KẾT HÔN VỚI LÍNH CỨ HOẢ
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Cười gượng: “Ha ha, chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi mà…”
Mấy anh lính vẫn không biết sợ chết, tiếp tục chọc anh:
“Ê, đội trưởng Hỏa, mặt anh trông không ổn lắm nha?”
“Không lẽ là đang ghen? Chị dâu chỉ gọi idol là chồng thôi mà.”
“Đúng đó, giờ fan gọi idol là chồng là chuyện thường, là thể hiện tình cảm thôi mà, đội trưởng đừng chấp nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chỉ là biệt danh thôi, để thể hiện sự phấn khích đó mà…”
“Chứ chị dâu có làm gì đâu, đội trưởng à, anh phải có phong thái của chính thất chứ.”
Hỏa Tranh lạnh lùng liếc qua một cái.
Cả xe lập tức im phăng phắc.
Im lặng hồi lâu.
Sắc mặt anh dịu đi một chút, giọng cũng có vẻ bình tĩnh hơn.
“Thật ra, theo đuổi thần tượng cũng là chuyện bình thường, anh hiểu.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”
Anh nhếch nhẹ khóe môi, tiếp tục nói:
“Giờ nhiều bạn trẻ thích xem livestream, lướt video ngắn này nọ, cũng là cách thư giãn thôi.”
Tôi: “Đúng đúng đúng, em chỉ xem để thư giãn thôi.”
Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, chậm rãi nói:
“Mà nói đi cũng phải nói lại, idol với streamer cũng cần fan ủng hộ, chỉ nói thích suông thì chưa đủ.”
“Ít nhất cũng phải thể hiện bằng hành động, kiểu như bấm theo dõi, tặng quà nhỏ gì đó.”
Ủa sao hôm nay anh hiểu chuyện quá vậy?
Tôi lập tức gật đầu lia lịa tán thành: “Phải! Phải! Phải!”
“Nhưng mà em hiếm khi tặng quà lắm, chủ yếu là like với follow thôi, ủng hộ tinh thần là chính.”
Tình có thể bị lừa, chứ tiền thì không.
Anh nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Ngón tay siết chặt vô lăng, đốt tay trắng bệch:
“Ồ, ra là vậy.”
Trong đầu tôi chuông báo động vang lên ầm ầm:
“Hỏa Tranh!!! Anh lại gài bẫy tôi rồi!”
“Thật ra… thật ra em chẳng follow ai hết…”
Tiếp theo, tôi trơ mắt nhìn anh rút điện thoại của tôi ra (không biết anh lấy lúc nào nữa), mở khóa một cách thành thạo, bấm vào app video ngắn.
Trang đề xuất hiện ra liên tục mười clip.
Toàn là mấy anh trai mặc đủ kiểu đồng phục (bao gồm cả lính cứu hỏa) đang nhảy múa hoặc khoe body.
Dữ liệu lớn, đúng là đánh trúng tim đen.
Hỏa Tranh mặt lạnh như tiền, từng cái từng cái bấm “không quan tâm”.
Sau đó, anh mở danh sách follow của tôi.
Danh sách dài đến nỗi còn dài hơn cả vòi chữa cháy của anh.
Bỏ theo dõi.
Bỏ theo dõi.
Bỏ theo dõi.
Hu hu hu… nguồn sống tinh thần điện tử của tôi…
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở thư mục mục yêu thích.
Ánh mắt chững lại, biểu cảm bắt đầu trở nên kỳ quái.
Những tiêu đề hiện rõ mồn một:
“100 kiểu phối đồ với đồng phục lính cứu hỏa” “Cách sử dụng thiết bị chữa cháy an toàn tại gia” “Hướng dẫn nhập môn trò chơi bình chữa cháy”
Tôi tối sầm mặt, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Tích cực học tập ghê nhỉ.”
Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng giọng nói lại đầy nguy hiểm, từng chữ từng chữ rành mạch:
“Tối nay, chúng ta sẽ… thực, hành, kỹ, một, chút.”
Tối hôm đó.
Tôi gào đến nửa đêm “chồng ơi anh đẹp trai số một”, lưng suýt gãy luôn, mới dỗ được cái bình giấm to đùng là anh đội trưởng lính cứu hỏa.
Nửa đêm về sáng, anh ôm lấy tôi.
Bắt tôi học thuộc toàn văn Luật Phòng cháy chữa cháy của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Hu hu, đây rốt cuộc là kiểu hình phạt gì vậy trời?
May mà hôm sau anh phải dẫn đội đi huấn luyện, tôi mới thoát nạn.
Ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, rồi xuống dưới mua rau.
Đi ngang qua hàng quà sáng trước cổng khu chung cư, tôi bất chợt dừng bước.
Chú bán quẩy mặc áo ba lỗ trắng, bắp tay cuồn cuộn, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Sao càng nhìn càng thấy giống ông chồng nhà mình thế?
Tôi bước lại gần, hắng giọng một cái: “Chú ơi, cho cháu hai cái quẩy, thêm nhiều đường nhé.”
Chú ấy lóng ngóng lật quẩy trong chảo dầu, suýt nữa bắn dầu lên người.
Nhìn quanh rồi hạ giọng nói nhỏ với tôi: “Cho cô năm mươi, qua quán đối diện mà mua, bên đó ngon hơn.”
Tôi nhìn theo ánh mắt chú ấy.
Má ơi, ông bán sữa đậu nành bên kia đường cũng là người trong đội cứu hỏa luôn.
Đội lính cứu hỏa này đúng là ai nấy đều có tố chất diễn viên.
Vì nhiệm vụ điều tra nguy cơ an toàn, mà cống hiến hết mình.
Tôi đứng lì trước sạp không đi: “Không, tôi chỉ muốn ăn quẩy chú chiên.”
Chú cau mày, móc trong túi ra một gói mì cay dúi vào tay tôi: “Ngoan, tự chơi đi.”
“Cản trở nhiệm vụ, cẩn thận tôi xịt bình chữa cháy lên cô đó.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ bắp bắp tay anh đang căng lên vì lực… nuốt nước miếng cái ực.
Mặc mỗi cái áo ba lỗ thôi mà cũng quyến rũ muốn xỉu.
Đúng là…Nhưng mà, việc chính quan trọng hơn, không thể làm anh vướng bận.
Tôi cầm gói mì cay, đi mà cứ ba bước lại quay đầu nhìn một lần.
8. Lính cứu hỏa – Những người đi ngược dòng
Ra ngoài dạo một vòng, mua đồ về.
Tôi phát hiện trước cổng khu chung cư tụ tập một đám đông rất lớn.
Quầy đồ ăn sáng đã biến mất, trên mặt đất vương vãi một số vật dụng.
Lờ mờ còn có thể thấy vài vết máu màu đỏ thẫm.
Tim tôi thắt lại, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao:”Sợ chết khiếp, vừa nãy có một tên thần kinh xách bình gas định phóng hỏa đấy!”
“May mà ông chú bán quẩy phản ứng nhanh, xông lên khống chế được, nhưng hình như ông ấy cũng bị thương.”
“Đúng rồi, tôi thấy cánh tay ông ấy bị rạch một đường rất dài, máu chảy đầy luôn.”
“Trời ơi, nguy hiểm thật đó.”
Tôi nghe mà cảm thấy choáng váng,
Chân như nhũn ra,Tim như bị ai bóp nghẹt.
Hỏa Tranh…”Người… người đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?” Tôi túm lấy một cô bác bên cạnh, giọng run run.
“Xe cứu thương vừa chở đi rồi, nói là đến bệnh viện trung tâm thành phố.”
Tôi vứt giỏ đồ xuống, lao đi như người mất hồn.
Suốt quãng đường, trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên hình ảnh vũng máu đỏ chói dưới đất.
Tay run không kìm được.
Hỏa Tranh…
Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì…
Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh mặc đồ diễn tập, đứng trên bục giảng giải về kỹ năng phòng cháy chữa cháy.
Anh nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.”
Lúc đó tôi chỉ thấy câu này nghe có vẻ sách vở.
Cho đến giây phút này, tôi mới thật sự hiểu rõ sức nặng của lời nói đó.
Chính vì có những người đi ngược chiều nguy hiểm như họ gánh vác tất cả,
Chúng ta mới có thể sống trong những ngày yên bình.
Họ lấy thân mình, xây nên tường chắn bảo vệ sự an toàn cho mọi người.
Chạy đến bệnh viện, tôi đến ngay khu cấp cứu.
Trên hành lang trước phòng cấp cứu có mấy lính cứu hỏa mặc đồng phục đang đứng, mặt mày lo lắng.
“Hỏa Tranh đâu? Anh ấy sao rồi?”
“Chị dâu, đội trưởng Hỏa… bị thương nhẹ thôi, đang xử lý bên trong…” Một lính trẻ ấp úng nói.
Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín và đèn đỏ đang sáng, đầu như ù đi.
Nước mắt không kiềm được nữa, tuôn trào:
“Hỏa Tranh! Anh không được xảy ra chuyện gì!”
“Chúng ta mới kết hôn chưa được bao lâu, anh không thể để em làm góa phụ được, hu hu hu…”
“Anh mau ra đây cho em! Em hứa sau này sẽ không xem mấy cái video vớ vẩn đó nữa!”
“Em sẽ xóa hết danh sách theo dõi, xóa luôn cả mục yêu thích…”
Ngay lúc tôi khóc đến mức gần như quỵ xuống,
Một giọng nói quen thuộc xen lẫn bất lực vang lên từ phía sau: “Hạ Thiên Thiên.”
Tôi quay đầu lại trong màn nước mắt.
Chỉ thấy Hỏa Tranh đang đứng ngay sau lưng tôi, trán dán một miếng gạc, cánh tay trái băng kín, ngoài ra trông vẫn ổn.
Anh đang nhìn tôi với vẻ mặt nửa dở khóc dở cười.
“Anh… anh…” Tôi nghẹn lời, nói không thành câu, “Trong phòng cấp cứu… không phải là anh?”
“Là tên nghi phạm phóng hỏa đó.”
Ồ… tôi lại hiểu lầm nữa rồi sao?
Xấu hổ chết mất… lại làm trò cười cho cả đội cứu hỏa rồi…
Anh bất ngờ tiến một bước, cúi người xuống, dùng tay chưa bị thương lau nước mắt trên mặt tôi, giọng mang theo chút trêu chọc: “Hạ Thiên Thiên, em vừa nói… trong mục yêu thích của em có gì cơ?”
Tôi chợt nhớ lại những lời khai mình tuôn ra khi nãy trong lúc cuống quýt.
Toang rồi, lại bị anh nắm thóp…
“Không phải… em…”
Anh khẽ cười, ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Xem ra, đợi anh khỏi hẳn rồi, phải tiếp tục cho em một buổi diễn tập an toàn phòng cháy thật kỹ, thật sâu nữa rồi.”
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
Hủ Tục Náo Hôn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Trả Thù,
Trọng Sinh,
Làm phù dâu cho đám cưới bạn thân, tôi bị phù rể đè lên giường.
Chú rể nói chiếc nhẫn được giấu trong váy của tôi, một đám người muốn chui vào trong để tìm kiếm.
Tôi liều mạng chống cự, nhưng cô bạn thân khoanh tay đứng nhìn lại bâng quơ mà nói:
“Kết hôn thì lúc nào chả náo nhiệt một chút, bọn họ sờ cậu chính là đang để mắt đến cậu đấy.”
1.
Khi tôi đến hội trường tổ chức đám cưới, Lâm Tuyết đã nhăn mặt quẳng một cái túi bóng cho tôi.
“Sao cậu đến muộn quá vậy? Hơn một trăm người đang phải đợi cậu đấy! Mau đi thay đồ đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!”
Tôi mở túi nilon ra, đó là một chiếc váy phù dâu màu tím.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, Lâm Tuyết đã vội đẩy tôi vào phòng thay đồ.
Một cô gái khác tên là Trần Hân cũng đang thay quần áo trong phòng. Cô ấy là bạn của chú rể, hôm nay cũng đảm nhận vị trí phù dâu như tôi.
Trong khi thay đồ, tôi nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Mặc váy vào xong, cuối cùng tôi cũng biết được nỗi bất an dai dẳng nãy giờ bắt nguồn từ đâu.
Bộ váy trên người tôi rõ ràng không phải là váy phù dâu, nó vô cùng thiếu vải, phần thân váy bên trên là lớp vải nửa trong suốt ôm sát vào người, phần cổ chữ V thậm chí còn được xẻ sâu đến tận rốn.
Phần váy bên dưới được may bằng lụa, thiết kế ngắn cũn cỡn. Tuy rằng bên trong có quần bảo hộ, nhưng ống quần lại rộng thùng thình, vừa cử động một chút là có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong.
Tôi và Trần Hân đều cau mày, cảm thấy không thích hợp lắm.
Tôi muốn ra ngoài tìm Lâm Tuyết hỏi xem cô ấy có đưa nhầm đồ không, nhưng Trần Hân đã ngăn tôi lại.
“Thôi bỏ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của họ, chúng ta cố gắng chịu đựng một chút.”
Không đợi tôi từ chối, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Lâm Tuyết dẫn theo một đám người xông thẳng đến chỗ tôi.
“Ôi, hôm nay cậu trang điểm kiểu gì vậy? Nhìn khác hẳn mọi khi!”
“Mà thôi, chả sao cả, tôi không nói sai đúng không? Chị em tốt của tôi có dáng người rất đẹp!”
“Chân này, ngực này, trắng quá đi mất! Quả nhiên chọn màu tím siêu tôn da!”
Đứng đầu trong đám người này là năm, sáu ông chú trung niên bụng bự, trên mặt ai nấy đều có một lớp dầu bóng nhẫy, mỉm cười với hàm răng xỉn màu ố vàng.
Bọn họ thi nhau chảy nước dãi, hai mắt sáng lên, ánh mắt tràn đầy d.ụ.c vọng khi thấy tôi và Trần Hân.
Cả tôi và Trần Hân lập tức cầm lấy áo khoác che lại thân mình, tạm thời thoát khỏi ánh nhìn ghê tởm của bọn họ.
Không đợi tôi mở miệng, mấy ông chú này đã tiến lên phía trước, quàng tay qua vai tôi và Trần Hân, xô đẩy chúng tôi rời khỏi phòng.
Tôi dùng hết sức lực đẩy người bên cạnh ra, lôi kéo Lâm Tuyết sang một bên chất vấn:
“Cậu có chắc đây là váy phù dâu không? Mặc thế này thì sao tớ dám ra ngoài gặp ai chứ?”
Lâm Tuyết thản nhiên xua tay:
“Vớ vẩn! Đây là váy phù dâu chứ còn gì nữa. Hôm trước tớ phải đến chợ bán thức ăn cẩn thận chọn lựa rất lâu đấy, tiêu tốn hẳn 50 tệ!”
Tôi không thể tin nổi vào tai mình, cô ta đang nói là 50 tệ thật à?
Chưa kịp nổi giận thì đã có hai phù rể đến gần tôi, một người bên trái, một người bên phải kìm kẹp lôi tôi ra ngoài.
“Mau lên nào, còn rề rà ở đây làm gì vậy? Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ hai vị mỹ nữ chiêu đãi đấy!”
Tôi và Trần Hân bị bọn họ đưa đến địa điểm tổ chức tiệc cưới, mỗi người phải cầm một ly rượu trắng trên tay.
Thái độ của mấy người đàn ông ở đây khiến tôi cực kỳ bài xích, họ liên tục hò reo cổ vũ tôi uống hết cả ly rượu trong một ngụm.
Việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không có biện pháp nào khác, đành phải chiêu đãi khách của cô dâu chú rể trước.
Tôi muốn làm qua loa một chút, chỉ cần không thất lễ với người ta là được. Nhưng lúc này, một ông chú đột nhiên nhoài người ra, dùng một tay rót hết ly rượu vào miệng tôi.
Vị rượu trắng cay xè sặc lên tận khí quản, tôi ho đến chảy cả nước mắt, đám người xung quanh không hề an ủi mà còn chế giễu:
“Con bé này không được rồi! Tửu lượng như thế thì sau này sao ngồi vào bàn rượu đàm phán kinh doanh được?”
“Cô bé cần phải luyện tập thêm thôi! Dù sao gặp được nhau tức là có duyên rồi, để chúng tôi giúp cháu rèn luyện miễn phí nhé.”
Trên bàn có một người đàn ông bụng phệ mặc vest, là chú ba của chú rể. Ông ta chen vào bên cạnh tôi, một tay đặt lên vai tôi, tay kia rót rượu cho tôi.
"Nào, nào, đổ đầy đi!"
Bàn tay trên vai tôi càng ngày càng trượt xuống dưới, tôi lắc vai, bàn tay đó bị ném ra một lúc rồi lại đặt về vị trí cũ.
Lần này, ông ta thậm chí còn thò tay thẳng vào trong váy của tôi.
Tôi kinh hoàng hét lên:
"Chú làm gì vậy? Đừng có chạm vào tôi!"
Ai ngờ, ông ta không những không buông tay, còn nhắm mắt lại ghé sát vào tai tôi mà hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!"
Vẻ mặt lão vô cùng đáng khinh, lè nhè nói: “Hôm nay là ngày cháu trai tôi lấy vợ, chúng ta nhất định phải ‘náo hôn’ một trận ra trò mới được.”
"Đi, chúng ta cùng vào phòng tân hôn và tận hưởng một buổi tối vui vẻ nhé!"
Tôi ra sức vùng vẫy, cuối cùng cũng hất được tay ông ta rồi chạy ra ngoài, cố gắng chạy thoát đến một nơi không có ai xung quanh hoặc tìm ai đó để giúp đỡ mình.
Nhưng tôi chưa kịp chạy ra ngoài, mấy phù rể mặc vest đã bất ngờ bước ra dang tay chặn tôi lại.
Một người đàn ông giữ chặt eo tôi, hai người còn lại thì mỗi người giữ một chân của tôi.
Tôi bị họ bế vào phòng tân hôn, giống như s.ú.c sinh chờ làm thịt.
Trong phòng, Lâm Tuyết ngồi trên giường tân hôn, mỉm cười nhìn đám đàn ông ném tôi lên giường.
"Này, mọi người đang chơi trò gì vậy? Sao ai cũng cười toe toét hết cả thế này."
Tôi gào thét tuyệt vọng, cật lực giãy giụa:
"Aaa! Lâm Tuyết cứu tôi, mau bảo bọn họ thả tôi ra!"
Lâm Tuyết thản nhiên phớt lờ tôi, đứng dậy nhường chỗ cho những người khác.
“Giường này vẫn quá nhỏ, còn không đủ chỗ cho hai người nằm.”
"Việc vui như này, nên mời thêm mọi người đến xem mới đúng."
Tôi thấy cô ta mở cửa ra, hét lên với bên ngoài:
"Mau vào đi! Đến giờ náo hôn rồi!"
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu ở đầu giường, vừa quay đầu lại, cả người chỉ cảm thấy sôi máu.
Trần Hân bị vài người đàn ông ép vào góc tường, váy phù dâu của cô ấy rách nát, hai tay ôm chặt lấy thân trên cố gắng che chắn cơ thể.
Tôi lăn người hất hết mấy gã đàn ông ra, kéo chăn lên đắp cho cô ấy, bảo vệ cô ấy ở phía sau.
Tiếng hét của Lâm Tuyết đã thu hút một lượng lớn người lao vào phòng. Họ cầm điện thoại di động, đứng ở một bên xem kịch vui.
Tôi hoàn toàn hoảng sợ.
Cả đám người vây quanh tôi và Trần Hân. Bọn họ chơi xếp La Hán, nhét bao lì xì đỏ,... và cả những trò chơi náo hôn thô t.ụ.c mà cả đời tôi đều không thể nghĩ tới.
Tôi dùng hết sức đẩy người đang đè trên người mình ra, điên cuồng vùng vẫy:
"Thả tôi ra! Anh đang phạm tội đấy!"
"Còn giả vờ cao quý cái gì?"
"Nó muốn thêm lì xì chứ còn gì nữa?"
Tôi nằm trên giường, vô số lì xì màu đỏ vứt lên người tôi từ bốn phương tám hướng.
Bộ váy trị giá 50 tệ rất mỏng manh, có vẻ như nó không thể chống đỡ được bao lâu.
Tôi nhắm mắt lại, nhịn không được mà mỉm cười.
Đến đây đi nào.
Cùng nhau cút xuống địa ngục hết đi!!
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰