Hồi Âm Rực Rỡ
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
1.
Bạn trai tôi – Vu Huy – dùng một ứng dụng nhắn tin có mã hóa.
Trong đó có một người bạn gái thân thiết từ nhỏ của anh ta – Đới Linh.
Ứng dụng đó thu phí 698 tệ mỗi năm và sẽ vĩnh viễn lưu lại toàn bộ lịch sử trò chuyện trên đám mây.
Vì những ký ức với cô ta, Vu Huy đã gia hạn thêm mười năm.
Tôi chưa từng tò mò họ nói gì với nhau.
Cho đến hôm nay, sau buổi hẹn hò, đồng hồ thông minh của anh ta vô tình rơi vào túi xách của tôi.
Trên màn hình hiện lên một tin nhắn vừa được gửi cách đó vài phút.
“Em bắt đầu có bụng rồi, anh định khi nào chia tay để cưới em đây?!”
Tôi đứng bên hồ, nắm chặt chiếc đồng hồ.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Chỉ mới mấy phút trước thôi, chúng tôi còn nắm tay nhau dạo bước bên bờ hồ.
Khi nhắc đến chuyện xưa, hai đứa cãi nhau.
Hồi còn đi học, Vu Huy thích tụ tập qua đêm với bạn bè ở quán net.
Sáng nào bảy giờ, Đới Linh cũng đích thân mang đồ ăn sáng đến cho cả nhóm.
Trong ký ức của tôi, gần như kỳ nghỉ nào cũng lặp lại cảnh ấy.
Tôi chỉ vô tình nói một câu:
“Hình như Đới Linh chưa bao giờ chào hỏi em. Lúc mua nước cũng chẳng bao giờ mua phần em.”
Chỉ một câu như thế, Vu Huy đã nổi giận.
Không chút do dự, bản năng đầu tiên của anh ta là bênh vực Đới Linh.
“Có thể em cảm thấy không thoải mái, nhưng tụi anh là bạn lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã như vậy rồi.”
“Đới Linh không phải người xấu đâu. Cô ấy là cô gái nghĩa khí nhất mà anh từng gặp.”
Tôi ngẩn ra, rồi im lặng.
Một lúc sau, Vu Huy liếc nhìn điện thoại.
Sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Anh ta chỉ nói một câu "có việc gấp", rồi vội vã bỏ đi.
Nếu không phải chiếc đồng hồ rơi vào túi tôi, có lẽ tôi mãi mãi không biết được cái gọi là “việc gấp” hôm nay của Vu Huy… là vì có người phụ nữ đang mang thai con anh ta.
Tôi nắm chặt chiếc đồng hồ, từ từ ngồi thụp xuống, cố gắng ổn định cơn choáng do cú sốc quá lớn gây ra.
Theo phản xạ, tôi rút điện thoại, gọi cho Vu Huy.
Chuông chỉ đổ hai tiếng, anh ta đã bắt máy.
Bên kia vô cùng ồn ào, Vu Huy thở dốc, giọng gấp gáp:
“Sao thế? Bên phòng thí nghiệm đang gấp lắm, không có gì thì anh cúp đây.”
Tôi nghe rõ tiếng bước chân dồn dập qua điện thoại, chợt nhớ đến một câu nói của một họa sĩ truyện tranh:
“Nếu là đi gặp em, nhất định anh sẽ chạy đến.”
Tôi nhìn lại dòng tin nhắn chói mắt trên mặt đồng hồ, cố giữ bình tĩnh:
“Đồng hồ của anh...”
Vu Huy khựng lại vài giây, rồi gần như quát lên:
“Em xem đồng hồ của anh rồi à?!
“Thẩm Quy Thư! Anh nói rồi, trong thiết bị của anh có dữ liệu riêng tư của phòng thí nghiệm, tuyệt đối không được rò rỉ!
“Em có thể tôn trọng anh một chút không?!”
Ngay khoảnh khắc anh ta hét lên những lời đó, tôi nghẹn thở vì đau.
Tôi hít sâu vài lần, vỗ nhẹ vào ngực để bình tâm lại.
“Em gọi... là để nói với anh,
“Vừa nãy anh đi rồi, em lỡ đánh rơi đồng hồ xuống hồ, mất rồi.”
Vu Huy thở phào, nhận ra mình vừa mất kiểm soát, liền đổi giọng an ủi:
“Không sao đâu, anh mua cái khác là được. Em mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngủ sớm nhé.”
Mùa hè ở Nam Thành oi bức, gió từ mặt hồ lùa lên mát lạnh.
Tôi đứng trên cầu, cảm thấy: đêm nay, mình sẽ không thể nào ngủ nổi.
Vu Huy có một chiếc điện thoại dự phòng để ở nhà.
Trong đó cũng cài sẵn ứng dụng trò chuyện kia.
Tôi muốn biết rõ.
Lần đầu tiên họ lên giường là khi nào?
Đứa bé kia, đã được mấy tháng?
2.
Trên đường về nhà, chiếc đồng hồ cứ rung lên liên tục.
Là Đới Linh không ngừng nhắn tin, kể lể rằng cô ta đang sụp đổ đến mức nào, khóc suốt cả ngày.
Cô ta còn nói, muốn ăn món Tứ Xuyên ở quán mà bọn họ hay đến.
Vu Huy không ăn được cay, ăn vào là đau dạ dày.
Vậy mà cô ta vẫn nói đó là quán họ hay đi.
Hai năm nay, tôi và Vu Huy đều bận rộn, hiếm khi có thời gian hẹn hò.
Trong vài kỷ niệm ít ỏi còn sót lại, chủ đề duy nhất giữa tôi và anh ta… cũng là cô ta.
Tôi thậm chí thuộc nằm lòng.
Cô ta mua vòng tay tặng Vu Huy.
Cô ta gửi nước hoa mới cho anh ta.
Cô ta trầm cảm, thất nghiệp, ở nhà.
Vu Huy tức tốc đến bên cạnh cô ta.
Tôi cứ mơ hồ suy nghĩ như thế suốt đường đi, cho đến khi về đến nhà lúc nào không hay.
Tôi lục trong ngăn kéo, lấy chiếc điện thoại dự phòng của Vu Huy ra, cắm sạc rồi bật nguồn.
Thật ra, tôi biết mật khẩu đăng nhập ứng dụng kia.
Lần trước trong tiệc sinh nhật của Vu Huy, Đới Linh đã hả hê khoe với tôi.
Rằng đó là không gian riêng "chỉ thuộc về hai người họ".
Mọi khoảnh khắc quan trọng từ nhỏ đến lớn đều được lưu lại trong đó.
Và họ lấy ngày sinh nhật của đối phương… để đặt làm mật khẩu.
Lúc đó tôi đã thắc mắc hỏi cô ta:
“Ứng dụng này tiện như vậy, sao cô không dùng với bạn trai mình?”
Đới Linh nhếch mép, như thể nghe được câu chuyện nực cười nào đó:
“Thẩm Quy Thư, chẳng lẽ cô đang ghen sao?
“Thế thì chán quá. Bạn gái thì lúc nào cũng có thể thay, nhưng anh em thì là cả đời không đổi được.”
Tôi thoát khỏi mớ ký ức lộn xộn ấy, cố gắng để tay không run, nhập mật khẩu.
“0818.”
Ứng dụng mở ra.
Giao diện hiện lên hình đại diện hai người họ, được gắn mác “huynh đệ”.
Tôi nhấn vào, bắt đầu lướt xem từng đoạn trò chuyện.
Dòng tin nhắn cũ nhất chỉ mới từ tuần trước.
Những tin nhắn hồi tối nay họ nhắn qua ứng dụng Juxin, vì vậy mới hiển thị trên đồng hồ.
Còn trên phần mềm mã hóa này, tin nhắn không có thông báo đẩy.
Tin nhắn cuối cùng là Vu Huy dặn cô ta:
“Em có anh là đủ rồi đúng không?
“Hai tên kia, một đứa suốt ngày nói nhảm, đứa còn lại chỉ biết ăn chơi.
“Em lớn rồi, đừng thân thiết với con trai khác quá, kẻo bị lợi dụng.”
Đới Linh nhắn lại bằng một biểu cảm nhõng nhẽo, còn cười hí hửng hỏi lại:
“Anh nghĩ người ta muốn lợi dụng em, chẳng phải vì chính anh cũng muốn sao?”
Vu Huy không phủ nhận:
“Anh làm vậy không gọi là lợi dụng, là ‘thu lãi’. Anh đã bảo vệ em bao nhiêu năm rồi, em không thể đối xử đặc biệt với anh một chút à?”
Cô ta gửi thêm một sticker làm nũng:
“Thôi đi, có đặc biệt hay không anh tự biết.
“Từ bé đến giờ, em chỉ từng nấu ăn với mình anh thôi đó.”
Tôi lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu quay lại đoạn trò chuyện đầy mùi mờ ám ấy.
3.
Tôi tiếp tục kéo lên xem.
Giữa một loạt tin nhắn chia sẻ vặt vãnh đời thường, tôi nhanh chóng nhận ra có một đoạn hội thoại khá bất thường.
“Cái status trên vòng bạn bè của anh là có ý gì vậy?”
Đới Linh tỏ ra rất hiểu chuyện mà hỏi.
“Lại bị Đường Tăng nhà anh chọc giận rồi à?”
Vu Huy trả lời ngay lập tức:
“Chán ngấy, cứng nhắc tới phát điên.”
Tôi nhìn kỹ lại ngày gửi tin nhắn đó – 27 tháng 6.
Là đúng hôm Vu Huy hẹn tôi đi gặp lần trước.
Tôi tìm lại bài đăng của anh ta hôm đó.
Một dòng chữ đơn giản:
“Tây Trúc thỉnh kinh, tám mươi mốt kiếp nạn, tôi sắp gục rồi.”
Khi ấy tôi từng hỏi bài đăng đó có ý gì, anh ta nói là do áp lực phòng thí nghiệm quá lớn nên lên mạng than thở chút cho nhẹ lòng.
Nhưng giờ nhìn lại — rõ ràng trong đó có ẩn ý.
Còn cái tên “Đường Tăng” trong lời của Đới Linh, là chỉ tôi sao?
Tôi mở khung tìm kiếm trong cuộc trò chuyện, gõ từ “Đường Tăng”.
Ngay lúc ấn tìm, tôi bỗng chốc chùn tay.
Tôi sợ phải đối mặt với việc, người gần gũi với mình nhất… đã nói xấu mình sau lưng thế nào.
Nhưng chỉ ngập ngừng một giây, tôi vẫn mạnh mẽ nhấn xuống.
Tôi muốn thấy rõ mọi thứ.
Rất nhanh, những đoạn tin nhắn chứa “Đường Tăng” hiện ra trước mắt tôi.
Cái biệt danh “Đường Tăng” ấy… xuất hiện từ ba năm trước, khi tôi và Vu Huy đang thực tập năm cuối đại học.
Khi đó, anh ta rõ ràng đang tức giận, mất kiểm soát mà trút hết vào Đới Linh:
“Tôi đúng là hết chịu nổi. Trước kia không cho động vào, giờ vẫn không cho, còn bày đặt đợi đến khi tốt nghiệp.
“Mới yêu thì thấy kiểu con gái thế này thật trong sáng, tôi còn tưởng mình gặp được báu vật.
“Giờ nghĩ lại chỉ muốn chia tay. Cô ta thì có gì mà phải giả vờ?
“Người ta hẹn hò đi chơi, ăn uống, còn tôi thì phải ngồi ở homestay xem cái thứ video khoa học ‘Sức khỏe sinh lý nam giới’ suốt cả tối.
“Tôi thề, tôi thật sự muốn gọi dịch vụ đến tận nơi để xả stress cho rồi.”
Từng dòng chữ do chính Vu Huy gõ ra hiện rõ trên màn hình, tay tôi siết chặt lại thành nắm đấm.
Nhưng điều khiến tôi đau hơn cả là những dòng phản hồi đầy châm chọc từ Đới Linh.
Cô ta gửi liền mấy dòng “hahahaha” rồi viết:
“Thẩm Quy Thư chắc là Đường Tăng chuyển thế rồi, suốt ngày tụng chú Kim Cô.
“Chắc cổ tưởng đàn ông ai cũng mê kiểu trong trắng, đang cố đóng kịch đấy~
“Không chịu được thì cứ mạnh bạo lên, bọn con gái tụi em là thích vậy đó.”
Một lúc sau, Vu Huy mới trả lời lại:
“Vậy em cũng thích à?”
Tôi quay video xong, ném điện thoại lên giường.
Chuyện tình cảm giữa tôi và Vu Huy vốn đã có dấu hiệu rạn nứt từ lâu.
Hai năm nay, cả hai đều bận rộn với cuộc sống riêng.
Tôi tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, vào làm trong công ty lớn, từ nhóm xuất sắc nhất tổ lên đến nhóm dẫn đầu cả khu vực.
Vu Huy thì theo sự sắp xếp của gia đình, tiếp tục học lên cao học.
Chúng tôi bận đến mức… không còn thời gian để yêu nữa.
Đang mải suy nghĩ, Vu Huy đã về đến nhà.
Tôi vội cất kỹ điện thoại dự phòng và chiếc đồng hồ, sau đó vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt để trấn tĩnh lại.
Vu Huy thay giày xong, nhẹ nhàng bước lại gần tôi, từ phía sau giơ ra một bó hoa.
“Xin lỗi em, Quy Thư. Anh không cố ý cho leo cây buổi hẹn hôm nay.
“Anh bận đến giờ còn chưa ăn gì, đi ngang tiệm hoa thấy đẹp nên mua cho em.”
Tôi vịn lấy bồn rửa, im lặng.
Sau khi đọc hết những gì trong tin nhắn, trong lòng tôi chỉ còn lại sự ghê tởm.
Nhưng tôi vẫn cố nuốt cơn buồn nôn xuống, bước đến ôm lấy Vu Huy.
Chỉ bằng chút hiểu biết lâu năm về anh ta, khoảnh khắc lại gần là tôi đã cảm nhận được điều mình muốn xác nhận.
Vu Huy đã tắm.
Trên áo anh ta có mùi cay nhè nhẹ – mùi đặc trưng của món ăn Tứ Xuyên.
Nhưng tóc và cơ thể lại sạch sẽ không tì vết, không vương một chút mùi mồ hôi hay dầu mỡ.
Khoảng thời gian tôi ngồi lần mò lại tin nhắn, quả thật đã trôi qua khá lâu.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Vu Huy đã làm gì?
Anh ta dỗ dành Đới Linh, đưa cô ta đi ăn ở quán Tứ Xuyên, và còn “thân mật” với cô ta một cách đầy đủ ý nghĩa của hai chữ “giao lưu”.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰