KẾT HÔN VỚI LÍNH CỨ HOẢ
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Cười gượng: “Ha ha, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi mà…”
Mấy anh lính vẫn không biết sợ chết, tiếp tục chọc anh:
“Ê, đội trưởng Hỏa, mặt anh trông không ổn lắm nha?”
“Không lẽ là đang ghen? Chị dâu chỉ gọi idol là chồng thôi mà.”
“Đúng đó, giờ fan gọi idol là chồng là chuyện thường, là thể hiện tình cảm thôi mà, đội trưởng đừng chấp nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chỉ là biệt danh thôi, để thể hiện sự phấn khích đó mà…”
“Chứ chị dâu có làm gì đâu, đội trưởng à, anh phải có phong thái của chính thất chứ.”
Hỏa Tranh lạnh lùng liếc qua một cái.
Cả xe lập tức im phăng phắc.
Im lặng hồi lâu.
Sắc mặt anh dịu đi một chút, giọng cũng có vẻ bình tĩnh hơn.
“Thật ra, theo đuổi thần tượng cũng là chuyện bình thường, anh hiểu.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”
Anh nhếch nhẹ khóe môi, tiếp tục nói:
“Giờ nhiều bạn trẻ thích xem livestream, lướt video ngắn này nọ, cũng là cách thư giãn thôi.”
Tôi: “Đúng đúng đúng, em chỉ xem để thư giãn thôi.”
Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, chậm rãi nói:
“Mà nói đi cũng phải nói lại, idol với streamer cũng cần fan ủng hộ, chỉ nói thích suông thì chưa đủ.”
“Ít nhất cũng phải thể hiện bằng hành động, kiểu như bấm theo dõi, tặng quà nhỏ gì đó.”
Ủa sao hôm nay anh hiểu chuyện quá vậy?
Tôi lập tức gật đầu lia lịa tán thành: “Phải! Phải! Phải!”
“Nhưng mà em hiếm khi tặng quà lắm, chủ yếu là like với follow thôi, ủng hộ tinh thần là chính.”
Tình có thể bị lừa, chứ tiền thì không.
Anh nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Ngón tay siết chặt vô lăng, đốt tay trắng bệch:
“Ồ, ra là vậy.”
Trong đầu tôi chuông báo động vang lên ầm ầm:
“Hỏa Tranh!!! Anh lại gài bẫy tôi rồi!”
“Thật ra… thật ra em chẳng follow ai hết…”
Tiếp theo, tôi trơ mắt nhìn anh rút điện thoại của tôi ra (không biết anh lấy lúc nào nữa), mở khóa một cách thành thạo, bấm vào app video ngắn.
Trang đề xuất hiện ra liên tục mười clip.
Toàn là mấy anh trai mặc đủ kiểu đồng phục (bao gồm cả lính cứu hỏa) đang nhảy múa hoặc khoe body.
Dữ liệu lớn, đúng là đánh trúng tim đen.
Hỏa Tranh mặt lạnh như tiền, từng cái từng cái bấm “không quan tâm”.
Sau đó, anh mở danh sách follow của tôi.
Danh sách dài đến nỗi còn dài hơn cả vòi chữa cháy của anh.
Bỏ theo dõi.
Bỏ theo dõi.
Bỏ theo dõi.
Hu hu hu… nguồn sống tinh thần điện tử của tôi…
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở thư mục mục yêu thích.
Ánh mắt chững lại, biểu cảm bắt đầu trở nên kỳ quái.
Những tiêu đề hiện rõ mồn một:
“100 kiểu phối đồ với đồng phục lính cứu hỏa” “Cách sử dụng thiết bị chữa cháy an toàn tại gia” “Hướng dẫn nhập môn trò chơi bình chữa cháy”
Tôi tối sầm mặt, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Tích cực học tập ghê nhỉ.”
Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng giọng nói lại đầy nguy hiểm, từng chữ từng chữ rành mạch:
“Tối nay, chúng ta sẽ… thực, hành, kỹ, một, chút.”
Tối hôm đó.
Tôi gào đến nửa đêm “chồng ơi anh đẹp trai số một”, lưng suýt gãy luôn, mới dỗ được cái bình giấm to đùng là anh đội trưởng lính cứu hỏa.
Nửa đêm về sáng, anh ôm lấy tôi.
Bắt tôi học thuộc toàn văn Luật Phòng cháy chữa cháy của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Hu hu, đây rốt cuộc là kiểu hình phạt gì vậy trời?
May mà hôm sau anh phải dẫn đội đi huấn luyện, tôi mới thoát nạn.
Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, rồi xuống dưới mua rau.
Đi ngang qua hàng quà sáng trước cổng khu chung cư, tôi bất chợt dừng bước.
Chú bán quẩy mặc áo ba lỗ trắng, bắp tay cuồn cuộn, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Sao càng nhìn càng thấy giống ông chồng nhà mình thế?
Tôi bước lại gần, hắng giọng một cái: “Chú ơi, cho cháu hai cái quẩy, thêm nhiều đường nhé.”
Chú ấy lóng ngóng lật quẩy trong chảo dầu, suýt nữa bắn dầu lên người.
Nhìn quanh rồi hạ giọng nói nhỏ với tôi: “Cho cô năm mươi, qua quán đối diện mà mua, bên đó ngon hơn.”
Tôi nhìn theo ánh mắt chú ấy.
Má ơi, ông bán sữa đậu nành bên kia đường cũng là người trong đội cứu hỏa luôn.
Đội lính cứu hỏa này đúng là ai nấy đều có tố chất diễn viên.
Vì nhiệm vụ điều tra nguy cơ an toàn, mà cống hiến hết mình.
Tôi đứng lì trước sạp không đi: “Không, tôi chỉ muốn ăn quẩy chú chiên.”
Chú cau mày, móc trong túi ra một gói mì cay dúi vào tay tôi: “Ngoan, tự chơi đi.”
“Cản trở nhiệm vụ, cẩn thận tôi xịt bình chữa cháy lên cô đó.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ bắp bắp tay anh đang căng lên vì lực… nuốt nước miếng cái ực.
Mặc mỗi cái áo ba lỗ thôi mà cũng quyến rũ muốn xỉu.
Đúng là…Nhưng mà, việc chính quan trọng hơn, không thể làm anh vướng bận.
Tôi cầm gói mì cay, đi mà cứ ba bước lại quay đầu nhìn một lần.
8. Lính cứu hỏa – Những người đi ngược dòng
Ra ngoài dạo một vòng, mua đồ về.
Tôi phát hiện trước cổng khu chung cư tụ tập một đám đông rất lớn.
Quầy đồ ăn sáng đã biến mất, trên mặt đất vương vãi một số vật dụng.
Lờ mờ còn có thể thấy vài vết máu màu đỏ thẫm.
Tim tôi thắt lại, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao:”Sợ chết khiếp, vừa nãy có một tên thần kinh xách bình gas định phóng hỏa đấy!”
“May mà ông chú bán quẩy phản ứng nhanh, xông lên khống chế được, nhưng hình như ông ấy cũng bị thương.”
“Đúng rồi, tôi thấy cánh tay ông ấy bị rạch một đường rất dài, máu chảy đầy luôn.”
“Trời ơi, nguy hiểm thật đó.”
Tôi nghe mà cảm thấy choáng váng,
Chân như nhũn ra,Tim như bị ai bóp nghẹt.
Hỏa Tranh…”Người… người đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?” Tôi túm lấy một cô bác bên cạnh, giọng run run.
“Xe cứu thương vừa chở đi rồi, nói là đến bệnh viện trung tâm thành phố.”
Tôi vứt giỏ đồ xuống, lao đi như người mất hồn.
Suốt quãng đường, trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên hình ảnh vũng máu đỏ chói dưới đất.
Tay run không kìm được.
Hỏa Tranh…
Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì…
Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh mặc đồ diễn tập, đứng trên bục giảng giải về kỹ năng phòng cháy chữa cháy.
Anh nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.”
Lúc đó tôi chỉ thấy câu này nghe có vẻ sách vở.
Cho đến giây phút này, tôi mới thật sự hiểu rõ sức nặng của lời nói đó.
Chính vì có những người đi ngược chiều nguy hiểm như họ gánh vác tất cả,
Chúng ta mới có thể sống trong những ngày yên bình.
Họ lấy thân mình, xây nên tường chắn bảo vệ sự an toàn cho mọi người.
Chạy đến bệnh viện, tôi đến ngay khu cấp cứu.
Trên hành lang trước phòng cấp cứu có mấy lính cứu hỏa mặc đồng phục đang đứng, mặt mày lo lắng.
“Hỏa Tranh đâu? Anh ấy sao rồi?”
“Chị dâu, đội trưởng Hỏa… bị thương nhẹ thôi, đang xử lý bên trong…” Một lính trẻ ấp úng nói.
Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín và đèn đỏ đang sáng, đầu như ù đi.
Nước mắt không kiềm được nữa, tuôn trào:
“Hỏa Tranh! Anh không được xảy ra chuyện gì!”
“Chúng ta mới kết hôn chưa được bao lâu, anh không thể để em làm góa phụ được, hu hu hu…”
“Anh mau ra đây cho em! Em hứa sau này sẽ không xem mấy cái video vớ vẩn đó nữa!”
“Em sẽ xóa hết danh sách theo dõi, xóa luôn cả mục yêu thích…”
Ngay lúc tôi khóc đến mức gần như quỵ xuống,
Một giọng nói quen thuộc xen lẫn bất lực vang lên từ phía sau: “Hạ Thiên Thiên.”
Tôi quay đầu lại trong màn nước mắt.
Chỉ thấy Hỏa Tranh đang đứng ngay sau lưng tôi, trán dán một miếng gạc, cánh tay trái băng kín, ngoài ra trông vẫn ổn.
Anh đang nhìn tôi với vẻ mặt nửa dở khóc dở cười.
“Anh… anh…” Tôi nghẹn lời, nói không thành câu, “Trong phòng cấp cứu… không phải là anh?”
“Là tên nghi phạm phóng hỏa đó.”
Ồ… tôi lại hiểu lầm nữa rồi sao?
Xấu hổ chết mất… lại làm trò cười cho cả đội cứu hỏa rồi…
Anh bất ngờ tiến một bước, cúi người xuống, dùng tay chưa bị thương lau nước mắt trên mặt tôi, giọng mang theo chút trêu chọc: “Hạ Thiên Thiên, em vừa nói… trong mục yêu thích của em có gì cơ?”
Tôi chợt nhớ lại những lời khai mình tuôn ra khi nãy trong lúc cuống quýt.
Toang rồi, lại bị anh nắm thóp…
“Không phải… em…”
Anh khẽ cười, ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Xem ra, đợi anh khỏi hẳn rồi, phải tiếp tục cho em một buổi diễn tập an toàn phòng cháy thật kỹ, thật sâu nữa rồi.”
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
CON THEO HỌ MẸ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Đô Thị,
Vả Mặt,
Sau khi bị công viên giải trí từ chối bán vé cha con, tôi mới biết hộ khẩu của con trai lại một lần nữa bị chuyển khỏi nhà họ Hạ.
Tôi không còn giận dữ hay uất ức nữa, chỉ thẫn thờ mở miệng:
“Cộng thêm lần này, đã là lần thứ bảy rồi.”
Trên gương mặt Hạ Dục đầy ắp áy náy, giọng anh trĩu nặng bất lực và khẩn cầu:
“Niệm Khanh, anh cũng hết cách. Dao Dao bị mất trí nhớ, chỉ cần nghe thấy anh kết hôn sinh con là lại tìm chết. Anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy đi tìm cái chết được, đúng không?
Nhưng em yên tâm, đợi cô ấy dần chấp nhận hiện thực, anh sẽ lập tức đưa con nhập hộ khẩu lại ngay!”
Những lời này, tôi đã nghe đến thuộc lòng.
Ngay cả cán bộ công an cũng chế giễu, nói người ta Mạnh mẫu ba lần dời nhà, còn chúng tôi thì bảy lần nhập rồi lại xuất.
Anh ta vừa đưa tờ chứng nhận hộ khẩu cho tôi vừa cười đùa:
“Lần sau định bao giờ nhập lại đây?”
Tôi nhìn ô “họ tên cha” với cái tên lạ hoắc Trương Tam, thản nhiên lắc đầu:
“Không có lần sau nữa. Phiền anh tách riêng một trang, tôi muốn con theo họ mẹ.”
1
Vừa ra khỏi đồn công an, tôi đã thấy Hạ Dục đưa tờ hộ khẩu mới cho Giang Dao Dao.
Chỉ vài câu dỗ dành, cô ta đã bật cười rạng rỡ như hoa nở.
Thật khó mà tin được, một cô gái cười rạng rỡ đến thế, lại có lúc trở nên méo mó đáng sợ.
Hai năm trước, chỉ vì con trai vô tình gọi một tiếng “bố”, Dao Dao mới từ nước ngoài trở về đã phát điên.
Cô ta rút dao gọt hoa quả từ trong túi, kề lên cổ, gào khản giọng một câu: “Không thể nào!”.
Từ lần đó, con trai lần đầu tiên bị xóa tên khỏi hộ khẩu nhà họ Hạ, và cũng từ đó không còn được gọi “bố” nữa.
Gia đình chúng tôi, cũng từ đó trở thành trò cười của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Hôm nay vốn là sinh nhật con trai. Thằng bé đã năn nỉ Hạ Dục rất lâu mới được đồng ý đưa đi công viên giải trí.
Nhưng chỉ một câu của nhân viên: “Vé cha con”, lại khiến Dao Dao phát bệnh.
Để đuổi theo cô ta, Hạ Dục buông tay con trai, để một đứa bé năm tuổi lạc lõng giữa biển người.
Đến khi tìm lại được, thằng bé đang trốn trong bụi cây đầy côn trùng, khóc đến tím tái, gần như ngạt thở.
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè. Dao Dao lại còn đổ thêm muối vào vết thương.
Cô ta giơ tờ hộ khẩu trống trơn ra trước mặt tôi:
“Em đã nói rồi mà, ngoài em ra, anh Hạ Dục không thể nào yêu ai khác, càng không thể có con với người khác!”
“Chị à, quản cho chặt đứa con hoang nhà chị đi. Lần sau mà dám nói bậy nữa, em báo công an đấy!”
Trong tờ hộ khẩu trống rỗng ấy, không chỉ quan hệ cha con giữa anh ta và con trai biến mất, mà ngay cả mục quan hệ vợ chồng giữa tôi và anh ta cũng để trắng.
Nực cười thay.
Nguyên nhân lần thứ bảy Dao Dao phát điên, là vì một tháng trước cô ta nhìn thấy món quà kỷ niệm sáu năm ngày cưới mà Hạ Dục chuẩn bị cho tôi.
Khi đó, con trai vừa mới được nhập hộ khẩu lại tên anh ta không lâu, trong lòng anh ta áy náy.
Anh đặc biệt sang Ý đặt một chiếc nhẫn kim cương thủ công tặng tôi.
Không ngờ bị Dao Dao bắt gặp. Cô ta cầm tờ giấy đăng ký kết hôn tìm thấy trong đống đồ, rồi vác nĩa ăn lên kề cổ mình, ép Hạ Dục ly hôn.
Vốn định chỉ ứng phó qua loa, nhưng lần này anh ta thực sự hoảng loạn.
Anh ta hoảng hốt ném chiếc nhẫn đi, kéo tôi chạy thẳng đến Cục dân chính.
2
Cả đường tay tôi run đến mức gần như không nắm nổi vô-lăng, miệng lẩm bẩm:
“Hôm nay chúng ta phải ly hôn, không thì Dao Dao sẽ không chịu được.”
Khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh như trong mơ.
Sáu năm trước để không kích thích Giang Dao Dao, chúng tôi đã bí mật cưới, ngoài vòng bạn bè thân thích không hề để lộ một tin tức nào ra ngoài.
Ảnh cưới thì chụp lén, sinh con cũng giấu kín, đến nhẫn cưới cũng chưa từng có một chiếc.
Rõ ràng là chính thê, mà cư xử đúng như thân phận tiểu tam.
Đối diện với những lời đàm tiếu bên ngoài, Hạ Dục luôn ôm tôi an ủi khẽ:
“Niệm Khanh, em cứ đợi thêm chút nữa. Đợi Dao Dao đỡ bệnh, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới!”
Nhưng tôi đã đợi sáu năm, chỉ chờ được đứa con bị chuyển hộ khẩu bảy lần.
Và một cuốn sổ kết hôn đã bị đổi thành giấy chứng nhận ly hôn.
Hạ Dục đỡ Giang Dao Dao lên ghế phụ, tôi chững lại một chút rồi biết ý ngồi vào hàng ghế sau.
Nhưng chưa kịp lên xe, cửa sau đã bị Giang Dao Dao khóa chặt.
Không biết là thật quên hay cố tình nhục mạ.
Cô gái bẽn lẽn bĩu môi:
“Anh Hạ Dục, chẳng phải đã chứng minh cô ta với chúng ta không có quan hệ sao? Sao cô ta vẫn phải về nhà cùng chúng ta?”
Lát lâu lắm mới nghe giọng Hạ Dục trầm xuống:
“Dao Dao, em quên rồi à, cô ấy là người giúp việc nhà mình.”
Tôi ngẩng đầu không dám tin, chỉ thấy Hạ Dục ẩn sau bóng tối, mặt mày u ám.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰