GIANG VÃN VÃN
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Sau khi tin tức về việc biển thủ được tung ra, bản chất của toàn bộ sự việc hoàn toàn thay đổi.
Nó không còn là chuyện tình cảm cá nhân, mà đã trở thành một vụ án kinh tế hình sự nghiêm trọng.
Công ty đầu tư nơi Cố Cảnh Thâm làm việc lập tức ra thông cáo, khẳng định sẽ phối hợp điều tra.
Đồng thời, ban giám đốc quyết định đình chỉ toàn bộ chức vụ của anh ta. Thẩm Ưu Nhã cũng bị cảnh sát mời đi hợp tác điều tra.
Nhìn thấy tin này, Giang Vãn Vãn cảm thấy một sự sảng khoái chưa từng có.
“Đúng là ác giả ác báo.” — Lâm Tiểu Vũ cảm thán, “Không ngờ Cố Cảnh Thâm lại có bộ mặt như vậy.”
Giang Vãn Vãn gật đầu, nhưng tâm trạng lại rất phức tạp.
Cô từng yêu sâu đậm người đàn ông ấy. Giờ thấy anh ta sa sút như vậy, trong lòng cô cũng có chút không nỡ.
Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị sự tức giận lấn át.
Anh ta không chỉ phản bội cô, mà còn phạm tội — kẻ như vậy không xứng đáng được thương hại.
Ngày hôm sau, luật sư Trần gọi điện trong tâm trạng phấn khởi. “Cô Giang, có tin tốt! Bên phía đối phương đã rút đơn kiện!”
“Gì cơ?” — Giang Vãn Vãn khá ngạc nhiên.
“Cố Cảnh Thâm và Thẩm Ưu Nhã đã chính thức rút lại đơn kiện, đồng thời đăng tải lời xin lỗi công khai.
Họ thừa nhận có mối quan hệ không đúng đắn, xin lỗi cô, và đồng ý bồi thường toàn bộ tổn thất cho cô.”
Giang Vãn Vãn trầm mặc một lúc: “Họ có điều kiện gì không?”
“Chỉ một điều — hy vọng cô sẽ không tiếp tục truy cứu, cho họ một cơ hội sửa sai.”
Giang Vãn Vãn cười lạnh:
“Sửa sai? Giờ mới biết sửa sai à?”
“Ý cô là…?”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi, nhưng tôi sẽ không tha thứ.” — Giọng Giang Vãn Vãn lạnh lùng,
“Pháp luật sẽ trừng trị họ.”
Thực tế, chuyện biển thủ công quỹ đã bị cảnh sát điều tra, không phải chỉ cần cô tha thứ là xong.
Một tuần sau, cảnh sát chính thức khởi tố vụ án Cố Cảnh Thâm biển thủ công quỹ.
Qua điều tra, xác nhận anh ta đã biển thủ hơn 3 triệu tệ (khoảng hơn 10 tỷ đồng), dùng cho mục đích cá nhân và mua hàng xa xỉ cho Thẩm Ưu Nhã.
Cố Cảnh Thâm bị bắt giam, Thẩm Ưu Nhã bị tạm giam hình sự với tư cách đồng phạm.
Tin tức gây chấn động dư luận.
Cư dân mạng đồng loạt vỗ tay tán thưởng Giang Vãn Vãn:
“Quá hả hê! Kẻ phản bội cuối cùng cũng bị trừng trị!”
“Giang Vãn Vãn đúng là anh hùng! Nếu không có cô ấy, những hành vi phạm pháp này chắc chẳng ai phát hiện.”
“Chính nghĩa cuối cùng cũng thắng lợi! Ủng hộ Giang Vãn Vãn!”
Nhiều người bắt đầu suy ngẫm:
“Nếu Giang Vãn Vãn chọn nhẫn nhịn, có lẽ mọi chuyện sẽ bị che giấu mãi mãi.
Hóa ra, dũng cảm đứng lên đôi khi thực sự rất đáng giá.”
“Phụ nữ nên giống như cô ấy — dám yêu, dám hận, và không thỏa hiệp với ai.”
Giang Vãn Vãn đọc các bình luận, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô vốn chỉ muốn đòi lại công bằng cho chuyện tình cảm, nhưng không ngờ lại vô tình phanh phui cả một vụ án kinh tế.
Cô nhớ đến một câu nói: “Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.”
Hai tháng sau, tòa mở phiên xét xử vụ án của Cố Cảnh Thâm.
Giang Vãn Vãn xuất hiện tại tòa với tư cách nhân chứng quan trọng.
Tại phiên tòa, cô một lần nữa đối mặt với Cố Cảnh Thâm.
Người đàn ông từng phong độ ngời ngời, giờ đã tiều tụy, mặc áo tù màu xám, trên tay là còng số 8.
Khi nhìn thấy Giang Vãn Vãn, ánh mắt anh ta thoáng qua đầy cảm xúc phức tạp — hối hận, đau đớn, xen lẫn oán hận.
Nhưng trong mắt Giang Vãn Vãn, chỉ còn sự lạnh nhạt.
Tại tòa, cô trình bày rành mạch quá trình phát hiện anh ta ngoại tình và thu thập chứng cứ.
Lời khai của cô rõ ràng và thuyết phục, cung cấp đầu mối quan trọng cho việc phá án.
Cuối cùng, Cố Cảnh Thâm bị tuyên án 5 năm tù giam, Thẩm Ưu Nhã bị tuyên án 3 năm.
Sau khi phiên tòa kết thúc, Giang Vãn Vãn bước ra khỏi tòa án.
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên và người ủng hộ đang đợi sẵn.
“Cô Giang, bây giờ vụ án đã kết thúc, cô có điều gì muốn chia sẻ không?” — Một phóng viên hỏi.
Giang Vãn Vãn nhìn vào ống kính, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn nói rằng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của Tôi. Kẻ phản bội cuối cùng sẽ phải trả giá.”
“Cô có tha thứ cho Cố Cảnh Thâm không?”
“Tha thứ là quyền của tôi, nhưng trừng phạt là quyền của pháp luật.
Tôi có thể tha thứ tổn thương tình cảm, nhưng không thể tha thứ cho hành vi phạm tội.”
“Vậy kế hoạch sắp tới của cô là gì?”
Giang Vãn Vãn suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ bắt đầu lại cuộc sống. Trải nghiệm lần này cho tôi hiểu rằng, chỉ khi bản thân mạnh mẽ, mới không bị người khác làm tổn thương.”
Bước ra khỏi cửa tòa án, Giang Vãn Vãn cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô, như một khởi đầu cho cuộc sống mới.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Lời Chúc Mừng Sinh Nhật Đến Muộn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Gia Đình,
Sinh nhật hôm đó, tôi vẫn dậy sớm như thường lệ để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Đến khi rửa mặt xong bước ra, trước mắt chỉ là bàn ăn đầy những món thừa và hai cha con đang ngồi trên ghế sofa xem bóng đá.
“Mẹ, mẹ dọn lẹ lên chút, hôm nay mình còn phải qua nhà bà nội nữa.”
“Thiệt là, ngày nào cũng bận tới bận lui, chậm chạp muốn chết, không biết đang làm cái gì nữa.”
“Lúc nào cũng là mẹ phá hỏng không khí, phiền chết được!”
Con trai tôi sốt ruột giục tôi nhanh lên, chẳng có chút ý định đứng dậy giúp đỡ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc mà dọn dẹp cho xong.
Nhưng vừa xong việc, quay đi đã không thấy ai ở nhà nữa rồi.
Trong điện thoại chỉ có một tin nhắn duy nhất từ chồng:
“Bọn anh đi trước rồi, em thích thì đến, không đến cũng tùy.”
1
Bụng tôi réo ùng ục.
Cúi đầu nhìn túi bánh bao nguội đã gói sẵn định mang theo ăn dọc đường, tôi bỗng bật cười.
Chỉ vì tối qua, con trai buột miệng nói một câu: “Con thèm bánh bao mẹ tự tay làm.”
Vốn định trong ngày sinh nhật này sẽ ngủ nướng một bữa, vậy mà sáu giờ sáng tôi đã dậy nhào bột.
Đâu phải lần đầu như thế, sao tôi vẫn chẳng rút được kinh nghiệm gì nhỉ?
Vừa gặm bánh bao, tôi vừa mở điện thoại, gõ dòng tìm kiếm:
“Phụ nữ trung niên sau ly hôn nên làm gì?”
Mười năm qua, tôi đã không biết bao nhiêu lần vừa khóc vừa tra thông tin ly hôn, rồi lại lặng lẽ đóng trình duyệt, xóa sạch lịch sử tìm kiếm.
Ban đầu là vì con, vì thằng bé còn nhỏ, tôi sợ chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến nó.
Về sau thì là vì tôi không dám thay đổi cuộc sống hiện tại.
Từ sau khi cha mẹ mất, ngôi nhà nhỏ này trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.
Tôi đã dốc quá nhiều, đến mức mọi thứ đều trở thành thói quen.
Tôi thậm chí chẳng biết, nếu rời khỏi đây, mình sẽ sống thế nào.
Nhưng nếu quãng đời còn lại vẫn tiếp tục như thế này…
Tôi ngồi rất lâu trên ghế sofa, rồi mở điện thoại đặt một chiếc bánh kem bốn tấc.
Nhiều năm qua, chỉ có tôi là người nhớ sinh nhật của từng thành viên trong nhà, sắp xếp tiệc mừng, đặt bánh, chuẩn bị quà chu đáo.
Đến lượt tôi, họ chỉ nói đúng một câu “sinh nhật vui vẻ”.
Về sau, đến cả câu chúc đó cũng chẳng còn nữa.
Vậy mà tôi chưa bao giờ thấy có gì sai.
Nghĩ đến đây, tôi hủy đơn cũ, đặt lại một chiếc bánh mousse tám tấc.
Cũng đã đến lúc tôi nên tự chuẩn bị cho mình một sinh nhật tử tế rồi.
2
Tôi tự hát bài chúc mừng sinh nhật, cắt một miếng lớn, vừa định ăn thì cửa nhà bị đẩy ra.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó? Ra giúp bà nội xách đồ mau lên!”
Giọng con trai vang lên đầy mệnh lệnh từ ngoài cửa.
Thấy tôi không phản ứng, nó xách mấy túi đồ to nhỏ đi vào.
Nhìn thấy chiếc bánh trên bàn, nó sững lại một chút, rồi cười nhạt:
“À, thì ra hôm nay là sinh nhật mẹ hả? Bảo sao từ sáng đã thấy mẹ khó ở như vậy.”
“Nè, sinh nhật vui vẻ nha mẹ.”
“Nói xong rồi, còn không ra phụ con đi, nhanh lên.”
“Cuối năm rồi, bà nội sẽ ở lại đây một thời gian đó.”
Giọng điệu nó nói, không phải thông báo mà là ra lệnh.
Nó chẳng thấy có gì sai cả, còn tôi thì chau mày.
Tôi hiếu thảo, dịu dàng, có học thức và chính những điều đó trở thành điểm yếu để họ muốn gì được nấy.
Tôi là kiểu người, nói dễ nghe thì là tính cách hiền lành, hòa nhã; nói khó nghe, thì là kẻ nhu nhược, không có chính kiến.
Hôm nay có lẽ là vì quá lạnh lòng, tôi chẳng muốn làm gì cả.
Chỉ muốn yên tĩnh ăn miếng bánh của mình, rồi ra ngoài đi dạo, trốn khỏi ngôi nhà vốn chẳng thuộc về tôi.
Đối mặt với giọng điệu ra lệnh của con trai, tôi không đáp, chỉ múc một thìa bánh đưa lên miệng.
Chưa kịp nếm, đã nghe “rầm” một tiếng, chiếc vali nặng rơi xuống đất.
Con tôi đứng trước mặt, giận dữ:
“Mẹ nghỉ ngơi lâu vậy rồi mà chỉ biết ăn với ăn!”
“Mẹ không biết tự giác chút nào à? Không thấy con mệt muốn chết khiêng đồ sao?”
“Bà nội còn đang chờ mẹ dưới lầu kìa! Vì sáng nay mẹ không chịu qua, con với ba phải năn nỉ dữ lắm bà mới chịu về ở đó!”
Thấy tôi vẫn im lặng, nó nổi nóng, giơ tay hất thẳng dĩa bánh trên tay tôi rơi xuống đất.
“Mẹ, con nói thiệt, sao mẹ có thể…!”
Mất mặt quá rồi đấy.
Nó chưa nói hết, nhưng tôi đã tự điền nốt câu còn lại trong đầu.
Những lời kiểu đó, nó chẳng phải lần đầu nói, nên trong lòng tôi không gợn sóng nào nữa.
Giống như mọi khi, tôi đã quá quen với sự tổn thương này rồi.
Nhìn chiếc bánh bị rơi xuống nền nhà, điều tôi nghĩ lại là…may mà tôi mua loại tám tấc, ít nhất vẫn còn phần khác để ăn.
Một nỗi buồn vô hình dâng lên trong ngực.
Con tôi vẫn đang cằn nhằn, mà ngoài cửa, chẳng thấy bóng dáng chồng hay mẹ chồng đâu.
Chắc đúng như lời nó nói, mẹ chồng tôi đang đợi dưới xe, chờ tôi xuống mời.
Tôi đứng dậy, thấy ánh mắt con trai ánh lên vẻ mừng rỡ — tưởng tôi sẽ chịu thỏa hiệp như mọi lần.
Nhưng tôi chỉ quay lưng, bước về phòng.
Nếu hôm nay không phải là sinh nhật tôi, có lẽ tôi vẫn sẽ cố nhịn, chịu ấm ức mà xuống mời bà như mọi khi.
Bởi tôi biết, nếu không làm vậy, tôi sẽ phải chịu cơn lạnh nhạt của chồng và những lời càm ràm của con.
Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn là như thế.
Rõ ràng lỗi không ở tôi, là họ đã không chờ tôi, vậy mà trong miệng chồng con, mọi chuyện cuối cùng đều thành lỗi của tôi.
Bấy lâu nay, tôi đều nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Nhưng hôm nay… không hiểu sao, tôi chỉ muốn được ích kỷ một lần thôi.
3
Tôi ở trong phòng sắp xếp hành lý khá lâu, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ.
Cửa nhà bị mở rồi lại đóng, tiếng đập mạnh đến rung cả khung cửa.
Giọng yếu ớt của mẹ chồng vang lên ngoài hành lang:
“A Huy à, con nói xem, có phải mẹ đang làm gánh nặng cho con không?”
“Thôi được rồi, con đưa mẹ về đi, rồi dỗ vợ con một chút.
Mẹ sống một mình cũng quen rồi.”
“Chỉ là tết đến hơi cô quạnh, nhưng bao năm nay mẹ vẫn tự lo được.”
“Nhà của hai đứa mới là quan trọng nhất, không cần vì mẹ mà làm mất hòa khí.”
Chồng tôi im lặng, còn con trai thì chắn trước mặt bà nội, điên tiết đập cửa phòng tôi:
“Hà Phương Tĩnh! Mẹ suốt ngày bắt con hiếu thảo với mẹ, còn mẹ thì sao?”
“Có ra dáng người con dâu chút nào không?”
“Ba với bà nội không nói mẹ, không phải vì mẹ đúng, mà là vì họ hiền!”
“Con thì không chiều mẹ được đâu!”
“Hà Phương Tĩnh! Còn không ra đây hả? Muốn làm loạn lên phải không?”
Dù đã quá quen với thái độ hỗn hào của con, nhưng nghe những lời ngỗ nghịch đó, tôi vẫn thấy máu trong người sôi lên.
Đây là đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi nấng, dạy dỗ suốt mười mấy năm trời sao?
Tôi xách vali, mở cửa, giơ tay tát thẳng một cái.
“Tạ Tinh Vũ! Đây là thái độ con dành cho mẹ ruột mình à?”
Đây là lần đầu tiên tôi đánh nó kể từ khi nó học tiểu học.
Nó sững người, rồi bất ngờ đẩy tôi ngã xuống sàn.
Thằng con trai mười tám tuổi, sức lực chẳng nhỏ — trong khoảnh khắc, toàn thân tôi đau nhức, nhưng thứ đau hơn là trái tim tôi.
Nó dám ra tay với chính mẹ ruột của mình.
“Là mẹ đánh con trước!” — nó hơi sợ, lùi nhanh về phía sau lưng chồng tôi — “Ba, con chỉ là tự vệ thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chồng.
Anh ta vẫn nhíu mày, vỗ vai con trai, rồi đưa tay định kéo tôi dậy:
“Được rồi, đánh cũng đánh rồi, giận cũng xong rồi, sắp Tết rồi, đừng làm cả nhà mất vui.”
“Mẹ anh cô đơn, là anh gọi mẹ đến ăn Tết, anh là con trai, làm vậy cũng đúng mà, em đừng có bướng nữa.”
“Vợ à, sinh nhật vui vẻ nhé.
Hôm nay là sinh nhật em, đừng làm ầm lên nữa.”
“Ra ngoài ăn đi, anh bao, để em khỏi vất vả nấu nướng.”
Như mọi khi, anh ta chỉ vài câu là biến tất cả mâu thuẫn thành “tôi đang gây chuyện”.
Thật ra, gia đình này đã đứng bên bờ sụp đổ từ lâu, chỉ là tôi dùng sự nhẫn nhịn từng bước một để giữ nó lại.
Nhưng hôm nay — có lẽ, là giọt nước tràn ly.
Tôi bỗng chẳng muốn nhịn thêm nữa.
“Tạ Huy, chúng ta ly hôn đi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰