Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

GIANG NOÃN

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“A lô?”

“Là cô Giang Noãn phải không? Tôi là y tá của bệnh viện thành phố. Lệ Thanh Thanh đang ở đây, cô ấy muốn gặp cô.”

Giang Noãn sững người: “Cô ta làm sao vậy?”

“Cô ấy tự sát trong tù, hiện đang được cấp cứu trong ICU.”

Sắc mặt Giang Noãn thay đổi, Lâm Thâm lo lắng nhìn cô.

“Em biết rồi.” Giang Noãn cúp máy.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Thâm hỏi.

“Tình nhân của chồng cũ em… đã tự sát, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.” Giang Noãn thở dài, “Cô ta muốn gặp em.”

“Em định đi không?”

Giang Noãn do dự một lúc: “Em muốn đi xem sao.”

“Anh đi cùng em.” Lâm Thâm không do dự nói ngay.

 

“Không cần đâu, đây là chuyện riêng của em.”

“Noãn Noãn, chúng ta đã ở bên nhau rồi, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Lâm Thâm nắm lấy tay cô, “Anh sẽ đi cùng em.”

Giang Noãn nhìn ánh mắt kiên định của anh, trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp.

Đây chính là Lâm Thâm — luôn luôn chu đáo và tinh tế như thế.

Tại bệnh viện, Lệ Thanh Thanh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thấy Giang Noãn bước vào, cô ta cố gắng vươn tay ra: “Noãn Noãn…”

Giang Noãn đi đến, nhưng không nắm lấy tay cô ta: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

 

“Tôi… tôi xin lỗi cậu.” Nước mắt lưng tròng trong mắt Lệ Thanh Thanh, “Tôi thật sự biết lỗi rồi.”

“Mấy câu này cô nói quá nhiều lần rồi.” Giọng Giang Noãn rất bình tĩnh.

“Tôi biết… tôi biết nói gì cũng vô ích.” Lệ Thanh Thanh khóc, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Thời Ngôn thật sự rất hối hận, ngày nào anh ấy cũng dằn vặt bản thân.”

“Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Noãn Noãn, cậu có thể tha thứ cho bọn tôi không?” Lệ Thanh Thanh cầu khẩn.

Giang Noãn nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô ta, trong lòng không chút gợn sóng:

 

“Lệ Thanh Thanh, có những chuyện… là không thể tha thứ được.”

“Tôi biết, tôi biết chúng tôi đã làm chuyện không thể tha thứ.” Lệ Thanh Thanh tuyệt vọng nói, “Nhưng tôi thật sự không muốn chết, tôi sợ chết…”

“Vậy sao cô lại tự sát?”

“Vì tôi không thể chịu nổi nỗi đau này nữa.” Lệ Thanh Thanh khóc càng dữ dội, “Tối nào tôi cũng mơ thấy cậu, mơ thấy ánh mắt căm hận của cậu nhìn tôi.”

Giang Noãn im lặng một lúc, rồi nói:

“Lệ Thanh Thanh, nỗi đau mà cô đang chịu bây giờ… chính là những gì tôi đã trải qua trước đây.”

 

“Tôi biết… tôi biết hết…”

“Nếu cô đã biết, thì hãy sống cho tốt, để chuộc lỗi.” Giang Noãn quay người bước đi, “Cái chết không phải giải thoát, mà là sự trốn chạy.”

“Noãn Noãn!” Lệ Thanh Thanh gọi với theo, “Cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Giang Noãn dừng bước, không quay đầu lại:

“Không bao giờ.”

Bước ra khỏi phòng bệnh, Giang Noãn thở hắt ra một hơi thật dài.

Lâm Thâm vẫn đứng đợi bên ngoài: “Ổn chứ?”

“Ổn rồi.” Giang Noãn tựa vào lòng anh, “Cảm ơn anh vì đã đi cùng em.”

“Ngốc à, cần gì phải cảm ơn.” Lâm Thâm dịu dàng vuốt tóc cô, “Sau này những chuyện như thế, em không cần một mình đối mặt nữa đâu.”

Giang Noãn nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp này.

Có lẽ… cô thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu.

 

Ba tháng sau, mối quan hệ giữa Giang Noãn và Lâm Thâm đã trở nên ổn định.

Lâm Thâm đối xử với cô rất tốt, dịu dàng, tinh tế, chưa từng để cô chịu bất kỳ tủi thân nào.

Hôm đó, Giang Noãn đang bận rộn với thiết kế mới trong xưởng, thì Tiểu Vũ hớt hải chạy vào.

“Giang tổng, có chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì vậy?” Giang Noãn ngẩng đầu.

“Thẩm Thời Ngôn… anh ta bị tai nạn giao thông rồi.”

Bút trên tay Giang Noãn khựng lại: “Nặng không?”

“Rất nặng, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.” Tiểu Vũ thận trọng nói, “Bạn của anh ta gọi điện tới, nói anh ta cứ gọi tên chị mãi.”

Giang Noãn trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đến bệnh viện xem thử.”

“Giang tổng, chị định đích thân đi à?”

“Ừ. Dù sao cũng từng là vợ chồng.”

Tại bệnh viện, Thẩm Thời Ngôn đang nằm trong ICU, khắp người là ống dẫn và thiết bị y tế.

 

Bác sĩ nói vết thương của anh ta rất nghiêm trọng, khả năng tỉnh lại vẫn chưa thể chắc chắn.

Giang Noãn đứng bên ngoài lớp kính, nhìn anh ta, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.

Từng có lúc cô nghĩ sẽ sống với người đàn ông này cả đời.

Vậy mà, giờ đây lại phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.

“Cô Giang.” Một người bạn của Thẩm Thời Ngôn bước tới, “Cảm ơn cô đã đến.”

“Tại sao anh ta lại bị tai nạn?” Giang Noãn hỏi.

“Gần đây tinh thần anh ấy rất tệ, thường xuyên uống rượu. Tối qua lại uống quá nhiều, lái xe rồi đâm vào cột.”

 

Giang Noãn nhíu mày: “Uống rượu khi lái xe?”

“Vâng. Anh ấy nói… muốn đi tìm cô. Nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

Giang Noãn cảm thấy tim mình trùng xuống.

Cô biết dạo này Thẩm Thời Ngôn sống rất tệ, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Nói anh ta bị chấn thương não nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng có khả năng bị mất trí nhớ hoặc trở thành người thực vật.”

Giang Noãn nhìn Thẩm Thời Ngôn nằm trên giường bệnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Người đàn ông từng làm cô tổn thương sâu sắc, giờ lại nằm đó, sống chết không rõ.

“Cô Giang, có thể mời cô vào nói chuyện với anh ấy không?” Bác sĩ bước đến, “Biết đâu nghe được giọng cô, anh ấy sẽ có phản ứng.”

Giang Noãn do dự một chút, cuối cùng vẫn bước vào phòng ICU.

 

Cô ngồi bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Thời Ngôn.

“Thẩm Thời Ngôn, anh có nghe thấy không?” Giang Noãn khẽ nói, “Anh phải mạnh mẽ lên, không thể gục ngã như vậy.”

Thẩm Thời Ngôn không có chút phản ứng nào.

“Tôi biết anh hối hận, tôi cũng biết anh đang rất đau khổ.” Giang Noãn tiếp tục, “Nhưng anh không thể dùng cách này để trốn tránh.”

“Lệ Thanh Thanh đang ở trong tù. Nếu anh cũng gục ngã, thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của các người?”

Đúng lúc ấy, ngón tay của Thẩm Thời Ngôn khẽ động đậy.

Giang Noãn lập tức nhận ra, vội gọi bác sĩ.

“Anh ấy có phản ứng rồi, lúc nãy ngón tay vừa động.”

Bác sĩ kiểm tra một lúc: “Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ý chí sinh tồn của anh ấy rất mạnh.”

 

Giang Noãn thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào, cô cũng không muốn có ai chết vì mình.

“Giang Noãn…” Giọng Thẩm Thời Ngôn vang lên yếu ớt trên giường bệnh.

“Tôi ở đây.” Giang Noãn nắm lấy tay anh ta.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Thẩm Thời Ngôn khó nhọc thốt ra, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.

“Đừng nói nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt.” Giang Noãn dịu dàng an ủi.

“Tôi… tôi yêu em…” Thẩm Thời Ngôn cố gắng dùng hết sức để nói, rồi lại rơi vào hôn mê.

Giang Noãn nhìn anh ta, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó gọi thành tên.

Từng có lúc, cô khao khát được nghe anh nói câu đó.

 

Nhưng bây giờ… đã quá muộn.

Rời khỏi bệnh viện, Giang Noãn gọi điện cho Lâm Thâm.

“Thâm Thâm, em đang ở bệnh viện.”

“Sao thế? Em không khỏe à?” Lâm Thâm lo lắng hỏi.

“Không phải. Là Thẩm Thời Ngôn bị tai nạn, em đến thăm.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Lâm Thâm nói: “Anh đến đón em ngay.”

“Không cần đâu, em có thể—”

“Chờ anh.” Lâm Thâm nói xong liền cúp máy.

Hai mươi phút sau, Lâm Thâm có mặt ở bệnh viện.

Thấy đôi mắt đỏ hoe của Giang Noãn, anh đau lòng ôm chặt lấy cô.

“Ổn không?”

 

“Em cũng không biết.” Giang Noãn tựa vào lòng anh, “Khi thấy anh ấy như vậy… em rất đau lòng.”

“Chuyện đó rất bình thường. Dù sao hai người cũng từng có ba năm gắn bó.” Lâm Thâm dịu dàng vuốt lưng cô, “Cứ khóc ra đi, sẽ thấy nhẹ lòng hơn.”

Cuối cùng, Giang Noãn không kiềm được mà bật khóc.

Cô không khóc vì Thẩm Thời Ngôn, mà là khóc cho tuổi trẻ đã mất, cho bản thân ngây thơ ngày trước.

“Noãn Noãn, chuyện đã qua thì để nó qua đi.” Lâm Thâm khẽ an ủi, “Chúng ta phải hướng về phía trước.”

Giang Noãn khẽ gật đầu, lau khô nước mắt.

“Đúng vậy, phải hướng về phía trước.”

Cuộc đời của cô… đã sang trang mới.

(Đã hết truyện)

Tình yêu không dung nổi ba người (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Đô Thị,

Bạn trai tôi có một cô bạn thanh mai trúc mã, tính ham ăn lại trí nhớ kém vô cùng.

Cô ấy chẳng bao giờ nhớ nổi chỗ bán đồ ăn ngon.

Trà sữa ở phía đông thành, bạch tuộc nướng ở phía bắc thành, lần nào cũng nhớ ngược.

Tình trạng này kéo dài cho đến buổi hẹn hò thứ một trăm của tôi và anh ấy.

Cô ta lại gọi điện tới.

Vừa chúc chúng tôi hẹn hò vui vẻ ở phía đông thành.

Vừa than thèm bạch tuộc nướng.

“Dù sao cũng tiện đường, lúc về nhớ mua cho tôi một phần nhé, cảm ơn nhiều!”

Bạn trai tôi bật cười trêu: “Ngốc thật, em lại nhớ nhầm rồi!”

Nhưng vừa cúp máy, anh lập tức quay đầu xe một cách thuần thục.

“Hẹn hò thì khi nào chẳng được, nhưng bạch tuộc nướng mà đến muộn thì hết mất.”

“Thôi thì mình cứ rộng lượng thêm với cô nàng trí nhớ kém, lại mê ăn này đi.”

Những lời như thế, tôi đã nghe đến chín mươi chín lần.

Và lần này.

Tôi không chọn nhẫn nhịn nữa, mà quyết định về nhà xem mắt.

Dù sao, ai mà chẳng có một thanh mai trúc mã?

1

Nghe vậy, Chu Trì đột ngột đạp mạnh phanh.

Anh đặt hai tay lên vô lăng, mím môi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Nhiên Tuyết, em vừa nói gì?”

Anh khựng lại một chút, như nghĩ ra điều gì đó, hàng lông mày nhíu chặt khẽ giãn ra.

Anh bật cười khẽ: “Có phải Tiểu Tuyết nhà anh đang ghen không?”

“Nhưng Dư Điềm chỉ là một cô nàng tham ăn thôi. Nếu không ăn được thứ mình thích, tối đến thế nào cũng trùm chăn khóc nửa đêm.”

“Còn nữa, mấy câu chia tay không thể nói bừa được đâu, anh sẽ buồn lắm đấy.”

Giọng điệu của Chu Trì chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con.

Hoàn toàn không coi lời tôi là thật.

Vì thế, tôi nhìn thẳng vào anh, nhấn mạnh từng chữ, mắt đầy kiên định.

“Chu Trì, em muốn chia tay với anh.”

Nụ cười trên mặt anh lập tức đông cứng lại.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt hướng về tấm biển chỉ đường sang thành bắc, giọng nói bỗng chùng xuống.

“Chỉ vì anh muốn đến thành bắc mua bạch tuộc nướng cho cô ấy thôi sao?”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Đúng mà cũng không hẳn là đúng.

2

Tôi chưa bao giờ thấy việc nhờ mua hộ chút đồ ăn cho bạn bè là chuyện quá đáng.

Cũng chẳng hề cấm bạn trai có bạn khác giới.

Điều khiến tôi bận tâm, là trong những lần không hề “tiện đường”, Chu Trì vẫn luôn chọn cách bỏ dở buổi hẹn hò với tôi.

Rồi lái xe vòng qua nửa thành phố.

Chỉ để mua đồ ăn cho cô bạn thanh mai mê ăn nhưng trí nhớ kém ấy.

Trước chuyện đó, Chu Trì thường thở dài.

Rồi lại bắt đầu giải thích:

“Chúng ta vốn sẽ ở bên nhau rất lâu, hẹn hò ngày nào chẳng được. Nhưng Dư Điềm thì thỉnh thoảng mới mở miệng, nhờ mang hộ một chút đồ về, anh biết từ chối thế nào đây?”

“Thỉnh thoảng ư?” – tôi nhắc lại hai chữ ấy, thấy thật nực cười.

Từ khi tôi và Chu Trì quen nhau, anh đã đưa tôi vào nhóm bạn của anh, còn đặc biệt giới thiệu cô bạn thanh mai ấy cho tôi – Dư Điềm, một cô gái mê ăn lại hay quên.

Lúc đầu, tôi cũng chẳng có ác cảm gì.

Dù hai người họ lớn lên cùng nhau, trong mắt mọi người đều là đôi thanh mai trúc mã “trời sinh một cặp”.

Thế nên, trong lần hẹn hò đầu tiên với Chu Trì, khi cô ấy gọi điện nhờ mang về một phần cổ vịt, tôi không để tâm lắm.

Dù rằng chỗ bán món ăn đó và địa điểm hẹn của tôi với Chu Trì cách nhau gần trăm dặm.

Hôm sau, tôi và Chu Trì còn cố ý lái xe đến đó mua một phần cổ vịt, rồi chính tay tôi đem tới nhà cô ấy.

Nhưng khi cửa mở ra, lại không thấy Dư Điềm, mà chỉ có cha cô ấy.

Ánh mắt ông phức tạp:

“Con bé này chỉ ham ăn thôi, lại nhớ nhầm địa điểm, không muốn làm phiền hai đứa nữa. Nhưng nó thèm quá, tối còn trùm chăn khóc đến nỗi khó thở, mẹ nó phải đưa đi bệnh viện.”

Lúc ấy, tôi vẫn chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái hơi vụng về, mê ăn đến mức vì không được ăn mà khóc nhập viện.

Chu Trì thì rất áy náy.

Anh nói:

“Anh và Dư Điềm lớn lên cùng nhau, còn thân hơn anh em ruột. Từ nhỏ anh đã hứa với cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn ăn gì, cho dù có xa đến đâu, anh cũng sẽ mang tới. Anh đã không giữ trọn lời hứa.”

Sau đó, chúng tôi cùng đến bệnh viện thăm cô ấy.

Bác sĩ nói cô bị nhiễm kiềm hô hấp, sau này không thể để khóc quá nhiều.

Chu Trì liên tục gật đầu, còn ngồi cạnh giường dịu dàng dỗ dành:

“Yên tâm, sau này em muốn ăn gì, anh nhất định sẽ mang đến ngay.”

Khi đó, tôi vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

Cho đến về sau, mỗi lần hẹn hò.

Điện thoại của Dư Điềm luôn reo đúng giờ như chuông báo.

Trà sữa ở thành đông, bạch tuộc nướng ở thành bắc…

Cô ấy chưa bao giờ nhớ đúng địa điểm.

Mỗi lần, cô đều tỏ ra vô cùng hối lỗi, rồi ấm ức nói:

“Thôi vậy, em không ăn cũng được, chẳng nên làm phiền hai người hẹn hò.”

Nhưng trước khi cúp máy, vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào.

Chu Trì sợ cô ấy lại khóc đến nhập viện.

Đành thương lượng với tôi:

“Nhiên Tuyết, hẹn hò ngày nào chẳng được, nhưng nếu con bé không được ăn món mình thích, thể nào cũng khóc suốt đêm, lỡ phải vào viện nữa thì không hay.”

Rồi lại quay đầu xe, đi sang góc khác của thành phố.



Bình luận

Loading...