Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hóa Ra Chỉ Tôi Tưởng Hôn Nhân Này Không Có Tình Cảm

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

May thay, cuối cùng Tiêu Hạc Xuyên hiểu lời, âm thầm mở dây an toàn, ngoan ngoãn xuống xe.

Anh như đứa trẻ phạm lỗi, ôm tôi tội nghiệp, còn đặt đầu lên vai tôi mà dụi.

Cảnh sát còn tận tình làm nhân viên hòa giải cộng đồng: “Vợ chồng có vấn đề nên trò chuyện, nhìn ông xã chị quan tâm chị thế, nên nếu có chuyện gì hãy trao đổi, không thể dùng bạo lực gia đình.”

Tôi cười khổ: “Dĩ nhiên không rồi, anh yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ giao tiếp tốt!”

Tôi nhìn lại Tiêu Hạc Xuyên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đáng thương như chó con của anh, bỗng dưng không còn giận nữa.

Thở dài, cuối cùng tôi cũng lôi anh lên xe.

Thật sự một đêm hỗn loạn.

Cuối cùng đưa được Tiêu Hạc Xuyên về nhà, anh cứ dính lấy tôi, không rời nửa bước.

“Anh định làm gì đây?”

“Tại sao em muốn ly hôn? Anh không tốt với em sao?”

Tôi vào phòng, mở ngăn kéo, quả thật giấy ly hôn đã biến mất, chắc chắn anh đã lấy đi.

“Lúc đó là bởi…”

“Anh không muốn nghe! Không muốn nghe!”

Tôi: …

Đối phó một gã say rượu thật khó, cần giải pháp gấp.

Tôi tự thay quần áo, đánh răng rửa mặt, cố gắng lơ đi ánh mắt chăm chú của anh.

Rồi một đôi tay ‘dơ bẩn’ ôm lấy tôi, sờ soạng khắp người, hôn hít đủ kiểu.

Tôi cố né tránh.

 

Không phải không muốn, mà mùi rượu trên người anh khó chịu quá.

Tôi che miệng anh: “Anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm rõ mối quan hệ vợ chồng, để em không thể ly hôn với anh.”

Lý do đó làm tôi bật cười.

“Được rồi, anh đi tắm trước đi!”

“Em chê anh đấy à!”

“Chê! Em không muốn làm chuyện đó với người đầy mùi rượu!”

Tiêu Hạc Xuyên nhìn tôi đầy kỳ vọng.

“Nhanh đi tắm, còn phải đánh răng nữa!”

Tôi xấu hổ cúi đầu: “Em đâu có nói không được…”

Anh “ào” một tiếng lao vào phòng tắm, chưa đầy mười phút đã quấn khăn ra.

“Vợ ơi, em kiểm tra xem còn chỗ nào chưa sạch không!”

Tôi: …

“Anh còn say không?”

“Vợ ơi, anh say, say lắm.”

Nói rồi, anh rải rác hàng loạt nụ hôn khắp người tôi.

Người đàn ông tưởng cứng rắn hóa ra cực kỳ dịu dàng, ôm chặt, quyến luyến không rời.

20

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, Tiêu Hạc Xuyên đã dậy trước, đang chống đầu ngắm nhìn tôi.

Sáng sớm đã dùng chiêu quyến rũ, thật là tên ngốc mưu mẹo.

“Vợ ơi, chào buổi sáng.”

“Chào, còn nhớ chuyện tối qua không?”

“Không nhớ.”

Tiêu Hạc Xuyên mở mắt nói dối: “Chỉ nhớ vợ rất yêu anh, ôm anh và nói ông xã tuyệt lắm, là ông xã yêu nhất, muốn ở bên ông xã cả đời.”

Tôi đỏ mặt, rõ ràng đó là lúc anh xúc động bắt tôi nói vậy.

Tôi lấy điện thoại, phát đoạn video:

“Khổ sở, không ai yêu, tôi là cây bắp cải đáng thương. Huhu…”

Tiêu Hạc Xuyên: …

“Xóa ngay đi, quên đi đi, sao lại giữ video làm nhục anh như thế!”

Anh vừa nói vừa định giằng lấy điện thoại.

Tôi trừng mắt nhìn, anh không dám động đậy.

“Đây là điểm yếu của anh, dám làm em tức giận sẽ bị xử lý tại chỗ!”

Tiêu Hạc Xuyên tỏ vẻ tội nghiệp: “Anh làm sao dám làm em tức giận, anh rất yêu vợ đấy.”

“Ồ, giờ lại nói yêu em, chẳng phải Yến Hoa học tỷ mới là ‘bạch nguyệt quang’ của anh sao?”

“Đó chỉ là lúc cáu kỉnh thôi!”

Anh bất lực than: “Anh ghen, không muốn bị so sánh với người khác. Em có người yêu cũ yêu nhau bốn năm, mà anh không có ‘bạch nguyệt quang’ sao!”

“Hơn nữa, các em thật sự bên nhau bốn năm, ‘bạch nguyệt quang’ của anh chỉ do tưởng tượng thôi.”

Anh nhìn tôi chăm chú: “Haizz, anh chỉ yêu mình em, năm ba gặp em đã yêu từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng em lúc đó đang yêu họ Viên, anh ghen c.h.ế.t đi được.”

“Họ Viên không tốt, nhà em gặp chuyện liền biến mất. Thật ra anh cũng vui, cuối cùng có cơ hội chen chân vào, hehe...”

 

“Anh thấy lúc nhà em phá sản còn vui chứ?”

“Anh muốn nói là em chia tay thằng tồi kia, đừng hiểu nhầm!”

“Nhưng không ngờ em lại muốn ly hôn với anh, còn chuẩn bị sẵn giấy.”

“Hiểu lầm, em nghĩ anh thích Yến Hoa học tỷ, nên mới tạo điều kiện.”

“Anh thích cô ấy? Làm sao có thể, anh không mù!”

“Yến Hoa đã không ít lần nói xấu anh với em!”

“Đừng để ý cô ấy bây giờ thanh nhã, hồi nhỏ đen như than, còn đánh anh bầm dập!”

Tôi: …

Thật sự khi biết quá nhiều điểm xấu của đối phương thì không thể yêu nổi.

Tôi cười nhẹ an ủi: “Được rồi, tôi và Viên Tư Thần đã là quá khứ. Ông xã, hiện tại em thích anh.”

“Thật sao?” Anh ánh mắt sáng lên, “Gọi thêm lần nữa đi.”

“Ông xã.”

“Còn nữa.”

“Yêu anh!”

“Nói tiếp đi!”

“Ông xã, em yêu anh.”

“Lặp lại lần nữa!”

“Chưa xong à?”

“Vợ ơi, em thật dữ, không có kiên nhẫn với anh!”

Tôi: …

Có ông xã ngốc chỉ có thể cưng chiều thôi.

HOÀN

(Đã hết truyện)

Kẻ Đóng Giả (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù,

01

 


Hôm nay vừa về đến nhà, tôi vẫn chưa hoàn hồn, đã nhào vào lòng chồng.

 


Chồng tôi – Chu Dật Văn – bị dáng vẻ hoảng hốt của tôi dọa sợ, liên tục hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

 

Tôi trấn tĩnh lại, kể với anh ta rằng vừa rồi ở trạm xe buýt, tôi gặp phải một kẻ bthaii.

 

Lúc đó, tôi đang đứng chờ xe thì đột nhiên có một gã đàn ông từ phía sau ôm vai tôi, ghé sát vào tai hỏi:

 

“Xin hỏi, nhà vệ sinh công cộng ở đâu vậy?”

 

Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng trả lời rằng ở ngay phía sau không xa có một nhà vệ sinh công cộng.

 


Ai ngờ câu tiếp theo của hắn khiến tôi buồn nôn đến mức muốn ói:

“Chỗ đó của tôi rất khó chịu, hay là cô qua giúp tôi giải quyết nhé?”

 


Nói xong, hắn định kéo tôi đi.

Đúng lúc đó xe buýt vừa vào trạm, tôi lập tức vùng ra, chen lên xe.

 

Khi đứng vững trên xe, tôi mới dám nhìn ra trạm để tìm bóng dáng hắn, nhưng lúc này hắn đã biến mất trong đám đông.

 

“Không nhìn rõ hắn trông thế nào à?” – Chu Dật Văn cau mày hỏi.

 


Tôi lắc đầu.

Anh ấy tức giận siết chặt nắm đấm: “Tên khốn này dám q u ấ y r ố i vợ anh, mà để anh gặp, anh sẽ cho hắn đẹp mặt!”

 

Nhìn chồng bênh vực mình như vậy, tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.

 


Buổi tối, khi chuẩn bị “mây mưa”, Chu Dật Văn lại mang ra những món đồ đặc biệt mà anh ta đã chuẩn bị. Dù tôi không mấy tình nguyện, tôi vẫn chiều theo.

 


Bởi vì tôi yêu anh ấy, anh ấy làm gì tôi cũng có thể chịu đựng.

 

Không ngờ, sau khi xong việc, Chu Dật Văn nói rằng vài hôm nữa sẽ có một người bạn thân từ nhỏ của anh ấy lên thành phố tìm việc, có thể sẽ ở nhờ nhà chúng tôi vài ngày.

 


Tôi hoàn toàn không ngờ, người bạn thân này lại chính là tên bthaii ở trạm xe buýt hôm đó.

 

 

02

 


Sáng thứ bảy, bạn của Chu Dật Văn – Nhạc Tề – xách một chiếc túi hành lý nhỏ đến ở nhà tôi.

 


Để giữ thể diện cho chồng, tôi tỏ ra rất nhiệt tình: rót trà, dọn giường, nấu cơm.

 


Nhưng Nhạc Tề lại lạnh nhạt, hỏi gì cũng chỉ trả lời một hai chữ.

 

Tôi nhiệt tình mà anh ta thì hờ hững, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu. Dáng vẻ này như thể chúng tôi ép anh ta ở lại chứ không phải anh ta muốn đến.

 


Thấy mình bắt chuyện mấy lần mà anh ta vẫn hững hờ, tôi dứt khoát mặc kệ, ai muốn sao thì sao, ở đây cũng chẳng lâu.

 

Chiều hôm đó, tôi tan làm sớm nửa tiếng, mua ít nguyên liệu để nấu món sườn xào chua ngọt – món mà Chu Dật Văn thích nhất.

 


Nhưng vừa mở cửa bước vào, tôi đã thấy Nhạc Tề đứng ở cửa phòng tắm, thân dưới quấn khăn tắm, người ướt sũng, hẳn vừa tắm xong.

 


Anh ta vừa lau tóc vừa nhìn tôi, khiến tôi lúng túng đến mức không nhúc nhích nổi.

 

Nhạc Tề rất gầy, gầy đến mức da bọc xương, khuôn mặt không đến nỗi khó coi nhưng trông dữ tợn.

 

Cảnh này chẳng phải là “đã mắt” gì, ngược lại, đôi mắt to lồi của anh ta cứ trừng trừng nhìn tôi khiến tôi thấy rợn người.

 

Tôi giả vờ ho mấy tiếng, quay lưng thay giày, trong lòng thầm mong anh ta nhân cơ hội này về phòng mặc quần áo.

 


Nhưng tôi vừa cởi giày xong, đã nghe tiếng dép lê ướt nhẹp “bép, bép, bép” tiến lại gần.

Anh ta định làm gì? Tôi bất giác căng người.

 

Chỉ nghe thấy anh ta áp sát lưng tôi bằng thân thể còn ướt, cúi đầu ghé sát tai tôi:

“Chỗ đó của tôi rất khó chịu, hay là cô qua giúp tôi giải quyết nhé?”

 

 

03

 


Trong đầu tôi như “bùm” một tiếng nổ tung!

 


Câu thoại quen thuộc, giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc… chẳng phải chính là tên bthaii ở trạm xe buýt hôm đó sao?!

Sao lại là hắn?

 

Tôi cố kìm cơn buồn nôn, quay lưng bỏ chạy, tay vội nắm lấy tay nắm cửa:

“Anh đừng lại gần!” – tôi hét lên.

 


Tôi tưởng hắn sẽ lao tới kéo tôi, nhưng không ngờ hắn chỉ đứng yên nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc suốt mấy giây, rồi quay vào phòng.

 


Khi bỏ đi, tôi nghe hắn lẩm bẩm: “Thật đáng thương…”

 

Tôi không dám ở nhà thêm một giây, bỏ lại túi đồ ăn mới mua, mở cửa chạy ra ngoài.

 


Xuống tới sân chung cư, tôi gọi điện cho Chu Dật Văn nhưng anh không nghe máy. Nghĩ rằng anh có lẽ đang trên đường về, tôi vòng sang một con đường khác ra ngã tư để chờ.

 

Quả nhiên, khoảng 20 phút sau, tôi thấy anh lái xe tới.

Anh cũng thấy tôi, lập tức tấp xe vào lề, xuống xe hỏi tại sao tôi lại đứng đây đợi.

Tôi kéo anh lên xe, kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi.

 

Nghe xong, sắc mặt Chu Dật Văn hơi nghiêm trọng, nhưng rồi anh lại cười tự giễu, nói chắc tôi nhầm.

 


Bởi vì Nhạc Tề xuống tàu vào thứ bảy, nên không thể là kẻ bthaii hôm trước.

 


Anh còn nói: “Nhạc Tề là người rất hay đùa, chắc thấy em ngại nên cố tình trêu em thôi.”

 

Tôi thấy lời anh vô lý đến mức khó tin. Chuyện này có thể đùa được sao?

 


Hơn nữa, hắn là gì của tôi mà lại “đùa” kiểu đó?

 


Chưa kể, ai biết hắn thật sự xuống tàu ngày nào? Chu Dật Văn cũng không ra ga đón, lỡ hắn đã đến từ vài ngày trước, chỉ nói dối là thứ bảy mới tới thì sao?

 


04

 


Chu Dật Văn ban đầu định phản bác tôi, nhưng thấy tôi thực sự tức giận thì thái độ cũng mềm xuống.

 


Anh đề nghị chúng tôi quan sát thêm hai ngày, nếu Nhạc Tề thật sự có kiểu khuynh hướng đó thì sẽ để hắn dọn đi. 

 

Nhưng nếu không đến bước bất đắc dĩ, anh vẫn chưa muốn tuyệt giao với người bạn thân này.

 

Tôi hỏi rốt cuộc bạn anh ta có gì tốt, thì anh lại kể rằng hồi nhỏ Nhạc Tề từng cứu anh một mạng.

 


Ngày đó, anh cùng mấy đứa bạn ra chơi bên bờ sông, có người rủ xuống nước. Chu Dật Văn vốn không biết bơi nhưng bị người khác chê là vịt cạn, trẻ con mà, sĩ diện nên liều xuống.

 


Vừa xuống đã sặc nước, cuối cùng là Nhạc Tề kéo anh lên. Nhạc Tề có ơn với anh, nên anh không muốn tùy tiện nghi oan cho hắn.

 

Dù tôi chắc chắn mình không vu oan Nhạc Tề, nhưng tôi cũng hiểu được sự dè dặt của Chu Dật Văn.

 


Thế là tôi nói với anh, hãy lắp camera trong nhà. Nếu ghi lại được hắn có hành vi bthai thì sẽ không còn do dự gì nữa, nhất định bắt hắn dọn đi.

Chu Dật Văn đồng ý.

 

Tôi vốn nghĩ khi có Chu Dật Văn ở nhà, Nhạc Tề sẽ không dám làm gì quá đáng, nhưng đúng là tôi quá ngây thơ.

 


Lắp camera vốn để bắt hành vi bất thường của Nhạc Tề, nhưng từ sau khi tôi kể chuyện hôm trước, Chu Dật Văn vẫn không yên tâm để tôi ở một mình với hắn.

 


Vì vậy, anh bảo tôi mỗi ngày sau giờ làm, cố gắng đợi anh về cùng.

 

05

 


Hôm đó, hai chúng tôi cùng bước vào nhà, Nhạc Tề đang chơi game trên điện thoại trong phòng khách.

 


Chu Dật Văn bảo tôi vào bếp nấu cơm, còn anh đi tắm. Tôi thay đồ ngủ, bắt đầu bận rộn trong bếp.

 

Đang lúc cắt hành đến cay mắt, một đôi tay to từ phía sau vòng qua ôm lấy eo tôi, bàn tay bắt đầu trượt xuống đầy không yên phận.

 


Tôi hét lên, ném phăng con dao xuống, nhưng đôi tay đó vẫn không buông mà còn ghì chặt tôi hơn, lấy hạ bộ húc vào mông tôi.

 

Tôi vừa hét to gọi tên Chu Dật Văn, vừa cố sức đẩy Nhạc Tề. Tay tôi đầy nước hành, tôi nhân cơ hội chà mạnh vào mắt hắn.

 


Nhạc Tề đau nhói, cuối cùng cũng buông tôi ra. Đúng lúc đó, Chu Dật Văn mặc quần áo xong, lao từ phòng tắm ra.

 

Tôi lập tức lấy điện thoại mở camera cho Chu Dật Văn xem, vừa khóc vừa gào bắt Nhạc Tề cút đi, không bao giờ được xuất hiện ở nhà tôi nữa.

 


Chu Dật Văn xem xong tức đến run người, gần như ngay lập tức lao tới đ á n h nhau với Nhạc Tề.

Tôi phải dùng hết sức mới kéo được họ ra.

 

Tôi nói thẳng với Nhạc Tề:

“Anh biến ngay, không thì tôi báo công an.”

 

Nhạc Tề bị Chu Dật Văn đánh rách môi, hắn lau máu ở khóe miệng, cười lạnh nhìn tôi:

“Hừ, cứ chờ đấy.”

 



Bình luận

Loading...