Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Với nguyên tắc “thấy chuyện bất bình thì giúp, nhưng nhất quyết không để bản thân bị liên lụy”, tôi vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Gác máy rồi, lòng hiếu kỳ vẫn thôi thúc, tôi rón rén trèo lên bờ tường, ghé mắt nhìn vào trong hẻm.
Ninh Hy Yên đang tựa vào người một gã đàn ông, nũng nịu cười khanh khách, trong khi một đám tay chân hung hãn đang vây quanh, dùng gậy gộc và nắm đấm đánh tới tấp vào một kẻ cả người nhếch nhác, bê bết.
Trùng hợp thay, người đó tôi quen.
Nói chính xác hơn là… kiếp trước từng gặp qua.
Hắn chính là con trai của chính thất Tống phu nhân – cũng là anh trai trên danh nghĩa của Tống Viễn Chiêu: Tống Nghiêm Đông.
Tôi từng thấy hắn trong một buổi tiệc rượu.
Ánh mắt hắn khi nhìn Tống Viễn Chiêu tràn đầy hận ý, chẳng hề che giấu.
Và giờ đây, cũng chẳng khác gì.
Một dự cảm chẳng lành thoáng hiện trong lòng tôi.
Người có thể khiến Tống Nghiêm Đông dốc sức trả thù như vậy, chẳng lẽ chính là…
Quả nhiên, hắn dường như vẫn chưa hả giận, đoạt lấy một thanh sắt từ đám đàn em, hung hăng nện thẳng xuống Tống Viễn Chiêu đang quằn quại trên nền đất.
Khoảng cách xa vẫn không che nổi âm thanh rợn người — tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
Cánh tay trái của Tống Viễn Chiêu lập tức buông thõng, mềm nhũn rũ xuống.
Tống Nghiêm Đông khẩy môi, ngạo mạn huýt sáo về phía kẻ thảm hại kia:
“Không phải mày muốn dựa vào tay trái đi thi đại học sao? Ông đây đánh gãy luôn, xem mày còn thi thế nào nữa!”
Tôi quả thực không ngờ, Tống Viễn Chiêu lại nghĩ đến chuyện tập luyện viết bằng tay trái trong vòng dăm ba tháng ngắn ngủi.
Nhưng xét kỹ thì cũng chẳng phải không có khả năng.
Kiếp trước, dưới sự chèn ép khắc nghiệt của chính thất Tống phu nhân, hắn vẫn cắn răng gây dựng công ty riêng, từng bước chứng tỏ thực lực.
Nhờ vậy, lão Tống mới bắt đầu chú ý và ngấm ngầm bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế Tống thị.
Người có năng lực như thế, dù đầu óc có phần vặn vẹo, nhưng khả năng thực hành lại bậc nhất.
Biết đâu thật sự hắn có thể luyện được cách viết tay trái trước kỳ thi.
Song Tống Nghiêm Đông hiển nhiên không để hắn còn cơ hội.
Hắn vừa múa gậy phang thêm mấy cú tàn bạo vào chân Tống Viễn Chiêu, vừa chửi rủa kịch liệt:
“Đồ con hoang tiện nhân! Mày dám hại mẹ tao phải vào ICU! Tao đánh gãy chân mày, xem sau này mày còn dám đến trước mặt bố tao giả vờ đáng thương không!
Muốn chen chân vào Tống thị à? Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Máu phun ra từ những vết rách trên da, văng tung tóe lên tường, đỏ thẫm cả một mảng.
Tống Viễn Chiêu bị đánh đến mức hoàn toàn mất sức phản kháng, chỉ có thể co rúm lại nơi góc tường, trông chẳng khác nào một con tôm bị ném vào nồi nước sôi.
Lúc này, Ninh Hy Yên thong thả bước đến bên Tống Nghiêm Đông, giọng ngọt như mật:
“Đông ca, đừng đánh nữa.”
Nghe vậy, đôi mắt phủ đầy máu của Tống Viễn Chiêu sáng lên, run rẩy nhìn về phía cô ta, như thể thấy được cứu rỗi duy nhất.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lời Ninh Hy Yên đã lạnh lùng nghiền nát hy vọng mong manh ấy:
“Đánh thứ hạ tiện này, chẳng phải bẩn tay anh sao? Để đám đàn em dạy hắn là đủ rồi.”
Dứt câu, cô ta liếc mắt ra hiệu cho bọn tay chân.
Chúng lập tức ùa lên, vây quanh, lại bắt đầu màn đấm đá tàn nhẫn.
Âm thanh nắm đấm giáng vào thịt nghe đến nổi da gà rợn khắp người tôi.
Mà Ninh Hy Yên thì lại êm ái ngã vào ngực Tống Nghiêm Đông, giọng đầy làm nũng:
“Đông ca, anh từng hứa với em, chỉ cần em dụ được thằng hạ tiện này ra ngoài cho anh trút giận, thì anh sẽ giúp em vào dàn nhạc của thầy Phí. Anh không được nuốt lời đó nhé?”
Tống Nghiêm Đông cười khẩy, thản nhiên ôm lấy eo thon của cô ta, bật tiếng cười dâm đãng:
“Vậy thì còn phải xem… em phục vụ anh có đủ tốt hay không.”
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên từ ngoài ngõ.
Cảnh sát đến rồi.
10
Tôi nhanh chân lẩn đi, trước khi cảnh sát xông vào trong hẻm.
Một lần lỡ dại cứu Tống Viễn Chiêu đã khiến tôi hối hận không kịp. Nếu lần này để Tống Nghiêm Đông biết tôi chính là người báo cảnh sát, e rằng chẳng những bị trả thù, còn bị đánh cho sống dở c.h.ế.t dở.
Thật chẳng đáng chút nào.
Chuyện trong hẻm ấy sau cùng cũng chẳng gây ra sóng gió gì lớn.
Thậm chí báo chí địa phương cũng không hề đưa tin.
Rõ ràng Tống thị đã dùng quyền lực chặn đứng dư luận.
Tôi càng thêm may mắn vì đã rút lui sớm.
Rốt cuộc, Tống Viễn Chiêu vẫn không thể tham gia kỳ thi đại học.
Cả hai cánh tay hắn đều bị thương nặng, không thể cầm nổi bút.
Đầu gối cũng gãy dập, đi lại khập khiễng.
Những chuyện này đều do Diệp Huyên Huyên kể lại cho tôi nghe.
Ngày thi đại học kết thúc, tôi đặc biệt chờ trước cổng trường đón cô ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt mờ ám đang âm thầm dõi theo mình.
Nhưng khi quay đầu lại, chẳng thấy ai.
May thay, Huyên Huyên chẳng bao lâu đã bước ra, nhảy nhót như con ngựa hoang thoát dây cương.
Thi đại học kết thúc, cha mẹ cô ấy không còn ép buộc học hành khổ sở nữa.
Còn tôi,m thì từ lâu đã thoát ly khỏi “biển khổ” ấy, thế nên cả hai chúng tôi đã tung hoành vui chơi suốt một thời gian dài.
Đợi đến lúc có điểm thi, Huyên Huyên lại lao đầu vào chọn nguyện vọng, không thể thoát ra.
Còn tôi thì nhận được điện thoại từ thầy Phí, nói rằng ông đã sắp xếp ổn thỏa, vài ngày nữa tôi có thể lên đường trước, đến trường học làm quen với môi trường mới.
Tối hôm thu dọn hành lý, mẹ chuẩn bị cho tôi tận ba chiếc vali lớn.
Tôi cười nói:
“Mẹ à, con có phải đi biệt xứ đâu, sao lại dọn cả cái nhà thế này?”
Mẹ ban đầu cũng cười, nhưng nói được nửa chừng thì nghẹn ngào:
“Mẹ chỉ sợ con sang bên đó không quen thôi mà…”
Cổ họng tôi cũng bất giác nghèn nghẹn, ôm chặt lấy mẹ:
“Mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. Đợi đến lúc con có chút thành tựu, sẽ đón mẹ sang nước ngoài hưởng phúc.”
Mẹ bật cười, vỗ nhẹ trán tôi:
“Cái miệng con thật khéo nói!”
Bất chợt, điện thoại tôi reo lên.
Vội vàng chạy lại nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng Diệp Huyên Huyên đầy lo lắng:
“A Nguyệt, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tống Viễn Chiêu đã g.i.ế.t c.h.ế.t Ninh Hy Yên và Tống Nghiêm Đông.
Không biết hắn dùng cách nào, lại lừa được cả hai đến một nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại thành, sau đó dùng thuốc n.ổ tự chế, nổ tung cả hai ngay tại chỗ.
Sự việc ầm ĩ vô cùng, nhưng vì có liên quan đến Tống thị nên nhanh chóng bị ém nhẹm.
Huyên Huyên nói chị dâu cô ấy làm ở đồn công an, trong lúc kiểm tra hồ sơ mới phát hiện ra cả Ninh Hy Yên lẫn Tống Viễn Chiêu đều là bạn học cùng lớp với chúng tôi, nên đã cố ý nhắc khéo một câu.
“Nghe nói sau khi cho nổ, Tống Viễn Chiêu đã trốn thoát, đến giờ vẫn chưa bắt được hắn.”
Huyên Huyên nói đến đây, giọng bỗng ngập ngừng, mang theo chút run rẩy:
“A Nguyệt, cậu nói xem… có phải hắn phát điên rồi không? Trước kia chẳng phải hắn yêu Ninh Hy Yên nhất sao? Tại sao lại g.i.ế.t cô ta?”
Tim tôi thắt lại, một nỗi bất an vô cớ lan tràn, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh:
“Có lẽ là… yêu quá hóa hận thôi.”
Huyên Huyên chỉ khẽ “ừm” một tiếng, nhưng nỗi sợ hãi trong lời nói vẫn không tan đi.
Cô dè dặt nhắc nhở:
“A Nguyệt, cậu và Tống Viễn Chiêu đã kết thù quá sâu… hắn có quay sang báo thù cậu không?”
11
Cuộc điện thoại của Diệp Huyên Huyên quả thực đã đánh lên hồi chuông cảnh tỉnh cho tôi.
Cả đêm ấy, tôi gần như chẳng chợp mắt được.
Sáng hôm sau, khi ra sân bay, tôi vẫn còn ngơ ngẩn, trong lòng dấy lên một nỗi bất an không ngừng cuộn trào.
Bước chân vừa đặt vào phòng chờ, quả nhiên, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Nguyệt Nguyệt.”
Tôi cứng người quay lại, nhìn thấy một người trùm kín từ đầu đến chân, đội mũ đen che gần nửa khuôn mặt —— Tống Viễn Chiêu.
Cách xưng hô ấy khiến nỗi bất an trong lòng tôi càng thêm trĩu nặng.
“Nguyệt Nguyệt” — chỉ sau khi kết hôn ở kiếp trước, hắn mới bắt đầu gọi tôi như vậy.
Thế nhưng, ở kiếp này, rõ ràng hắn chưa từng dùng cách gọi này.
Kết hợp với tin dữ về Ninh Hi Yên và Tống Nghiêm Đông, một điềm gở dâng lên nghẹn cứng trong lồng ngực.
Tôi siết chặt cây gậy điện giấu trong túi.
“Anh…”
Tống Viễn Chiêu bước lên một bước, nhưng khi thấy tôi theo phản xạ lùi về sau, hắn khẽ cau mày.
Vẻ u ám nơi đáy mắt chợt lóe qua, nhưng rất nhanh lại biến thành một nụ cười ôn hòa:
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ. Anh sẽ không làm hại em.”
“Bởi vì anh biết, trên thế gian này, chỉ có em mới thật sự yêu anh.”
Nghe hắn cất giọng dịu dàng gọi tên mình, tôi chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại.
Có lẽ nhận ra sự căng cứng nơi tôi, Tống Viễn Chiêu lại cười, nhưng nụ cười ấy càng thêm bi thương:
“Anh biết, trên tin tức bây giờ đều nói anh phát điên, g.i.ế.t người vô tội. Nhưng Nguyệt Nguyệt, em có biết ở kiếp trước anh đã c.h.ế.t thế nào không?”
“Ninh Hi Yên giả vờ ở bên anh, nhưng thực ra lại âm thầm giúp Tống Nghiêm Đông đánh cắp cơ mật công ty. Cuối cùng, anh bị bọn họ liên thủ hãm hại, thân bại danh liệt, c.h.ế.t không toàn thây. Anh đương nhiên phải g.i.ế.t bọn họ!”
“Điều anh hối hận nhất, chính là đã yêu nhầm người, coi cá giả là châu ngọc, lại không biết trân trọng em.”
Tôi c.h.ế.t lặng, kinh ngạc đến nỗi không biết phải đáp lại thế nào.
Tống Viễn Chiêu dường như muốn đưa tay chạm vào mặt tôi, nhưng ngay cả động tác nhấc tay hắn cũng không thể làm được.
“Nguyệt Nguyệt, em có thể tha thứ cho anh không?”
Đôi mắt hắn phủ đầy đắng chát, lại ngưng tụ tình yêu sâu nặng đến không thể với tới, như thể giờ đây tôi đã trở thành bóng hình cao ngạo mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Tôi không trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại:
“Anh có biết sân bay này có cảnh sát không?”
Tống Viễn Chiêu lặng im nhìn tôi.
Còn tôi, ngay từ khoảnh khắc nhận ra hắn đã lặng lẽ bấm gọi cảnh sát.
Tính theo thời gian, bọn họ sắp đến nơi.
Hắn không hề hoảng sợ như tôi tưởng tượng, trái lại lại tỏ ra bình thản:
“Từ lúc g.i.ế.t bọn họ, anh đã biết bản thân phải đối diện với điều gì. Nhưng anh không hối hận. Anh chỉ hối hận, chưa kịp nói với em một lời xin lỗi sớm hơn.”
Nói rồi, hắn rút từ trong túi ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt tôi:
“Đây là danh sách vài ngành nghề mới nổi mà kiếp trước anh từng đầu tư thành công. Thời điểm đầu tư và thông tin liên hệ, anh đều ghi ở đây. Có lẽ sẽ giúp ích cho em.”
Tôi nhận lấy tờ giấy.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cảnh sát đã ập đến, nhanh chóng bao vây lấy hắn.
Bị dẫn đi, ánh mắt Tống Viễn Chiêu vẫn không chịu rời khỏi khuôn mặt tôi, như muốn khắc ghi hình bóng này vào tận đáy tim.
Còn tôi, ngay trước mặt hắn, xé nát tờ giấy thành từng mảnh vụn.
Tình yêu đến muộn, tôi chưa từng cần.
Huống chi, thứ hắn có thể mang đến cho tôi, tôi hoàn toàn có thể tự mình giành được bằng đôi tay này.
(Đã hết truyện)
Dành Cho Em (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngọt,
Gia Đình,
Trình Diên là một người đàn ông tốt theo đúng nghĩa đen. Không hút thuốc, không uống rượu, không la cà quán bar, chỉ dành thời gian cho công việc và gia đình.
Chúng tôi liên hôn, lẽ ra cứ thế mà sống hết đời.
Kết hôn được một năm, tôi sinh Trình Diệc, đến lúc này tôi cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Dù Trình Diên có ngoại tình, nuôi tình nhân, chỉ cần không làm ầm ĩ trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nói gì.
Đã là liên hôn, chuyện như vậy càng cần phải nói rõ.
Lần đầu tiên tôi và Trình Diên cãi nhau lớn cũng vì chuyện này.
Anh tức đến mức đóng sập cửa bỏ đi: "Anh không thể ngoại tình, Giang Dự, em cũng không được."
Nếu không sinh ra trong nhà họ Giang, tôi đã không có ý định kết hôn.
Thái độ rõ ràng của Trình Diên cũng khiến tôi yên tâm phần nào.
Tôi không cần lo lắng về sức khỏe của anh, đồng thời cũng có thể giải quyết nhu cầu của mình.
Hai năm sau đó, tôi tự nhận thấy chúng tôi rất hòa hợp. Thế nên khi anh đề nghị ly hôn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.
Trình Diên hút hết một điếu lại châm thêm một điếu khác.
Tôi nhíu mày: "Anh bắt đầu hút từ bao giờ vậy?"
Anh đứng bên cửa sổ, khẽ búng tàn thuốc: "Nửa năm trước."
Trình Diên quen lên kế hoạch, tôi hiểu ra: "Anh thích người khác rồi thì cứ nói thẳng, không cần lấy Trình Diệc ra làm cớ."
Anh cười lạnh trong làn khói, sau khi dập thuốc và bước đến, trên người anh vương mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc.
Tôi không quen ngửi mùi đó, đứng dậy định rời đi thì Trình Diên giữ chặt eo tôi.
Đơn ly hôn được Trình Diên lật đến trang cuối cùng, anh nắm tay tôi định ký tên.
"Anh vội vàng quá rồi, Trình Diên."
Lực của anh quá mạnh, chữ “Giang” đã viết xong, tay kia của tôi cũng bị anh giữ chặt, tôi đành ngẩng đầu cắn vào cằm anh một cái.
"Chúng ta nên hỏi ý kiến của Trình Diệc chứ."
Tôi không xem kỹ phần phân chia tài sản, nhưng về quyền nuôi dưỡng Trình Diệc, Trình Diên đã đòi lấy mà không hề bàn bạc với tôi.
Trình Diên chỉ ngây người trong chốc lát rồi dứt khoát ép tôi ký tên mình.
"Thằng bé mới ba tuổi, Giang Dự, nếu em còn chút trách nhiệm nào của một người mẹ thì tốt nhất hãy đợi đến khi thằng bé vào tiểu học rồi hẵng nói cho thằng bé biết chuyện này."
"Em cũng không cần lo thằng bé sẽ nhận ra, ba năm nay em có mấy khi ở bên nó đâu, em cứ sống như bình thường là được, thỉnh thoảng gọi điện cho thằng bé một cuộc."
Từ khi đề nghị ly hôn đến khi ký xong thỏa thuận cũng chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
Trình Diên gọi điện cho trợ lý ngay trước mặt tôi, sắp xếp thời gian chuyển nhà.
Dù có bình tĩnh đến mấy, lúc này tôi cũng đã nổi giận.
"Anh định đưa thằng bé ra ngoài ở riêng sao?"
"Ly hôn rồi, tiếp tục sống chung cũng không hợp lý."
Trình Diên gác điện thoại, nhìn vẻ mặt khó coi của tôi, giải thích với tôi một cách lạnh lùng như đang giải quyết công việc.
"Không có ai thích cả, Giang Dự, ly hôn chỉ vì anh không thể sống tiếp với em được nữa."
"Dù quyền nuôi dưỡng Trình Diệc có thuộc về em, em cũng không chăm sóc được thằng bé, trong mắt em, thằng bé chẳng khác gì một con mèo con hay chó con cả."
"Trước khi nói cho thằng bé biết sự thật, anh sẽ không yêu đương, anh cũng hy vọng em làm được điều đó."
Trình Diện cầm chìa khóa xe, Trình Diệc đã được anh đưa đến nhà ông nội rồi.
Hôm nay là sinh nhật Trình Diệc, tối qua lúc gọi điện thoại, thằng bé đã đòi về nhà rồi.
Nghĩ đến bộ quần áo bị Trình Diên vứt vào thùng rác, tôi không nói được lời phản bác nào.
Tôi xứng đáng là một người mẹ.
Tôi rất rõ điều này.
Từ nhỏ, tôi đã được dạy dỗ phải trở thành niềm tự hào của nhà họ Giang, vì vậy cuộc đời tôi giống như một trò ghép hình, không một mảnh ghép nào có thể đặt sai vị trí.
Hôn nhân là vì vinh dự gia tộc.
Con cái là để duy trì nòi giống.
Trình Diên thì ngược lại hoàn toàn với tôi, nghe nói gia đình bảo anh học ngành thương mại, anh đồng ý ngon ơ, nhưng quay đầu đã đi học tâm lý học.
Học được hai năm, anh bỗng nổi hứng thú đổi hướng, ra nước ngoài nghiên cứu triết học.
Tôi làm bất cứ việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, còn Trình Diên thì như một công tử bột, đứng núi này trông núi nọ, cái gì cũng chơi một chút, nhưng không tinh thông cái gì cả.
Lúc mới kết hôn, chuyện công ty anh còn phải hỏi tôi. Rõ ràng bằng tuổi tôi, nhưng cứ như một đứa trẻ chưa lớn.
Không nhớ là từ bao giờ anh bắt đầu trưởng thành, có lẽ là do sự ra đời của Trình Diệc, hai bên gia đình nói anh đã làm bố, phải gánh vác trách nhiệm của một người bố.
Người bố mà tôi hiểu là người nghiêm nghị, điềm tĩnh tự chủ, uy nghiêm mạnh mẽ. Còn Trình Diên mà tôi hiểu là người ôm đồm mọi thứ cho con.
Tôi rất bận, Trình Diên cũng vậy.
Thế nhưng anh luôn có thể dành thời gian để làm những việc mà bảo mẫu cũng có thể làm cho Trình Diệc, từ việc cho ăn, tắm rửa cơ bản, anh đều không giao phó cho người khác.
Trình Diệc quấn quýt anh, điều đó là đương nhiên.
Trong thời gian chờ Trình Diệc về nhà, lòng tôi xôn xao.
Tôi chưa từng thách thức uy nghiêm của bố mẹ hay nghi ngờ quyết định của họ. Thế nên khi những chuyện như vậy xảy ra với mình, tôi hiếm hoi cảm thấy bối rối.
Dù sự chất vấn này đến từ Trình Diên.
Nhưng nếu một ngày nào đó, Trình Diệc cũng hỏi tôi như vậy, lẽ nào tôi cũng phải học theo bố mình mà lạnh nhạt đáp lại thằng bé: "Dằn vặt chuyện yêu hay không yêu là hành vi ngu xuẩn nhất."
Thằng bé chỉ thích đến nhà ông bà nội, Trình Diên cũng không muốn đưa thằng bé đến nhà bố mẹ tôi.
Mỗi lần đến, bố tôi lại soi mói Trình Diệc từ đầu đến chân một lượt.
Trình Diệc có một thói xấu, khi ăn cơm thích vểnh ngón út. Trên bàn ăn, bố tôi đã dùng đũa đánh mạnh vào tay thằng bé.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰