Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

EM LÀ KIẾP NẠN CỦA ANH

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“À đúng rồi, con bé Lâm Tiểu Kiệt ấy, sau khi phát hiện Trình Mặc vừa không có tiền đồ vừa không có tiền, chỉ hai tháng sau là bỏ anh ta rồi. Sau đó đổi mấy đời bạn trai mà vẫn không gả nổi bản thân đi, giờ phải ra ngoài tiếp khách, mà cũng chẳng được ai ưa đâu, dù sao tuổi cũng đâu còn nhỏ.”

Tôi quay sang nhìn Lục Tấn: “Anh để ý à?”

Lục Tấn ngẩn người: “Cái gì?”

“Chuyện em từng ở bên anh ta, anh để tâm sao?”

Lục Tấn gật đầu: “Có để tâm.”

Rồi anh bước lại gần, nâng cằm tôi lên, hôn vội một cái, còn cắn nhẹ môi tôi như tức giận, đôi mắt đỏ hoe: “Anh để tâm vì lúc trước mình mù mắt, cứ tưởng anh ta là người đàn ông xuất sắc, có thể mang lại hạnh phúc cho em. Vậy mà đã để lãng phí mười năm thanh xuân của cả hai chúng ta.”

“Mười năm à?”

“Ừ. Mười năm.”

Tôi không nhịn được bật cười. Phải rồi, tôi và Lục Tấn thực ra đã quen nhau từ lâu, chúng tôi là hàng xóm, nhưng chẳng thể gọi là thanh mai trúc mã. Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, là cậu con trai út được cưng chiều nhất nhà bên cạnh. Nhưng hồi nhỏ thì rất tự ti, đi đâu cũng lặng lẽ như muốn trốn khỏi thế giới này. Còn tôi lúc đó thì rất hoạt bát, dù anh trốn ở đâu tôi cũng tìm được ra.

Cho nên có một khoảng thời gian, anh ấy thật sự chỉ có mỗi mình tôi là bạn.

Lục Tấn nói tiếp: “Không chỉ là mười năm, mà là rất, rất nhiều năm. Cái gọi là ‘lãng phí mười năm’, chính là mười năm anh buông tay để em theo đuổi người mà em yêu.”

Lần này đến lượt tôi đỏ mắt: “Lục Tấn, cảm ơn anh, vì đã để em sống ích kỷ một lần.”

“Vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh, bởi vì với anh, mọi thứ đều xứng đáng.”

 

14

Nhà tôi và nhà Lục Tấn vốn đã có giao tình từ đời trước, hai bên cũng thường làm ăn với nhau. Ba mẹ hai nhà nghe tin chúng tôi ở bên nhau thì đều thở phào nhẹ nhõm, dưới sự thúc đẩy của đôi bên, hôn lễ nhanh chóng được định ngày.

Mà khi đó, đã là hai năm sau khi tôi chia tay với Trình Mặc rồi.

Nhà của chúng tôi đều ở trong nước, tổ chức hôn lễ đương nhiên cũng phải về nước.

Hôm đó, tôi vừa bước ra từ nhà giáo sư Lâm Sâm thì gặp Trình Mặc. Anh ta nhìn tôi đầy kinh ngạc và vui mừng, lao về phía tôi hai bước rồi lại ngừng lại, cẩn thận gọi tên tôi: “Trinh Trinh…”

Tôi lịch sự gật đầu chào anh ta: “Chào anh.”

“Trinh Trinh, em về rồi!”

Trình Mặc bất ngờ lao tới, quỳ rạp xuống đất: “Trinh Trinh, anh sai rồi, cho anh một cơ hội nữa đi! Mình làm lại từ đầu được không? Anh có một ý tưởng mới cho dự án lần này, nếu nghiên cứu thành công chắc chắn sẽ gây chấn động thế giới!”

“Ồ, vậy à?”

Đối mặt với hành động quỳ xuống của Trình Mặc, tôi không chút động lòng.

Tôi từng xúc động vì sự kiên trì theo đuổi ước mơ của anh ta, từng ngưỡng mộ trái tim nóng bỏng cố gắng vì thành tựu của anh ta. Nhưng tôi cũng đã nhìn thấy rõ sau khi anh ta chạm đến thành công, tâm hồn anh ta dần thối rữa, bẩn thỉu ra sao.

Giống như một chiếc bánh bao bị ôi, cho dù có để bao lâu đi nữa, nó cũng chẳng thể trở lại trạng thái nóng hổi, ngon lành như lúc đầu.

Tôi nhìn anh ta nghiêm túc: “Làm nghiên cứu thì cần có vốn, anh có không?”

Tôi lại hỏi: “Với lại, xin duyệt dự án khó lắm, anh đã xin được chưa?”

Sắc mặt Trình Mặc tái nhợt.

Thực ra tôi đã biết rõ tình hình của anh ta từ giáo sư Lâm Sâm. Năm đó, phòng nghiên cứu do Trình Mặc chủ trì bị dính bê bối đúng vào ngày cưới của anh ta khiến cho hình tượng sụp đổ, tài trợ bị rút sạch chỉ trong thời gian ngắn.

Có người nặc danh tố cáo anh ta đạo nhái thành quả nghiên cứu.

Lâm Sâm nói: “Khi đó em từng công bố thiết kế sơ bộ của dự án này trên một tạp chí. Sau đó cùng làm với cậu ta, lấy thành quả nghiên cứu của em gộp lại làm của hai người, chuyện đó không có gì đáng trách. Nhưng sai lầm lớn nhất của cậu ta là vứt bỏ em. Vậy nên, theo đúng nghĩa, thành quả đó không thể coi là của riêng cậu ta.”

Dưới hàng loạt những vụ phanh phui như thế, lớp mặt nạ của Trình Mặc bị bóc sạch, thứ còn lại chỉ là một gã đàn ông vô dụng, nghèo túng, gian xảo mà thôi.

Thế thì làm sao còn ai muốn đầu tư cho anh ta?

Tôi nhìn Trình Mặc từ trên cao: “Anh từng nhân danh tình yêu để lừa gạt tôi, còn suýt trở thành một ‘người thành công’. Nhưng đồ lừa mà có, thì mãi mãi cũng chỉ là lừa. Tình yêu biến mất rồi, anh tất nhiên sẽ trở về bộ dạng của một ‘kẻ thất bại’ từng có. Anh luôn là một kẻ thất bại, nên cũng nên học cách quen với chuyện đó đi.”

Trình Mặc như bị rút cạn xương cốt, mềm oặt ngồi bệt dưới đất.

“Nhưng… nhưng anh thật sự yêu em mà...”

Tôi bật cười lạnh, lướt qua bên cạnh anh ta.

Yêu, xưa nay luôn là một động từ. Không phải nhìn vào lời nói của anh ta, mà là hành động anh ta làm.

Một người dùng hành động để chứng minh rằng tình yêu chỉ như rác rưởi thì còn xứng đáng nói yêu gì chứ?

Lễ cưới của tôi được tổ chức đúng như kế hoạch.

Nghe nói Trình Mặc muốn vào đưa quà nhưng bị bảo vệ từ chối vì ăn mặc tồi tàn, vẻ mặt thất thần. Anh ta gây náo loạn ngoài cổng một lúc, đúng lúc chúng tôi cùng khách mời chuyển ra vườn biệt thự.

Tôi nhìn anh ta từ xa, rồi quay mặt đi.

Trình Mặc đứng ở đó rất lâu, cuối cùng cũng rời đi.

(Hết)

(Đã hết truyện)

CÁI KẾT VIÊN MÃN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Hài Hước,

Khi Tần Mộ Dạ—thanh mai trúc mã của tôi—đạp cửa xông vào nhà, tôi đang cùng ba mẹ bàn chuyện đính hôn của anh trai.

Tần Mộ Dạ bước đến bên cạnh ba tôi: “Chú Thẩm, cháu không đồng ý cuộc hôn sự này.”

Ly trà trong tay ba tôi rơi xuống vỡ tan tành.

Mẹ tôi giật mình, ném luôn danh sách khách mời trong tay.

Anh trai tôi vội vàng kéo chặt áo ngủ.

Tần Mộ Dạ kéo tôi ra khỏi người anh tôi, siết chặt vai tôi: “Em nghe thấy chưa, Thẩm Chiêu Chiêu, anh không đồng ý.”

Tôi như hồn lìa khỏi xác, đứng ngẩn tại chỗ.

Tần Mộ Dạ thích anh tôi? Má ơi!

1.

Khi Tần Mộ Dạ rời đi, cả nhà tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã.

Anh ấy thuộc kiểu bad boy đẹp trai, ở trường có cả đống fan girl—tôi cũng nằm trong số đó.

Chúng tôi học cùng trường, anh tôi năm tư, còn tôi và Tần Mộ Dạ mới năm nhất.

Nghĩ lại thì đúng là có nhiều dấu hiệu rõ mồn một.

Anh tôi nghỉ hè đi thư viện, Tần Mộ Dạ dù là sinh viên kém nhất năm cũng đi theo.

Anh tôi chơi bóng rổ, Tần Mộ Dạ dù đang sốt cao cũng ráng vác xác tới.

Anh tôi bị cảm phải nhập viện, Tần Mộ Dạ vội đến mức vượt đèn đỏ.

Trời đất ơi, bảo sao anh ấy cứ dửng dưng với tôi.

Hôm nay coi như sáng mắt ra rồi—anh ấy thích anh tôi, chuẩn khỏi cần chỉnh.

Cảm xúc trong lòng tôi lúc đó cứ nghèn nghẹn như vừa ăn phải quả chanh.

“Má ơi, thằng nhóc Tần Mộ Dạ nó thích anh hả?”—giọng anh tôi to đến mức suýt làm thủng màng nhĩ tôi.

Tôi dụi tai, nhặt chiếc bánh quy nhỏ bị rớt vì hoảng sợ.

Chuyện chưa kịp nguôi thì ba mẹ Tần lại chen vào từ cánh cửa bị đá hư.

Ba Tần áy náy nói: “Anh Thẩm à, xin lỗi, Mộ Dạ nó hành động quá bốc đồng.”

Mẹ Tần cũng gật gù phụ họa: “Hồi nãy tôi với ba nó đang nói chuyện kết hôn của Thẩm Dật, thằng nhỏ nghe được, mặc áo ngủ lao ra khỏi nhà luôn.”

Ba tôi do dự một hồi, định nói lại thôi: “Anh Tần à, cửa nẻo thì không sao, nhưng còn chuyện của Mộ Dạ với Thẩm Dật thì…”

Tốc độ trò chuyện kiểu 2G của mấy người lớn khiến tôi ngứa ngáy muốn nổ tung.

“Chú Tần, Tần Mộ Dạ thích anh con.”

Giờ thì đến lượt hai bác nhà họ Tần sốc nặng.

Mẹ Tần chịu không nổi, ngồi bệt xuống ghế sofa, nước mắt lưng tròng:

“Nhà họ Tần chúng tôi bốn đời độc đinh, tôi còn tưởng chờ Mộ Dạ trưởng thành rồi sẽ kết thông gia với nhà họ Thẩm…”

“Thông gia cũng đâu phải không được, chỉ là… anh con không đồng ý thôi.”

Tôi lầm bầm.

“Hay con ra ngoài trốn tạm, con sợ lắm.”—anh tôi ôm chặt lấy mình.

Gợi ý này lập tức được cả bốn vị phụ huynh tán thành.

Nhưng họ vẫn phái tôi đi trông chừng Tần Mộ Dạ, sợ cậu ấy vì quá tổn thương mà làm chuyện dại dột, lại càng sợ… cậu ấy đi thích người con trai khác.

2.

Đã một tuần kể từ khi Tần Mộ Dạ rời khỏi nhà tôi.

Tôi nhận được điện thoại từ mẹ cậu ấy, nói rằng Tần Mộ Dạ đã tuyệt thực suốt một tuần.

Haiz, từ xưa đến nay, chuyện tình cảm vốn chẳng dễ dàng.

Một người như Tần Mộ Dạ—cao lãnh như băng sơn—cũng có ngày thất tình đến thảm hại.

Không kịp cảm thán, tôi được giao nhiệm vụ đi giải cứu đại thiếu gia Tần.

Phòng của cậu ấy ở tầng hai, tôi còn quen thuộc nhà họ Tần hơn cả nhà mình.

Hồi nhỏ cứ thích chạy theo cậu ấy, tám tuổi còn lớn tiếng tuyên bố lớn lên nhất định sẽ lấy anh ấy.

Tôi chưa bao giờ ngờ được… tình địch của mình lại là… anh trai.

Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Tần Mộ Dạ đang ngồi trên ghế, trong tay cầm tấm ảnh chụp ba người—anh ấy, anh tôi và… tôi.

Vì sao là ba người? Vì có cả tôi chen vào trong bức ảnh.



Bình luận

Loading...