Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hôm Nay Cỏ Xanh

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Giây tiếp theo, ngay khi tôi và Hoắc Vận Hòa nhìn nhau, anh đã cúi xuống hôn tôi. Tôi nhắm mắt lại.

 

Nụ hôn kết thúc, Hoắc Vận Hòa vùi đầu vào tóc tôi. Giọng anh khàn đi, nghèn nghẹn bên tai:

 

“Giang Vụ, anh không buông được em. Em có muốn quay lại với anh không?”

 

Khóe mắt tôi ươn ướt: “Em có gì tốt đâu?”

 

Anh im lặng một lúc: “Không nghĩ ra… chỉ cảm thấy chỗ nào của em cũng tốt.”

 

Tôi lau nước mắt, lại hỏi: “Anh muốn quay lại với em, vậy muốn thế nào?”

 

Anh dừng lại, thăm dò: “Cùng em ăn đậu hũ thối?”

 

Tôi: Thật muốn xỉu, vẫn cứ tinh anh thế này.

 

Tôi lại nói: “Chúng ta còn vài vấn đề chưa giải quyết.”

 

Nói đến đây, cái tính cố chấp của Hoắc Vận Hòa lại trỗi lên, anh đột nhiên nghiêm túc:

 

“Anh cũng thấy, vấn đề cần phải giải quyết.”

 

Anh giành nói trước:

 

“Em mang thai ngoài tử cung, sao lúc đó không tìm anh?”

 

Tôi ngồi thẳng người, không chịu yếu thế: “Không phải anh chặn em trước sao?”

 

Hoắc Vận Hòa tránh ánh mắt của tôi nói: “Anh lúc đó giận lắm, định chặn nhưng cuối cùng vẫn quyết định không chặn, ai ngờ lỡ tay…”

 

Anh ấy có vẻ như đang chuộc lỗi, tiếp tục: “Ba ngày sau anh mới phát hiện đã chặn em, rồi bỏ chặn, nhưng em mãi không nhắn tin cho anh.”

 

Tôi: …

 

Miệng khô khốc, tôi đưa tay tìm nước uống bên cạnh.

 

“Nhưng mà em tới phòng thí nghiệm tìm anh, anh cũng không gặp em.”

 

Hoắc Vận Hòa vừa rót nước cho tôi vừa cau mày: “Em tới tìm anh khi nào?”

 

Tôi: “Em đã nói với lễ tân mấy lần, cô ta bảo anh không chịu gặp em. Em còn đứng đợi trước cửa phòng thí nghiệm, cũng không thấy anh.”

 

Hoắc Vận Hòa trầm ngâm: “Lễ tân nào? Một tuần sau khi cãi nhau anh đã bị điều sang Lâm Thành làm khảo sát hai tháng liền.”

 

Máu tôi sôi lên: “Vậy là em bị cô ta lừa à?”

 

Tôi hằm hằm rút điện thoại chỉ cho Hoắc Vận Hòa xem: “Anh nhìn đi, em còn lưu WeChat cô ta đây, lúc đó ngày nào cũng hỏi cô ta tin tức của anh.”

 

Hoắc Vận Hòa nhìn tôi, sắc mặt xám xịt, trong mắt toàn sự khó tin: “Em hỏi cô ta?”

 

Tôi gật đầu: “Cô ta thì sao?”

 

“Sao em lại hỏi cô ta? Cô ta từng theo đuổi anh, hôm đó hai đứa mình tình cờ gặp, anh từ chối cô ta, em cũng ở đó mà, em quên rồi sao?”

 

Giọng tôi tự nhiên run run, đầu óc rối tung, tôi lẩm bẩm: “Hình như có chuyện đó thật…”

 

Hoắc Vận Hòa xụ mặt xuống: “Lúc đó em đang nghĩ gì mà không để ý?”

 

Tôi: “Em mải ghi lại cái chi tiết đó… để viết truyện…”

 

Hoắc Vận Hòa tức đến bật cười, cười lạnh lùng, nói: “Giang Vụ, em vẫn cứ sống với tiểu thuyết của em đi.”

 

Tôi biết mình đuối lý, vòng tay ôm cổ anh, cụp mắt, nịnh nọt.

 

Bị anh ấy “hành” một trận, tôi nói: “Em vẫn muốn ở bên anh.”

 

Dưới tay tôi, cơ thể anh hơi cứng lại, anh chậm rãi quay đầu, khóe mắt đỏ lên nhìn tôi: “Em nghĩ kỹ chưa? Cãi nhau không chia tay, dựa vào anh, yêu anh, rồi sống cùng anh?”

 

Tôi gật đầu, ôm chặt anh: “Em nghĩ kỹ rồi.”

 

Tình yêu không nằm trên chiếc giường năm trăm mét vuông của tổng tài bá đạo, mà nằm trong từng bữa cơm, từng lọ dầu, túi gạo. Chúng tôi trước hết là vỡ vụn, rồi mới lớn lên.

 

Hoắc Vận Hòa có khuyết điểm, tôi cũng vậy. Trên con đường học cách yêu, cả hai chúng tôi đều chỉ là kẻ tập sự.

 

Ai cũng từng quá đáng, ai cũng không vô tội.

 

Tôi chợt nghĩ.

 

Không có Hoắc Vận Hòa, cuộc sống vẫn tốt, chỉ là thường hay trống vắng.

 

Có người nói, người yêu là phần linh hồn bị thiếu. Giây phút này, tôi tin điều đó.

 

Nhưng may mắn thay, anh ấy vẫn ở đây, tôi cũng vẫn ở đây, và tình yêu vẫn còn.

 

Từ đây, trong những ngày cơm áo gạo tiền lộn xộn, chúng tôi sẽ viết tiếp tình yêu dài lâu ấy.

 

Ngoại truyện: Hôm qua trời xanh

 

Năm 21 tuổi, tôi tốt nghiệp đại học, ở nhà toàn viết tiểu thuyết thời gian.

 

Không hiểu lấy đâu ra dũng khí, một kẻ chuyên viết truyện “flop” như tôi lại dám viết toàn thời gian.

 

Nhàn rỗi không có việc, tôi hay lướt Weibo, ngắm trai đẹp.

 

Khi ấy trên Weibo có một trang chuyên đăng những tin tức ở khu vực chúng tôi.

 

Trong đó có mục “tin nhanh khoa học”.

 

Nói về một chàng thanh niên trẻ tuổi, khi còn học thạc sĩ đã có thành tựu khoa học xuất sắc.

 

Tôi ấn vào tấm hình trong tin, đầu ngón tay bỗng nóng lên.

 

Cứ tưởng là một anh chàng khô khan ngành kỹ thuật, ai dè… gương mặt kia cũng quá đẹp trai đi!

 

Tôi lao vào phần bình luận gào: “Chồng ơi! ×10!”

 

Bình xong còn ngồi lướt tiếp comment, kết quả tức đến nổ phổi. Toàn một đám dưa muối chua lè.

 

Kẻ thì lôi gia thế nhà anh ấy ra, nói toàn người trong giới học thuật, giải thưởng là do gia đình vận hành, kẻ thì chê anh ấy tâm cơ, chỉ biết ăn cắp thành quả người khác.

 

Không có bằng chứng nào, toàn tin vịt. Tôi nghĩ, giới học thuật cũng lắm thị phi thế này sao.

 

Thế là nghĩa khí nổi lên, tôi gõ luôn hẳn một bài dài cả nghìn chữ, mắng thẳng đám “chanh chua” kia.

 

Kết quả… nổi tiếng rồi.

 

Không phải bài nghìn chữ nổi, mà nổi là vì bọn họ nhìn thấy tôi viết bài dài tận cả nghìn chữ, rồi còn nhìn thấy cái “chồng ×10”…

 

Dưới đó đám chị em bình luận: 【Kéo cô ta lên cho thiên hạ cười】

 

Chẳng mấy chốc tin tức đó nổi rần rần.

 

Khi tôi mở lại Weibo, đã có mấy nghìn lượt thích.

 

Trời ơi… xấu hổ muốn chết.

 

Tôi vội vàng xóa “chồng ×10”, nhưng vẫn không nhịn được ngắm thêm ảnh anh đẹp trai kia, thậm chí còn xấu hổ lưu về máy.

 

Thoát khỏi Weibo.

 

Buổi tối, nhìn trang tiểu thuyết của mình toàn đánh giá một sao, tôi rơi vào trầm tư.

 

【Cái này mà cũng đọc được à?】

 

 【Mất công mua VIP rồi】

 

 【Tác giả có vấn đề về đầu óc hả】

 

 【Cái gì đây, xúc phạm mắt tôi】

 

 【Cạn lời, tác giả chắc ba tuổi, không hơn được】

 

Ngón tay tôi nhấp nhổm trên bàn phím, nhưng lý trí nhắc: thôi đi, cãi làm gì, có cãi nữa cũng không hết.

 

Nghĩ thế, tôi rút lui, cắm đầu học viết thêm.

 

Sáng hôm sau mở ra, đập vào mắt là một bài bình luận dài thòng.

 

Tôi kiên nhẫn đọc hết. Người đó phân tích nội dung truyện, mâu thuẫn nhân vật, chuyển biến cảm xúc, còn làm hẳn… một cái bảng.

 

Đúng, một cái bảng.

 

Cuối bài anh ta viết: “Tuy còn thiếu sót, nhưng tương lai đáng mong đợi.”

 

Câu “tương lai đáng mong đợi” ấy, in sâu trong đầu tôi.

 

Sau đó tôi nhắn tin riêng cho anh ta. Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng vẫn thấy tên này có vấn đề. Ai đời viết bình luận tiểu thuyết như luận văn, đủ mở bài, kết bài, rồi bảng biểu.

 

Trò chuyện dần dà, từ tiểu thuyết nói sang khoa học, từ khoa học lại quay về tiểu thuyết.

 

Cuối cùng tán gẫu đến độ chuyện trên trời dưới đất gì cũng lôi ra bàn hết.

 

Một ngày, anh ta hỏi tôi: 【Có muốn gặp ngoài đời không?】

 

Khi ấy tôi vẫn còn mê mẩn tấm hình trai đẹp kia.

 

Tôi gõ: 【Thôi đi, bạn trên mạng thế này cũng tốt.】

 

Anh ấy liền gửi một tấm ảnh qua.

 

Tôi giật mình đến rơi cả điện thoại.

 

【Nhưng anh thấy gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn.】

 

Giờ phút này, nằm trong vòng tay Hoắc Vận Hòa, nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn thấy thật phi thường “phi chính thống”.

 

Tôi xấu hổ bật cười.

 

Hoắc Vận Hòa nhéo tôi: “Em đúng là mê trai.”

 

“Tầm bậy.”

 

Tôi nói: “Em là bị tài năng của anh thuyết phục.”

 

Anh lại nói: “Em có biết không, hồi đó mấy bình luận dìm anh dưới bài đăng kia, là đối tượng xem mắt của em mua về đấy.”

 

Tôi bật dậy: “Hả?”

 

Anh tiếp: “Bọn anh vốn cùng phòng thí nghiệm.”

 

Tôi chợt hiểu ra.

 

Anh ấy nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc: “Anh sao có thể hèn hạ thế, chia tay rồi còn đi bôi nhọ bạn gái cũ?”

 

Thấy anh sốt ruột, tôi cười khẽ trêu: “Không chắc đâu.”

 

Hoắc Vận Hòa bật cười lạnh, đứng dậy: “Để anh cho em thấy thế nào mới gọi là hèn hạ.”

 

Tôi giả vờ ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

 

Anh đáp: “Em biết, đừng giả vờ. Em đang quyến rũ anh.”

 

Tôi đỏ mặt kêu: “Trời ơi, anh giỏi quá, đoạn này em phải viết vào truyện mới được.”

 

Hoắc Vận Hòa tức đến bật cười, đè tôi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Anh xem thử em viết tiếp đoạn này thế nào.”

 

-Hết-

(Đã hết truyện)

Đứa con vô ơn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Nữ Cường, Trọng Sinh,

1.

 

Con gái tôi rất hận tôi.

 

Từ khi biết bố nó kiếm được một khoản tiền lớn và gia nhập giới thượng lưu, nó bắt đầu oán trách tôi tại sao năm xưa ly hôn lại chọn tay trắng ra đi, chỉ để được mang nó theo.

 

Nó nói, chính tôi đã cướp mất cơ hội sống sung sướng của nó.

 

Để trả thù, nó bịa ra chuyện mắc chứng trầm cảm rồi chủ động xin nghỉ học. Sau đó lên mạng mở livestream tố tôi là một người mẹ bệnh hoạn thích kiểm soát, khiến nó sống không nổi.

 

Tôi đành từ bỏ cơ hội thăng chức đang trong tầm tay, mà đưa nó đến bệnh viện điều trị. Nhưng giữa đường nó bất ngờ nhảy xuống xe, lao vào siêu thị gần đó vừa đánh vừa đập. Cuối cùng nằm vật ra sàn mà phát điên giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

 

Cảnh tượng ấy bị người qua đường quay lại và đăng lên mạng, tôi lập tức trở thành đối tượng bị cộng đồng mạng mắng chửi thậm tệ.

 

Để bồi thường thiệt hại cho siêu thị, tôi vét sạch số tiền tiết kiệm nhiều năm trời.

 

Vất vả dọn dẹp xong đống hỗn độn tôi quay lại công ty, nhưng chưa ngồi ấm chỗ thì bị lãnh đạo gọi vào phòng nói chuyện. Họ bảo những đoạn clip lan truyền trên mạng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty, đề nghị tôi nên tạm nghỉ một thời gian.

 

Chân vừa bước ra khỏi văn phòng, tôi đã nhận được thông báo từ phòng nhân sự: tạm đình chỉ công việc không lương.

 

Tôi hiểu rõ, đây chỉ là chiêu né bồi thường theo chính sách N+1. Sự nghiệp của tôi… chính thức tiêu tan.

 

Tôi choáng váng đến mức ngất xỉu trên đường về, may nhờ có người tốt bụng đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh lại bác sĩ báo cho tôi biết: tôi bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối.

 

Tôi gọi điện cho con gái, nhưng người nghe máy lại nói nó đã lén bán căn nhà duy nhất tôi còn lại. Và dùng toàn bộ số tiền đó nhờ bố nó lo liệu thủ tục du học, rồi bỏ đi biệt tích.

 

Nó đã tự tay xóa đi cơ hội sống sót cuối cùng của tôi.

 

Sau quá nhiều cú sốc liên tiếp, bệnh tình của tôi nhanh chóng chuyển biến xấu và tôi đã trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã quay về ngày quyết định ly hôn với chồng cũ.

 

Nhìn tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt, đây là tờ giấy tôi đã từng không chút do dự ký vào điều khoản tay trắng rời đi chỉ để giành quyền nuôi con. Tay tôi khẽ run lên, vừa định mở lời…

 

Thì giọng khóc xé gan xé ruột của con gái đã vang lên, nó chạy tới ôm chặt lấy ống quần của bố: “Con không muốn sống với mẹ!”

 

Nó ngước nhìn ông ta, nói với giọng khẩn thiết: “Bố ơi, con muốn đi với bố! Bố hãy đưa con theo.”

 

Ngay khoảnh khắc ấy tôi liền biết rõ, con bé cũng đã trọng sinh.

 

2.

 

Lâm Cảnh thoáng chút khó xử khi nhìn tôi: “Tống Hạ, chuyện này… em xem…”

 

Con gái tôi lúc ấy đã mười ba, mười bốn tuổi chứ không còn là đứa trẻ ngây ngô chưa biết gì.

Huống hồ con bé còn mang theo ký ức của đời trước. 

 

Nó ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: 

 

“Bà tránh ra, tôi sẽ không đi với bà đâu!”

 

“Chỉ có bố mới thực sự tốt với tôi. Còn bà thì sao? Suốt ngày chỉ biết kiểm soát tôi nhân danh tình mẫu tử, tôi ghét bà!”

 

Tôi đặt lại cây bút trong tay lên bàn thản nhiên lùi một bước, chẳng buồn để tâm mà nói: “Vậy càng tốt, chúng ta sửa lại điều khoản đi! Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tôi cũng chẳng thiết tha gì cái thứ nặng nề này.”

 

Sắc mặt Lâm Cảnh và Lâm Niệm Vân cùng lúc cứng đờ.

 

 

Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, tôi vật vã trên giường bệnh đau đớn quằn quại. Còn Lâm Niệm Vân lại đăng ảnh lên mạng xã hội khoe mấy món hàng hiệu xa xỉ, được mua từ số tiền cứu mạng cô ta cướp khỏi tay tôi. Cơn hận trong lòng tôi lại sục sôi đến mức chẳng thể che giấu.

 

Lâm Niệm Vân sững người một thoáng… Tôi biết, con bé đã nhận ra điều gì đó.

 

Nhưng không sao, kiếp này tôi không định dính dáng gì đến nó nữa.

 

Tôi quay sang nói với Lâm Cảnh:

 

“Nếu con bé đã quý anh đến vậy, mà bố mẹ anh cũng luôn mong có cháu gái bên cạnh phụng dưỡng tuổi già. Vậy thì tôi sẵn sàng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Lâm Niệm Vân.”

 

“Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, không liên quan gì đến anh hết. Anh là bên ngoại tình, nên số tiền còn lại tôi bảy anh ba.”

 

‘Rầm!’ Lâm Cảnh đập mạnh vào bàn, anh ta trầm mặt mà gằn từng chữ: “Không đời nào, cả nhà lẫn tiền tôi đều phải có!”

 

Anh ta đúng là tham không đáy.

 

Kiếp trước cũng vậy, Lâm Cảnh cái gì cũng muốn. Vì giữ con gái nên tôi đã chủ động nhường nhịn mà chỉ giữ lại căn nhà này, còn xe và hơn hai triệu tiền tiết kiệm đều giao hết cho anh ta.

 

Chuyện ngu xuẩn như thế, một lần là quá đủ.

 

Tôi lạnh nhạt nói: “Anh không chịu cũng chẳng sao, vậy thì cứ giằng co đi. Để xem ai không chịu nổi trước… Tôi hay là cái bụng của tiểu tam nhà anh.”

 

Lý do Lâm Cảnh nằng nặc đòi ly hôn cho bằng được, chính là vì con bé anh ta bao nuôi bên ngoài đã mang thai.

 

Cô ta vốn là sinh viên nghèo do Lâm Cảnh tài trợ, tốt nghiệp xong thì vào công ty anh ta làm việc. Làm lâu ngày thì mối quan hệ cũng thành ra như vậy.

 

Lâm Cảnh còn định cò kè mặc cả, nhưng Lâm Niệm Vân đã chạy tới thì thầm vài câu bên tai anh ta. Chỉ một lúc sau, Lâm Cảnh lập tức đồng ý toàn bộ điều kiện mà tôi đưa ra.

 

3.

 

Không cần nghe tôi cũng biết, Lâm Niệm Vân vừa thì thầm gì với bố mình.

 

Tiểu tam của Lâm Cảnh tên Cố Dĩnh, cô ta thực ra là tiểu thư thất lạc của gia tộc họ Cố… Một hào môn trứ danh.

 

Kiếp trước sau khi tôi và Lâm Cảnh ly hôn, anh ta lập tức đưa Cố Dĩnh đi đăng ký kết hôn.

Chỉ một khoảng thời gian sau, tổ chức tìm người thân đã tới gặp Cố Dĩnh.

 

Cô ta trong chớp mắt hóa thân thành đại tiểu thư hào môn, mà Lâm Cảnh cũng vì thế đổi đời rồi bước chân vào cuộc sống vinh hoa phú quý. Nhà họ Cố vốn chẳng vừa mắt gã đàn ông từng đổ vỡ hôn nhân như Lâm Cảnh, nhưng cuối cùng cũng phải nhượng bộ vì Cố Dĩnh quá si mê anh ta. Chưa kể cô ta lại đang mang thai đứa con.

 

Họ vung một khoản tiền lớn cho Lâm Cảnh, sắp xếp anh ta vào làm việc trong tập đoàn Cố thị. Còn tổ chức cho hai người một đám cưới long trọng rình rang, oanh động cả giới thượng lưu.

 

Lúc biết tin, Lâm Niệm Vân đã không biết xấu hổ mà mò đến biệt thự nhà họ Cố nhận cha. Kết quả là bị đám người hầu ở đó đuổi thẳng cổ ra ngoài.

 

Từ đó trở đi, nó bắt đầu căm hận tôi.

 

Nó nói nếu không bị tôi cản trở, biết đâu giờ này nó đã được cùng bố sống trong biệt thự xa hoa và tận hưởng cuộc sống hào môn rồi.

 

Nhưng đời sống hào môn đâu có dễ nuốt như vậy.

 

Kiếp trước Lâm Cảnh là kẻ ở rể, cả đời sống dưới cái bóng của nhà họ Cố. Luôn phải cúi đầu rụt cổ, ngay cả con chó trong nhà cũng có địa vị cao hơn anh ta.

 

Tất nhiên là những chuyện ấy… tôi chẳng ngu gì mà nói cho hai cha con họ biết.

 

Lâm Cảnh vừa nghe có cơ hội gắn kết với nhà giàu, lập tức không chỉ đồng ý với tất cả điều kiện của tôi mà còn chủ động đề nghị tay trắng ra đi.

 

 

Anh ta nhếch mép cười nhạt:

 

“Cái đống tiền lẻ và căn nhà nát này, cũng chỉ có cô là coi như báu vật.”

 

“Cô đã muốn thì tôi cho hết. Nhưng phải nói trước, sau khi ly hôn dù tôi có tiền đồ rộng mở thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.”

 

Lâm Niệm Vân lập tức chen vào:

 

“Đúng vậy, còn tôi nữa! Từ giờ trở đi tôi chỉ là con gái của bố, không có nửa phần quan hệ gì với bà!”

 

“Cho dù sau này bà có mắc bệnh nan y sắp chec, cũng đừng hòng tìm đến tôi. Từ nay mẹ con đoạn tuyệt!”

 

“Quá tốt rồi!” Tôi vỗ tay một cách dứt khoát.

 

Ngay lập tức liên hệ luật sư, soạn lại thỏa thuận ly hôn theo điều khoản mới và kèm theo một bản cam kết cắt đứt quan hệ mẹ con với Lâm Niệm Vân.

 

Cả hai bên đều không chút do dự mà đặt bút ký tên.

 

Ngày cầm trên tay giấy chứng nhận ly hôn, Lâm Niệm Vân nhìn tôi đầy châm chọc: “Bà trọng sinh thì đã sao? Kiếp này cuối cùng tôi cũng thoát khỏi móng vuốt của bà, tôi sẽ cùng bố sống một cuộc đời tươi đẹp!”

 

Tôi thản nhiên phẩy tay: “Vậy thì tôi chúc cô sớm được như ý.”

 

Con bé nghiến răng trợn mắt: “Bà đừng có mà đắc ý quá sớm!”

 

4.

 

Muốn tôi không đắc ý hả? Không thể nào.

 

Kiếp này không còn Lâm Niệm Vân cản chân, tôi dồn toàn bộ tâm sức vào sự nghiệp. Cơ hội thăng chức từng vuột mất ở kiếp trước, lần này tôi nắm chặt trong tay.

 

Sau khi hoàn thành xuất sắc một dự án trọng điểm, tôi được cấp trên đề bạt lên vị trí Giám đốc.

Lương thưởng cùng các chế độ phúc lợi cũng tăng lên gấp đôi, thậm chí còn hơn thế.

 

Trong tiệc mừng thăng chức của tôi, Lâm Niệm Vân cũng mặt dày mò tới. Nó chờ lúc vắng người rồi kéo tôi ra một góc nói chuyện:

 

“Tống Hạ, bà cũng đừng vội đắc ý! Bà có biết không, bố tôi đã đăng ký kết hôn với cô Cố rồi đấy.”

 

“Chẳng bao lâu nữa, ông ấy sẽ cùng cô Cố đến nhà họ Cố nhận người thân. Khi đó cô ta sẽ chính thức trở lại thân phận đại tiểu thư nhà họ Cố, còn bố tôi cũng sẽ nước lên thì thuyền lên… Lập tức đưa tôi vào sống trong biệt thự lớn.”

 

“Tôi sẽ nhận cô Cố làm mẹ và trở thành con của nhà họ Cố, sống một cuộc đời mà bà có nằm mơ cũng không với tới nổi.”

 

Trên khuôn mặt non nớt mới mười mấy tuổi ấy, ánh mắt lại đầy rẫy sự ác độc và mỉa mai không chút che giấu.

 

Đứa con tôi từng dứt ruột sinh ra, vậy mà cả hai kiếp đều xem tôi như kẻ thù không đội trời chung.

 

Tôi không khỏi tự hỏi, phải chăng mình đã quá nhân nhượng với nó rồi?

 

Vì vậy tôi giơ tay, tặng nó một cái tát nảy lửa:

 

“Xem ra bố của cô mải mê xây tổ ấm với tiểu tam, mà quên mất phải dạy dỗ con gái mình rồi.”

 

“Không sao, nể tình cô từng là con tôi. Để tôi dạy lại cho cô biết, khi nói chuyện với bậc trưởng bối thì nên giữ thái độ như thế nào.”

 

 

“Không sao, nể tình cô từng là con tôi. Để tôi dạy lại cho cô biết, khi nói chuyện với bậc trưởng bối thì nên giữ thái độ như thế nào.”



Bình luận

Loading...