Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kế hoạch phản công của vợ cũ

Chương 13



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Thì ra, mọi hành động của tôi sớm đã nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Mỗi lần tôi tiến gần đến manh mối có thể lật tẩy anh ta,
đều bị anh ta chi tiền để chặn đứng, mua đứt bằng chứng.

Những công ty mở cho Lâm Vi,
ngôi nhà tặng cho cha mẹ cô ta,
và cả chiếc xe mua cho anh trai cô ta —

Tất cả dấu vết chuyển tài sản, anh ta đều che giấu vô cùng kín kẽ.
Tôi chưa từng chạm được đến phần lõi, dù đã cố gắng hết sức.

Nhìn vào bản hồ sơ trong tay anh ta — từng trang ghi lại chi tiết mọi lần điều tra thất bại của tôi —
nước mắt lại một lần nữa trào ra.

Đến cuối cùng, khi tình cảm đã rệu rã, thứ duy nhất còn có thể thử thách con người,
chỉ là một chút lương tri đã sắp cạn kiệt.

Trên tòa, Lâm Vi bỗng bật cười — nụ cười đắng chát, pha lẫn tỉnh ngộ.
“Chu Trầm,” cô ta nói, giọng nhẹ mà lạnh,
“tôi biết vụ kiện này tôi không thắng nổi.”

Ánh mắt cô dừng lại trên người anh ta, rồi mím môi khẽ nói tiếp:
“Tôi chỉ muốn cược xem, đến phút cuối cùng, anh sẽ bảo vệ ai.”

Cô nhắm mắt lại, đôi hàng mi run nhẹ,
“Xem ra… tôi đã đoán đúng. Năm năm qua, đúng là tôi đã yêu lầm người.”

Cuối cùng, tôi như ý nguyện — cầm được giấy ly hôn,
và nhận về tám mươi phần trăm tài sản của Chu Trầm,
vượt xa con số năm mươi triệu ban đầu chúng tôi từng thỏa thuận.

Kèm theo đó, còn có văn phòng luật mà anh ta đã dày công gây dựng suốt bao năm,
và… hai đứa con của Lâm Vi.

Đúng như lời cô ta từng nói,
theo pháp luật, con gái lớn của tôi phải có trách nhiệm nuôi dưỡng hai đứa em cùng cha khác mẹ ấy đến khi trưởng thành.

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại văn phòng luật của Lục Hành.
Giữa tôi và anh, dường như vẫn luôn thiếu một chút thời điểm, một chút duyên phận.

Có lẽ, thế này lại là kết cục tốt nhất —
để lại một khoảng lặng chưa khép kín,
cho người đời tự mình suy đoán phần tiếp theo.

Đôi khi, những điều không nói ra,
mới là thứ khiến câu chuyện lưu lại lâu nhất trong lòng người.

Ngày nộp đơn nghỉ việc, tôi lại một lần nữa bước vào phòng làm việc của anh.

“Luật sư Lục, xin lỗi… từ nay, chúng ta không còn là đồng nghiệp nữa.”
Tôi dừng lại một chút, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười nhẹ:
“Chỉ có thể là… đối thủ cạnh tranh thôi.”

Phải, bây giờ tôi đã có cả trách nhiệm lẫn nghĩa vụ,
phải tự mình bảo vệ tất cả những gì thuộc về con trai tôi — và về chính tôi.

Lục Hành nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lướt qua một tia ý cười khó đoán:
“Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội để khiến mối quan hệ này tiến xa hơn một chút.”

Tôi sững lại, nhất thời chưa kịp hiểu hết ẩn ý trong lời anh nói.

Theo quy định ngành và điều khoản hợp đồng, tài khoản livestream mà tôi vận hành thuộc về văn phòng luật của anh, tôi không thể mang đi.
Nhưng anh đã trả cho tôi một khoản bồi thường rất hậu hĩnh, mua lại toàn bộ quyền sở hữu tài khoản ấy.

Rời khỏi đó, tôi trở về văn phòng luật mới, nơi mang tên tôi —
lần đầu tiên, mọi thứ thực sự thuộc về chính mình.

Đứng trước khung cửa sổ quen thuộc, nhìn dòng xe tấp nập phía dưới,
tôi biết —
cuộc tái sinh và giành lại tất cả,
chỉ mới vừa bắt đầu.

 

20.

Nửa năm sau, tôi một lần nữa bước vào nhà giam ở ngoại ô thành phố.

Phòng thăm gặp phảng phất mùi thuốc khử trùng lẫn với bầu không khí nặng nề, ngột ngạt.
Chu Trầm được dẫn ra, mặc bộ đồ phạm nhân màu xám tro.
Mái tóc bị cắt ngắn khiến anh ta trông tiều tụy và gầy rộc đi hẳn.

Anh ta ngồi xuống, giữa chúng tôi là một tấm kính dày, lạnh lẽo đến mức như tách cả hơi thở.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, vừa phức tạp vừa mệt mỏi —
như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể tìm được từ ngữ thích hợp.

“Em đến rồi.”
Giọng anh ta khàn đặc, xuyên qua chiếc điện thoại trong phòng thăm gặp, nghe như bị gió mài sần sùi.

“Ừ.”
Tôi khẽ gật đầu, đưa túi đồ sinh hoạt và mấy cuốn sách cho quản ngục kiểm tra rồi chuyển vào.

Một khoảng lặng kéo dài.
Anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt dán chặt lấy tôi, giọng run run:
“Dao Dao… anh biết bây giờ mình chẳng còn tư cách gì để yêu cầu em nữa.
Nhưng… em có thể đợi anh không?”

Tôi không trả lời ngay.
Chỉ lặng lẽ rút từ túi áo khoác ra một hộp nhung nhỏ, mở ra — bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đơn giản nhưng rực rỡ.

Dưới ánh nhìn đầy tuyệt vọng của anh ta,
tôi chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út bên trái.

“Xin lỗi, Chu Trầm,”
giọng tôi khẽ như gió qua lá, “tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”

Sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, ngón tay run rẩy gần như muốn xuyên thủng tấm kính trước mặt.
“Là ai…? Lục Hành à? Có phải là anh ta không?”

“Chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
Tôi khẽ thở dài, ánh mắt bình thản:
“Quan trọng là… chúng ta đều nên bước tiếp.”

Ngực anh ta phập phồng dữ dội, đôi mắt tràn ngập đau đớn và không cam lòng.
Thật ra, anh ta sớm đã đoán được kết cục này, chỉ là không chịu thừa nhận.

“Tôi sẽ kiến nghị cho anh được giảm án,”
tôi mở miệng trước khi anh ta kịp nói gì, giọng đã khôi phục vẻ lạnh nhạt của một luật sư,
“chỉ cần anh chịu hợp tác, thành khẩn cải tạo… tôi sẽ giúp anh hết mức có thể.”

Anh ta ngẩng phắt lên, như thể vừa nắm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa biển đen.
Nhưng câu nói tiếp theo của tôi — lại chính là nhát dao cắt đứt sợi hy vọng mong manh ấy.

“Còn hai con gái của anh… tôi không còn đủ sức để chăm sóc nữa.
Chúng cần một người cha.
Vì vậy, vì bọn trẻ, mong anh hãy cố gắng cải tạo tốt, sớm trở về… để gánh lấy phần trách nhiệm của mình.”

Nói xong, tôi đứng dậy.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại nơi anh ta — không còn oán hận, cũng chẳng còn yêu thương,
chỉ còn một sự bình lặng đã rơi xuống đáy lòng, như bụi trần rốt cuộc cũng chịu yên vị.

“Bảo trọng.”

Tôi quay lưng bước đi, không ngoảnh lại.
Để mặc ánh nhìn tuyệt vọng của anh ta và căn phòng tràn ngập mùi u ám ấy vĩnh viễn ở sau lưng.

Sau đó, tôi đến nhà giam nữ, gặp Lâm Vi .
Trái ngược hoàn toàn với sự vùng vẫy của Chu Trầm, cô ta như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Đôi mắt vô thần, thân hình gầy đến biến dạng — chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng của một người từng yêu điên cuồng.

Tôi hiểu, lúc này, mọi lời an ủi hay khuyên nhủ với cô ta đều là vô nghĩa.

Tôi không nói thêm, chỉ lặng lẽ rút điện thoại, áp sát vào tấm kính cách âm và phát một đoạn ghi âm —
bên trong là tiếng khóc xé lòng của hai cô con gái của cô ta. Thực ra đó chỉ là cảnh mấy ngày trước khi đứa nhỏ bị tiêm, khóc thét, còn con gái lớn thì lo lắng gọi mẹ an ủi.

Tôi hạ giọng, lạnh lùng nói với cô ta:
— Nghe thấy chứ? Con gái cô đang nằm trong tay tôi. Nếu cô cứ mãi uể oải, không chịu tỉnh lại để mà cải tạo, biết đâu đến ngày cô ra tù thì chúng đã bị tôi “dạy dỗ” đến không còn giống người nữa.

Sự thật là tôi đã cho con gái lớn của cô học cùng trường quốc tế với con trai tôi, yêu cầu nhà trường đối xử với em như con ruột; đứa nhỏ thì có hẳn một bảo mẫu kiên nhẫn túc trực 24/24 để được chăm sóc tốt nhất. Những chuyện đó tôi không nói ra — chỉ để nỗi căm hờn và cảm giác bị hiểu lầm về hy sinh thôi thúc bản năng sinh tồn nơi cô.

Quả nhiên, cô sụp đổ. Cô lao tới, hai tay đấm vào kính, hét lên điên cuồng:
— Giang Dao! Mày chết đi cho rồi! Mày dám động vào con tao, làm quỷ cũng không tha! Trả con tao lại cho tao!

Trong tiếng khóc và lời rủa, tôi đứng dậy, nhìn cô lần cuối bằng ánh mắt bình thản, rồi quyết liệt quay lưng bước đi.

Vài tháng sau.

Bãi biển Maldives xanh biếc như ngọc, sóng vỗ nhẹ, cát trắng mịn như tơ, nắng trải vàng cả một khoảng trời.

Tôi đội chiếc mũ cói vành rộng, ngồi trên ghế dài nhìn ra bờ nước — nơi bốn bóng nhỏ đang cười đùa, rượt nhau dưới triều sóng lăn tăn.
Con trai tôi, Hy Hy; con gái tôi, Tiểu Tình; và hai cô con gái của Lâm Vi .

Những cơn sóng nhỏ khẽ lăn qua mắt cá chân bọn trẻ, mang theo tiếng cười trong veo của chúng bay xa cùng gió biển.

Đột nhiên, có ai đó khẽ vỗ lên vai tôi.

Tôi quay đầu lại — và bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, ánh lên nụ cười dịu dàng.

Lục Hành mặc chiếc sơ mi trắng giản dị, đứng giữa nắng, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, tự nhiên đến mức như chỉ là một cuộc gặp tình cờ.
“Trùng hợp thật, em cũng đến đây nghỉ sao?”

Gió biển lướt qua mái tóc anh, rồi chạm khẽ vào hơi thở của tôi — phút giây ấy, cả thế giới như khựng lại.

Từ xa, tiếng cười của bốn đứa trẻ trong veo như chuỗi chuông bạc, hòa vào nhịp sóng vỗ, ngân nga không dứt.

-hết-

(Đã hết truyện)

MƯỜI NĂM TRONG TẦM NGẮM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Anh ấy tên là Lục Tiêu, là vị thần mà cả thao trường quân khu đều kính sợ.

Súng của anh, nhắm đâu bắn đó, chưa từng chệch một lần.

Còn tôi tên là Hứa Chiêu Chiêu, là khu an toàn duy nhất được họng súng ấy khoanh lại, không bao giờ bị nhắm đến.

Mười năm, anh nuôi tôi thành một kẻ vô dụng, một cô gái yếu đuối chỉ biết tìm hơi ấm trong lòng bàn tay anh.

Anh từng nói:

“Chiêu Chiêu, súng của anh là để bảo vệ Tổ quốc.

Còn anh… là để bảo vệ em.”

Tôi tin.

Nhưng sau này tôi mới biết, họng súng ấy… đã từng ba lần, chĩa thẳng vào tôi.

1

Khu nhà của gia đình quân nhân ở Bắc Thành, chưa từng thấy ai như Hứa Chiêu Chiêu.

Cô được nuôi dưỡng quá mức, đến mức quý giá.

Câu “mười ngón tay không chạm nước xuân” chính là để nói về cô.

Trời chỉ cần đổ chút mưa phùn, cô ra ngoài cũng phải có xe đưa đón.

Chiếc xe ấy, là chiếc “Mãnh Thú đen” duy nhất trong cả khu nhà quân đội, biển số nổi bật đến mức ai nhìn cũng nhận ra — đó là xe của Lục Tiêu.

Lục Tiêu là ai?

Là thiếu tá trẻ nhất trong toàn quân khu, tay bắn tỉa số một, vua của súng ngắm.

Trên thao trường diễn tập, anh có thể khiến đối phương bị quét sạch, cả người lẫn mũ sắt đều bị “dẹp gọn”.

Một người tàn nhẫn như thế, ngày thường ít nói, gương mặt lạnh như băng, ai thấy cũng sợ.

Nhưng chỉ cần đứng trước mặt Hứa Chiêu Chiêu, khối băng ấy liền tan chảy.

Hôm nay, nhà ăn nấu riêng một nồi xương cừu hầm.

Hứa Chiêu Chiêu thèm lắm, nhưng lại sợ mùi hôi.

Tin này vừa truyền đến thao trường, Lục Tiêu đang huấn luyện tân binh.

Anh không nói một lời, ném khẩu súng trong tay cho phụ tá, rồi lái chiếc Mãnh Thú đen rời khỏi doanh trại.

Nửa tiếng sau, xe trở về.

Anh cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ, đi thẳng vào khu nhà gia đình.

Tôi đang ngồi xem tivi trong phòng khách, vừa ngửi thấy mùi là bật dậy khỏi sofa.

“Lục Tiêu!”

Anh mở cửa, hơi khói súng còn vương trên người, lẫn trong làn gió lạnh.

Lông mày anh không hề nhíu lại, mà cúi người lấy đôi dép trong tủ giày, ngồi xuống, đặt ngay dưới chân tôi.

“Chân lại lạnh rồi à?”

Bàn tay anh nắm lấy cổ chân tôi — khô, nóng, chai sạn vì súng, cọ vào da tôi khiến ngưa ngứa.

“Sàn có sưởi mà, không lạnh.” Tôi cãi lại, nhưng chân lại rụt nhẹ đi.

Anh không nói gì, bế ngang tôi lên, vài bước đã đặt tôi xuống sofa.

Lúc này, anh mới đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà.

“Dậy đi, uống khi còn nóng.”

Nắp vừa mở, hương thơm đậm đà tỏa ra.

Không phải mùi đồ ăn nấu trong bếp tập thể, mà là mùi của quán “Văn Hương Lai” nổi tiếng nhất thành phố.

Anh đặc biệt lái xe ra ngoài mua cho tôi.

“Anh lại ra ngoài nữa à? Đội trưởng của anh không nói gì sao?” Tôi vừa cầm muỗng vừa lẩm bẩm.

“Hắn dám chắc?”

Lục Tiêu kéo chân tôi lên, đặt lên đùi anh.

Qua lớp quần mỏng, anh nhẹ nhàng xoa ấm cho tôi.

Giọng nói của anh lạnh như thép, nhưng động tác lại dịu dàng lạ thường.

Tôi uống canh, anh nhìn tôi.

Mười năm rồi, cuộc sống của chúng tôi vẫn như vậy.

Khi tôi mười tám tuổi, ba mẹ mất trong một vụ tai nạn.

Chính anh là người đón tôi từ quê lên Bắc Thành.

Anh nói: “Từ nay, anh sẽ nuôi em.”

Và anh thật sự đã nuôi tôi suốt mười năm.

Anh không cho tôi học đại học, nói rằng trong trường đông người, phức tạp, sợ tôi bị bắt nạt.

Anh thuê gia sư giỏi nhất, dạy tôi học ở nhà.

Anh cũng không cho tôi đi làm, bảo rằng công việc bên ngoài vất vả, tiền để anh kiếm, tôi chỉ việc tiêu.

Tủ quần áo của tôi lúc nào cũng treo đầy mẫu thời trang mới nhất, nhãn mác chưa bóc.

Bàn trang điểm xếp kín các loại mỹ phẩm mà tôi còn chẳng biết tên.

Trong điện thoại của tôi, chỉ có đúng một liên hệ — là anh.

Anh nói, “Có chuyện gì, gọi cho anh là đủ.”

Các chị dâu trong khu đều nói: “Lục Tiêu nuôi Hứa Chiêu Chiêu như con gái vậy.”

Nhưng họ đâu biết, đến đêm thì anh lại không coi tôi là con gái nữa.

Đêm khuya, tôi mơ màng trong giấc ngủ, luôn cảm thấy có gì đó đè nặng lên người.

Mở mắt ra, chính là khuôn mặt phóng đại của anh.

Đôi mắt ấy, trong bóng tối sáng như mắt sói.

“Chiêu Chiêu.” Anh gọi tôi, giọng khàn khàn.

Nụ hôn của anh, giống hệt con người anh — mạnh mẽ, không cho kháng cự, vừa dữ dội vừa sâu.

Anh không giống như đang hôn tôi, mà như đang… cắn.

Từng chút, từng chút, khắc sâu dấu ấn của mình vào tận xương tủy tôi.

Tôi sợ đau, anh liền dừng lại, dùng đôi tay đầy vết chai ấy, chậm rãi vuốt dọc sống lưng tôi.

“Đừng sợ.” Anh nói.

“Chiêu Chiêu, đừng sợ.”

Nhưng tôi sao có thể không sợ được chứ.

Cơ bắp trên người anh căng chặt như tảng đá, mỗi một lần anh cử động, đều mang theo thứ sức mạnh như muốn xé tôi ra, nuốt trọn vào trong bụng.

Chiếc giường cũ, lò xo theo anh cùng phát điên, rung lên, kêu đến mức khiến tim tôi run rẩy.

Sáng hôm sau, tôi gần như không thể dậy nổi.

Anh luôn xin nghỉ phép cho tôi từ trước, bữa sáng cũng được anh hâm nóng sẵn trong nồi.

Mỗi lần tôi tỉnh dậy, trên người đều sạch sẽ, những vết hằn hỗn độn đêm qua cũng biến mất, được anh xử lý gọn gàng.

Anh chăm sóc tôi quá tốt.

Tốt đến mức khiến tôi tin rằng, trên thế giới này, ngoài anh — Lục Tiêu — ra, tôi chẳng còn ai khác nữa.

Hôm ấy, anh lại về lúc nửa đêm.

Mang theo hơi lạnh và mùi máu tanh.

Tôi bị tiếng mở cửa đánh thức, mơ màng ngồi dậy.

Anh bật chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vàng hắt lên gò má anh.

Anh đang thay đồ, quay lưng về phía tôi.

Tôi nhìn thấy trên lưng anh có một vết thương dài, vừa mới đóng vảy.

“Anh bị thương rồi à?” Tôi chân trần bước xuống giường.

Anh quay đầu lại, thấy tôi, lông mày lập tức nhíu chặt.

“Đi dép vào.”



Bình luận

Loading...