Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khi Tất Cả Sụp Đổ

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

21.

“Cái gì? Thẩm Vọng cũng đến à?”

Giang Kỳ lập tức bật dậy khỏi ghế sofa trong phòng nghỉ, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Đừng nói với tớ là cậu ấy vì cậu mà tới nhé? Hôm nay đám cưới tớ hoàn toàn không mời Trình gia, càng không có Thẩm Vọng. Bình thường trong danh bạ liên lạc, cậu ấy cũng chỉ như một cái xác ướp vậy thôi…”

Tôi im lặng, không đáp.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên nheo mắt:
“Các cậu… hôn nhau rồi?”

“Đúng là… có hôn.”

“Còn hôn lâu thế kia à?”

“…”

Trong lòng tôi hơi rối, chẳng còn tâm trí đùa giỡn với Giang Kỳ.

“Thật ra hai cậu hợp nhau đấy chứ. Thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, đừng dằn vặt bản thân làm gì.”

Có lẽ ngày đó tôi đã bỏ cậu ấy quá dứt khoát,
đến mức bây giờ dường như chẳng còn lý do nào để quay đầu.

“Ôn Dĩ Nhiên, có một người thích cậu, ba năm trời không bỏ cuộc, còn vì cậu liều mạng… cậu phải thấy may mắn mới đúng.

“Nói thật là tớ cũng có lỗi với cậu ấy. Tớ không biết từ khi nào đã lỡ thêm WeChat của cậu ấy. Sau khi cậu đi, tớ chỉ tùy tiện đăng một status để tỏ ra chị em tình thâm… ai ngờ cậu ấy lại thật sự đi khắp nơi tìm cậu.”

“Lúc ấy Trình gia còn chưa nhận cậu ấy về. Cậu ấy gần như ngày nào cũng đánh quyền ở võ quán, như muốn liều cả mạng vậy.”

Tôi cau mày: “Status gì?”

Giang Kỳ lấy điện thoại lục một lúc lâu, rồi đọc từng chữ cho tôi nghe:

“Những ngày sau này không có tớ ở bên,
cậu có thể khóc ở Edinburgh, có thể khóc ở London,
có thể vừa đắp mặt nạ vừa khóc bên bờ sông Thames…
đợi đến ngày chúng ta gặp lại!”

Tôi cạn lời: “Cái gì thế này…”

“Không biết cậu đi đâu, tớ đành giả vờ như mình biết… không thì mất mặt lắm.”

“Cho nên Thẩm Vọng mới chạy sang Anh tìm tớ suốt thời gian đó?”

Giang Kỳ hơi chột dạ, gật gật đầu.
“Ấy… nên tớ mới bảo, tuổi trẻ của đàn ông cũng chỉ có mấy năm thôi, qua rồi thì chẳng còn đáng giá. Cậu phải biết trân trọng giúp cậu ấy đấy.”

Tôi nhướng mày nhìn cô ấy: “Đây chính là lý do cậu vội vàng cưới chớp nhoáng à?”

“Chứ còn gì nữa? Thích thì ở cạnh, không thích thì chia tay. Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn sống chung nữa thì ly hôn, đơn giản thế thôi.”

Cô ấy ngừng một lát, rồi nghiêm túc hơn:
“Nhưng nói thật, Thẩm Vọng không đơn giản như những gì chúng ta thấy đâu.
Mới ba năm thôi mà cậu ấy đã đứng vững trong Trình thị rồi.

“Cậu chưa từng thấy dáng vẻ cậu ấy khi bàn chuyện làm ăn đâu, kiêu ngạo, áp chế, ngay cả ba tớ cũng phải dè chừng. Ai mà nghĩ được một người mới ngoài hai mươi lại có khí thế như thế?

“Người anh cả của Trình gia hoàn toàn không phải đối thủ. Thậm chí ngay cả cha cậu ấy cũng chẳng có cách nào khống chế nổi.

“Đúng là Giang Đại không có ai yếu kém, trừ cô em gái cậu thôi—cái người đi làm tiểu tam, rồi lại bị chính thất lật tay tống thẳng vào đồn công an.”

Một người từng chịu đựng nhiều khổ đau như vậy để lớn lên,
một khi đã nắm được cơ hội, làm sao có thể cho phép mình không trèo lên cao?

22.

Liên tiếp mấy ngày chạy đôn chạy đáo khiến tôi vừa chạm giường đã ngủ li bì tới tận 11 giờ sáng hôm sau.
Đang định ăn sáng rồi xem hồ sơ của thân chủ thì điện thoại bất ngờ reo.

Là ông ngoại.

“Dĩ Nhiên, cháu đang ở đâu? Chuyện kết hôn lớn như thế này không báo cho ông đã đành, sao còn đến trễ? Cháu có biết cả đại sảnh đang chờ cháu không!”

Tôi ngẩn người, đầu óc như choáng váng:
“Cái gì kết hôn, cái gì đến trễ? Đại sảnh nào?”

Đầu dây bên kia ồn ào, náo động.

“Giờ này đừng làm nũng nữa! Liên hôn với nhà họ Trình là chuyện tốt! Ông đã bảo cậu cháu đến đón rồi!”

“Ông ngoại, mọi người nhầm rồi! Cháu mà kết hôn sao lại không biết—”

Tút—

Điện thoại bị cúp.

Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
Cậu và Giang Kỳ đứng trước cửa, ánh mắt vừa bực vừa bất lực:
“Đợi xong hôn lễ rồi sẽ tính sổ với cháu sau!”

Chưa kịp đứng vững, tôi đã bị một nhóm người kéo lên xe.

Trên xe bảo mẫu, ngay cả thợ trang điểm cũng đi theo.
Giang Kỳ lập tức ra lệnh: “Mau trang điểm cho cô ấy!”

Tôi vội che mặt: “Mọi người rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Giang Kỳ tưởng tôi đang giận dỗi, lập tức hạ giọng dỗ:
“Ôn Dĩ Nhiên! Cậu với Thẩm Vọng dây dưa bao năm giờ sắp kết hôn mà còn giấu tớ! Cho dù cậu đang giận Thẩm Vọng thì lúc này cũng đừng làm loạn nữa, mọi người đều đang chờ cậu!”

“Nhưng… cái gì? Mọi người đợi… khoan đã, tớ còn chưa nói xong—”

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.
Giang Kỳ nhìn tôi đầy mãn nguyện, ánh mắt còn mang theo một tia ngạc nhiên lẫn kinh diễm:
“Giờ thì nên nghe lời tớ rồi chứ.”

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cũng không đến mức bị màn kịch này làm cho choáng váng đầu óc.

“Tôi thực sự không biết hôm nay là đám cưới kiểu gì. Thẩm Vọng mấy năm nay không hề liên lạc với tôi, hôm cậu kết hôn tôi với cậu ấy còn chẳng chào nhau. Các người cũng không chịu suy nghĩ xem sao tự dưng lại thành kết hôn được.”

Cửa đột ngột bị kéo ra, MC đứng chờ sẵn bên ngoài.

“Đừng lề mề nữa! Nhanh lên!”

Hắn kéo mạnh tôi ra ngoài, không để tôi kịp từ chối.

Tôi phải lảo đảo trên đôi giày cao gót, bước từng bước nhỏ theo sau.

Cửa hội trường mở ra.
Ánh sáng rực rỡ tràn ngập khắp nơi, thảm đỏ dài như vô tận.
Những bó hoa pha lê tinh xảo lấp lánh, cả hội trường chật kín người.

Cuối thảm đỏ là Thẩm Vọng, mặc bộ vest may đo thủ công, dáng người cao gầy thon dài.
Ánh mắt cậu rơi xuống tôi, dịu dàng mà quấn quít.

Nhìn cảnh đó, trái tim vừa bình tĩnh của tôi lại thoáng chốc rối bời.

“Dĩ Nhiên, cậu nhanh vào đi.
Không thì ngượng lắm… giờ Thẩm Vọng đang đại diện cho Trình gia mà…”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, nhấc chân bước lên phía trước.

Thẩm Vọng quỳ một gối trước mặt tôi:
“Dĩ Nhiên, em đồng ý lấy anh chứ?”

Tôi cắn răng nén lại cơn muốn chửi, hạ thấp giọng:
“Thẩm Vọng, cậu đang làm cái gì vậy?”

“Anh cầu hôn em mà.”

Kẻ đầu trò còn làm ra vẻ vô tội.

“Tốt nhất cậu nên nghĩ trước xem lát nữa giải thích với họ thế nào.”

Tôi gượng ép nặn ra một nụ cười.

“Chỉ cần em đồng ý lấy anh, thì chẳng cần phải giải thích gì nữa.”
Đôi mắt đẹp ấy nhìn tôi, tha thiết mà chân thành:
“Lấy anh được không?”

Một luồng lạnh buốt chợt siết nơi ngón áp út. Chiếc nhẫn cưới đã bị đeo vào lúc nào chẳng hay.

Khoảng thời gian tiếp theo, tôi chỉ có thể cầm ly rượu, im lặng theo sau bước chân Thẩm Vọng.
Trong ly vốn không phải rượu, mà đã được lặng lẽ thay bằng nước trái cây.

Khách khứa toàn là những nhân vật có máu mặt, còn có bạn bè của ông ngoại, của cậu.
Tôi chỉ đành nhẫn nhịn, coi như hoàn tất một nghi thức.
Dù sao chưa đi đăng ký, tất cả vẫn chẳng có gì ràng buộc.

Không biết Thẩm Vọng đã uống bao nhiêu, gương mặt trắng trẻo dần nhuộm lên sắc hồng của men say.

Trong phòng nghỉ, anh dựa cả người vào vai tôi, trông như đã chìm vào giấc ngủ thật sự.
Tôi khẽ cử động, định rút vai ra, người kia lập tức khẽ hừ một tiếng tỏ rõ sự bất mãn.

23.

Hoàn tất hết thảy nghi thức, cũng đã gần bốn giờ chiều.
Tôi lén trốn khỏi phòng nghỉ, bắt xe quay về nhà mình.

Không bao lâu sau, ngoài trời đổ mưa như trút, mưa xối ào ào khiến lòng người cũng bất giác xao động.

Điện thoại vang lên. Là Giang Kỳ.

“Dĩ Nhiên… cái đó… vừa nãy trợ lý của Thẩm Vọng gọi cho tớ. Anh ấy phát sốt nhưng nhất quyết không chịu đến bệnh viện…”

Cô dừng lại một chút, rồi hạ giọng khẽ than:
“Anh ấy vốn đã không khỏe, nhất là sau lần uống rượu say dẫn đến thủng dạ dày. Hai hôm nay còn thức trắng đêm để chuẩn bị hôn lễ… Dù thế nào đi nữa, cậu cũng nên đến xem thử chứ…”

Tôi hơi sững lại, nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Vọng hôm nay.
Không lạ khi sắc mặt anh tái nhợt đến thế.
Thì ra là thật sự khó chịu.

Nhưng mà—

“Cậu gọi cho tớ làm gì? Phải gọi 120 mới đúng chứ?”

“Cậu giờ là vợ của anh ấy!”

“Có chồng nhà nào mà ngay cả số điện thoại vợ cũng không có không?”

“Không phải tại cậu đổi số mà chẳng báo anh ấy hay sao?”

Giang Kỳ ngập ngừng, rồi nhỏ giọng nói thêm:
“Trợ lý bảo… anh ấy cứ luôn miệng gọi tên cậu. Còn gọi cả ‘chị’ nữa.”

Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ thở ra:
“Được rồi, tớ biết rồi.”

Trợ lý của Thẩm Vọng vẫn chờ sẵn ở cửa.
Vừa thấy tôi, gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, như cuối cùng cũng tìm được cứu tinh.

“Phu nhân, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Tôi khẽ nhíu mày: “Gọi tôi là cô Dĩ Nhiên thì hơn.”

“Vâng… phu nhân, mời vào xem cậu chủ trước đã.”

……

Bước vào phòng, tôi thấy Thẩm Vọng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, môi khô nứt, gương mặt tái nhợt hơn ban ngày.

Theo bản năng, tôi đưa tay thử nhiệt độ trên trán anh.

“Tình trạng thế này mà còn để anh ấy nằm ở đây?”

Trợ lý lúng túng: “Phu nhân, cậu Thẩm tính tình quá bướng, chúng tôi cũng không làm gì được…”

Tôi bất lực thở dài, vừa định rút tay về thì bất ngờ bị anh nắm chặt lấy cổ tay.
Lực đạo rất mạnh.

Lông mày anh nhíu chặt, miệng mơ hồ lẩm bẩm: “Cút đi… đừng chạm vào tôi.”

Tôi nhẹ giọng vỗ về đầu anh: “Thẩm Vọng, tỉnh lại đi. Anh đang bệnh, để tôi đưa anh tới bệnh viện.”

Anh mơ màng mở mắt, ánh nhìn lẫn lộn giữa mơ và thực: “Chị…?”

“Tự đứng dậy đi bệnh viện. Nếu không, tôi đi ngay.”

Một câu chẳng có mấy sức nặng, vậy mà khiến Thẩm Vọng như sụp đổ hoàn toàn.

“Đừng… chị đừng đi. Em… em đi ngay.”

Tôi cứ nghĩ mình đã quên hết rồi.
Nhưng hóa ra, chỉ vì anh không ở bên.
Nếu không, sao ngực tôi lại nhói đến thế này?

Sốt gần 40 độ, kèm viêm phổi nhẹ và mất nước.
Rất nhanh, Thẩm Vọng được sắp xếp vào phòng bệnh hạng nhất.

Anh ngủ không yên, bàn tay cắm kim truyền dịch vẫn không ngừng khua khoắng.
Tôi thử đưa tay ra, ngay lập tức bị anh siết chặt trong lòng bàn tay nóng rực.
Chỉ khi ấy, anh mới dần yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ sáng, cơn sốt của anh hoàn toàn lui hẳn.
Còn tôi, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện một mình.

24.

Gặp xong thân chủ, tôi về nhà ngủ liền một mạch đến hơn ba giờ chiều.

Mở mắt ra mới thấy có ba cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số lạ ở Giang Thị.

Tôi thử gọi lại: “Alo?”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Trong lòng tôi bỗng dấy lên một dự cảm: “Thẩm Vọng?”

Lúc này mới truyền đến một tiếng “Ừ” khàn thấp.

Rồi anh lại im lặng.

“Tình trạng của anh đỡ chút nào chưa? Nếu không có việc gì, tôi—”

Nghĩ đến ngày trước mình cắt đứt với anh dứt khoát thế nào, bây giờ tiếp xúc nhiều chắc chắn không phải chuyện nên làm.

“Dĩ Nhiên.”

Thẩm Vọng đột ngột cắt ngang lời tôi, giọng khản đặc:
“Em dám cúp máy thử xem!”

Anh còn đang bệnh, câu uy hiếp này phát ra từ cổ họng yếu ớt chẳng có chút sức răn đe nào.

So với lúc họp mắng cấp dưới, giọng nói vừa rồi của anh thậm chí còn yếu ớt hơn, lại kèm theo từng cơn ho kịch liệt.

Trợ lý ở bên cạnh tưởng tôi đã cúp máy, vội vàng khuyên nhủ:
“Ông chủ, điện thoại cũng gọi rồi, tôi cũng đưa máy cho ngài mượn rồi… ngài ăn một miếng thôi, ăn một miếng cũng được mà…
Ngài mà xảy ra chuyện gì nữa thì tôi cũng sống không nổi đâu, trên có bà cụ tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi đấy, ông chủ ơi!”

Khi tôi xách hộp cháo đến bệnh viện, Thẩm Vọng đã ngồi dậy.
Anh mặc áo bệnh nhân, gầy đi rất nhiều.
Gương mặt lạnh lẽo, giống như bị ngâm trong băng giá.

Trợ lý thấy tôi thì như thấy cứu tinh, cúi đầu cảm kích rồi lặng lẽ rút ra ngoài.

Tôi liếc nhìn bàn bên cạnh, trên đó là bát cháo thịt bò nóng hổi, hương thơm lan tỏa.
Rồi lại nhìn xuống túi cháo rau thanh đạm mình vội mua dưới lầu.

“Một ngày chưa ăn gì, không thấy đói sao? Ăn chút đi.”

Thẩm Vọng nhìn chằm chằm vào túi trong tay tôi:
“Em mang gì đến?”

“Cháo ở cửa bệnh viện thôi, chắc chắn không bằng—”

“Đưa cho anh.”

Trong phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng thìa chạm vào thành bát, cùng âm thanh anh chậm rãi uống cháo.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn anh kiên nhẫn ăn hết từng muỗng.

—Thật sự cố chấp đến mức khiến người ta vừa bất lực vừa… khó mà làm ngơ.

Không ngờ quay về nhà họ Trình rồi mà vẫn là cái dạ dày rách nát ấy.

Tôi nhận lấy chiếc cốc giấy rỗng trong tay anh, ném vào thùng rác:
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước.”

Gương mặt vừa mới bình tĩnh lại của Thẩm Vọng lập tức biến sắc:
“Em vừa mới tới mà.”

Bước chân tôi khựng lại, cuối cùng cũng xé toang lời nói dối của anh:
“Thẩm Vọng, tôi vẫn nói câu cũ. Cơ thể là của anh, đừng lấy nó ra uy hiếp bất kỳ ai.”

Người trên giường lập tức trắng bệch.
“Dĩ Nhiên, anh đã phá bỏ cả đạo đức mà dây dưa với em.
Em nói đi là đi, thậm chí không nói cho anh biết đi đâu, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?
Chị Giang đăng trên vòng bạn bè nói em chắc chắn đã đi đến quốc gia em thích nhất. Anh liều mạng đánh quyền, kiếm tiền, tích cóp đủ tiền bay sang tìm em… mà còn chưa thấy nổi bóng dáng em…”

Giọng anh nghẹn lại, đôi mắt đỏ lên:
“Anh biết em có bạn trai, nhưng… chúng ta đã cưới rồi. Em cũng thương anh một chút được không?”

Tôi khoanh tay nhìn anh:
“Anh định tranh luận với tôi về tính hợp lý của đám cưới này à?
Hay là… chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi?”

Thẩm Vọng siết chặt nắm tay, gân xanh nổi hằn:
“Em không thừa nhận đám cưới cũng không sao.
Anh sẽ ngoan mà. Anh có thể không cần danh phận, có thể làm tình nhân trong bóng tối. Anh chỉ cần em có một chút thích anh thôi là anh vui rồi.”

“Tốt nhất là anh nên dưỡng bệnh cho khỏe trước đã.”

Tôi không thể cho Thẩm Vọng câu trả lời. Ít nhất là bây giờ không thể.

Tôi tiếp tục bước ra cửa. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn…

Ngay giây tiếp theo tôi đã bị anh đè chặt vào tường.

Thẩm Vọng cúi đầu, mái tóc rối quấn lấy tôi, vài sợi rơi xuống môi và gò má anh.

“Dĩ Nhiên, em phải thề ngay bây giờ.”

Tôi sững sờ: “Thề… thề cái gì?”

“… Em thề là em sẽ không bỏ anh nữa.”

Giọng Thẩm Vọng đầy cố chấp và bá đạo, khác hẳn với người vừa rồi.

Tôi cúi mắt nhìn bàn tay anh đang đặt trên cổ mình: “Nếu em không đồng ý, anh định bóp chết em thật sao?”

“Không,” anh lắc đầu, mắt tối như vực sâu, “Anh sẽ cùng em chết.

25.

Khi gặp đương sự, tôi không ngờ đó lại là mẹ của Thẩm Vọng.

“Cô Ôn, tôi còn nhớ cô, năm đó chính cô đã cứu tôi.”
Bà ngồi đối diện, dáng vẻ khác hẳn người phụ nữ bốn năm trước phải sống trong viện tâm thần.

“…Thẩm dì, trách không được cái tên này nghe quen đến vậy.”
“Cô Ôn, tình trạng của tôi cô cũng biết, ở Giang thị này không có luật sư nào dám nhận vụ án này cả. Tôi là nghe bạn bè giới thiệu, nói rằng cô Ôn chuyên nhận những vụ án như thế này ở Vân thị, thay chúng tôi – những người bị hại – lên tiếng.”

Dù chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng khi nhắc đến việc từng bị cưỡng bức, mẹ của Thẩm Vọng vẫn run rẩy không kìm được.

“Dì, vậy trong tay dì có chứng cứ không?”
“Nhân chứng, vật chứng tôi đều có. Tôi nhất định phải tìm được một luật sư tôi có thể tin tưởng. Đây là chuyện giữa tôi và kẻ cầm thú đó, không liên quan gì đến A Vọng cả. Tôi chỉ hy vọng cô Ôn có thể suy nghĩ kỹ, bởi hắn ta không chỉ làm chuyện này với mình tôi.

Tôi nghe nói cô Ôn đã vượt qua muôn vàn khó khăn mới theo đuổi được ngành luật mà mình yêu thích. Tôi mong cô có thể thay người yếu thế mà kêu oan, không ngừng truy cầu công lý. Nếu ngay cả cô cũng không giúp chúng tôi, vậy thì thật sự không còn ai có thể giúp nữa.”

……

Trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy lại hình ảnh nhiều năm trước – mẹ tôi quỳ rạp dưới đất để cấp cứu cho một người ăn xin mà mọi người đều né tránh.

Bởi vì mái tóc bết bẩn bốc mùi hôi thối.
Bởi vì những vết mủ loang lổ vỡ ra trên cơ thể ông ta.
Cũng bởi vì ông ta không có người thân nào chăm sóc, càng không có điều kiện để vào bệnh viện.

Trên đường về nhà, tôi mang theo thắc mắc hỏi mẹ:
“Mẹ là bác sĩ, nếu ngay cả con cũng không cứu ông ấy, thì sẽ chẳng còn ai cứu nữa.”

……

Trên đường về, tôi tùy tiện mở WeChat, lướt qua vòng bạn bè của Giang Kỳ.
Bài đăng mới nhất là album chín tấm ảnh trong ngày cưới.
Trong đó cũng có tấm ảnh chụp chung của tôi và cô ấy.

Ngay bên dưới, Thẩm Vọng đã ấn một lượt thích.

Tôi lại tiếp tục kéo xuống, cho đến tận bài đăng đầu tiên của cô ấy.
Tất cả những bài viết có liên quan đến tôi, Thẩm Vọng đều bấm thích.

Chúng tôi từng trốn học đi chơi cùng nhau.
Cùng nhau tham gia tiết mục múa của trường.
Cùng nhau đi du lịch, thử thách những trò chơi mạo hiểm…

Rõ ràng trước kia vòng bạn bè của Giang Kỳ chỉ để chế độ nửa năm khả kiến thôi mà?

Thẩm Vọng những năm này… quả thật rảnh rỗi đến mức đáng sợ.

Chương 7: https://zhihutruyen.site/chuong/khi-tat-ca-sup-do/34/chuong-7

(Đã hết truyện)

Áp Lực Từ Mẹ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Ba giờ sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ một phụ huynh học sinh.

“Cô giáo Lý, tối qua thẻ ăn của Tử Tình chỉ quẹt có 5 tệ, con bé không ăn thịt à?”

Tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mà trả lời:

“Phụ huynh của Tử Tình đừng lo, ngày mai tôi sẽ tìm hiểu cụ thể rồi báo lại.”

Nửa tiếng sau, bà ấy lại gọi đến.

“Ngày mai có mưa, cô nhớ nhắc Tử Tình mang ô nhé.”

Tôi mắt díp cả lại, chỉ lẩm bẩm đáp bừa.

Vài phút sau, điện thoại lại reo.

“Còn nữa, đừng quên dặn Tử Tình đánh răng đủ 3 phút, mỗi bên má phải lau ít nhất 3 lần.”

Tôi cố kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng đề nghị:

“Con bé đã học lớp 12 rồi, chúng ta nên tin tưởng vào khả năng tự lập của các con.”

Tưởng rằng mọi chuyện kết thúc ở đó.

Kết quả là khi tôi thức dậy, điện thoại đang để chế độ im lặng đã hiện hơn 100 cuộc gọi nhỡ.

1

Tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Tưởng rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra, tôi vội vàng gọi lại.

“Alo, xin hỏi…”

“Cô giáo Lý, cô chưa chết à?”

Một giọng đàn bà chanh chua vang lên cắt ngang.

“Tôi có chuyện gấp tìm cô, cô bị điếc à? Sao không bắt máy?”

Tôi nhìn màn hình điện thoại.

Hóa ra hơn 100 cuộc gọi nhỡ này, đều là Phụ huynh của Tử Tình dùng các số khác nhau gọi tới?

Vốn đã ngủ không ngon, lúc này tôi không nhịn được nữa, bắt đầu bực.

“Phụ huynh của Tử Tình, rốt cuộc có chuyện gấp gì?”

Không ngờ, chị ta còn sốt ruột hơn tôi.

“Tối qua tôi nói những gì, cô còn nhớ không? Giờ lập tức nhắc lại cho tôi.”

Tôi tưởng mình nghe nhầm, không trả lời ngay.

Chị ta cười lạnh một tiếng, giọng càng sắc bén.

“Bây giờ lấy giấy bút ra, ghi lại lời tôi nói.”

“Con gái tôi 5 giờ sáng phải dậy đúng giờ, 10 phút đánh răng thay đồ, 5 phút đi vệ sinh.”

“Bây giờ tôi kiểm tra cô, mấy giờ thì Tử Tình bắt đầu đọc bài buổi sáng?”

Đến mức này, dù là Bồ Tát cũng khó mà nhẫn nhịn.

Tôi bắt đầu giải thích:

“Phụ huynh của Tử Tình, có lẽ vì con chị mới chuyển đến trường, chưa quen với thời gian biểu ở đây.”

“Giờ đọc bài sáng của trường là từ 7 giờ, 5 giờ dậy là quá sớm với học sinh.”

Tôi dạy học nhiều năm, đây không phải lần đầu gặp phụ huynh khó chiều.

Sự tôn trọng cần thiết tôi đã dành đủ, không thể chiều chuộng thêm nữa.

“Nếu chị lo con mới ở nội trú chưa quen, tôi sẽ đặc biệt quan tâm nhiều hơn.”

“Nhưng hiện tại là giờ nghỉ ngơi của tôi, xin đừng làm phiền tuỳ tiện.”

Nói xong, tôi dập máy luôn.

Sau khi đến trường, việc đầu tiên tôi làm là trao đổi với giáo viên chủ nhiệm cũ về chuyện này.

Lớp này là lớp tôi tiếp quản tạm thời sau hơn một tháng khai giảng.

Không ngờ ngay ngày đầu nhận lớp, đã gặp ngay chuyện đau đầu như thế.

Tôi không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Người đồng nghiệp tuyên bố đột nhiên bị hồi hộp tim, không thể tiếp tục công việc, vừa nghe thấy tên Vương Tử Tình liền rùng mình một cái.

“Cô giáo Lý, cô tự cầu phúc đi.”

Đồng nghiệp lấy cớ không khỏe rồi rời đi, tôi cũng không hỏi thêm được gì.

Không nghĩ nhiều nữa, tôi đi đến lớp học.

Đúng lúc đang là giờ ăn sáng, phần lớn học sinh đều không có mặt.

Chỉ duy nhất Vương Tử Tình ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế đầu.

Tôi để ý thấy ngoài chiếc camera giám sát của trường được lắp ở góc phòng, thì trên bức tường cạnh cô bé còn có một chiếc camera riêng biệt khác.

Từng cử chỉ, hành động của cô bé đều được ghi lại một cách rõ ràng.

Thói quen học từ vựng của Vương Tử Tình cũng hơi kỳ lạ, mỗi từ đều phải cố ý đọc to lên ba lần.

Chỉ còn mười phút nữa là đến tiết học kế tiếp, cô bé đặt sách xuống.

Sau đó lấy bánh mì từ ngăn bàn ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Thấy cô bé có vẻ khó nuốt, tôi lấy một ly nước đưa cho.

“Ăn chậm thôi, kẻo bị nghẹn.”

Cô bé vội cảm ơn tôi, nhưng tốc độ ăn vẫn không hề chậm lại.

Thấy chỉ còn năm phút, cô bé nắm lấy khăn giấy rồi chạy ào ra nhà vệ sinh.

Đúng đúng phút cuối cùng, cô chạy vội trở lại lớp, thở hổn hển.

Ngồi xuống nhìn đồng hồ, trán của Vương Tử Tình đột nhiên toát ra một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Cô bé khẽ lẩm bẩm: “Xong rồi…”

Tôi cảm thấy kỳ lạ, từng hành động của cô bé dường như đều được thực hiện theo một thời khóa biểu nghiêm ngặt.

Lúc này, chiếc camera bên cạnh vang lên một tiếng quát giận dữ:

“Vương Tử Tình! Con đi vệ sinh trễ một phút!”

“Mau báo cáo, rốt cuộc là vì sao!”



Bình luận

Loading...