Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dưới Làn Nước Sâu, Có Anh

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Cô gật đầu:

“Em đã nói với anh Hiếu rồi, anh ấy sẽ giúp em nói đỡ.”

“Thế cũng tốt.”

Tống Tước mỉm cười, rồi trước khi đi, cô bất ngờ thả một quả bom:

“Thật ra lúc còn học đại học, anh Hiếu từng nói với em là anh ấy có người mình thích, còn định theo đuổi nữa.”

“Giờ cuối cùng hai người cũng đến với nhau rồi, coi như viên mãn nhé.”

Tôi: “???”

Còn chưa kịp tiêu hóa cái tin chấn động này, cô ấy đã lịch sự nói lời tạm biệt rồi kéo vali đi vào thang máy đối diện.

Tôi mang đầy tâm sự quay vào nhà, nhưng trên sofa không còn thấy bóng dáng Thẩm Hiếu đâu nữa.

Tôi đi tìm trong bếp, phòng làm việc, nhà vệ sinh - cũng không thấy.

Cuối cùng về lại phòng mình, mới phát hiện ra anh đang nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của tôi, đắp chiếc chăn Shin yêu thích của tôi, lim dim ngẩng mí mắt lên:

“Sofa nhỏ quá, cho anh mượn giường nằm chút nhé...”

“Tôi không cho!”

Tôi nắm lấy chăn kéo ra, lại bị anh nhẹ nhàng kéo ngược lại, cả người tôi bị cuốn vào vòng tay anh.

Cái đầu tóc mềm mềm của anh dụi vào hõm vai tôi, giọng nũng nịu:

“Ngủ cùng đi mà~~”

Tóc anh đen mềm, quét qua đầu mũi tôi, mang theo mùi nắng rất dễ chịu.

Tôi không đẩy anh ra, trái lại còn vô thức nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng... rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi quay về thời học sinh, vừa diễn xong một bài múa cổ điển từ sân khấu bước xuống, đang trong làn gió chiều nhẹ nhàng chạy về phía Chu Trụ.

Bất chợt, từ ven đường bước ra một nam sinh xa lạ, tóc đen rối, dáng cao gầy, mặt mũi mơ hồ.

“Chào cậu, tớ là...”

Chưa để cậu ta giới thiệu xong, tôi đã vung tay từ chối:

“Xin lỗi, không tham gia câu lạc bộ, cũng không làm thẻ.”

Dứt lời, tôi xoay người bỏ đi thẳng.

Sau này nhớ lại gương mặt mờ mờ đó, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Thẩm Hiếu cũng tỉnh, nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Tôi cố gượng cười:

“À thì, Tống Tước nói... hồi đại học anh định theo đuổi tôi hả, thật không đấy...?”

“Thật.

Chỉ là chưa kịp bắt đầu, đã kết thúc rồi.”

“...”

Tôi đang ngượng chín mặt thì anh chống tay lên má, mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng về ký ức mộng mị nào đó:

“Đến giờ anh vẫn nhớ dáng em vừa nhảy múa xong, bước từ hậu trường ra, dáng vẻ ấy, ánh mắt ấy... lạnh lùng, uể oải, quyến rũ...”

Thấy anh càng nói càng lố, tôi nhịn không nổi cắt ngang:

“Xin lỗi, nhưng tôi phải đính chính...”

“... ánh mắt đó không phải uể oải, mà là do tôi cận thị.”

(31)

Lúc này, tôi nhìn anh.

Anh nhìn tôi.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, là vì anh chống tay ngồi dậy, nghiêng người áp sát, đôi mắt trong sáng ánh lên sự mờ ám:

“Nghĩ thử xem tương lai của chúng ta đi, em nói xem.”

“Tương lai gì?”

Thấy tôi giả vờ không hiểu, anh nguy hiểm nheo mắt lại:

“Anh đã đổi visa thành một tháng sau rồi.

Giờ tụi mình gặp mặt bố mẹ, làm một bữa tiệc, tiện thể đăng ký luôn, rồi đi trăng mật luôn một thể, em thấy sao?”

“Tôi thấy...”

Tôi vừa định trả lời, thấy trong mắt anh ánh lên chút căng thẳng, nên bỗng dưng muốn trêu.

“Không có cảm giác lãng mạn gì hết, chê.”

Nhân lúc anh ngơ ngác, tôi chuồn khỏi tay anh, vờ giận:

“Lỡ như tôi đồng ý cưới rồi, đến lễ cưới anh lại làm gì mờ ám với Tống Tước thì sao?”

Thẩm Hiếu lúc này mới nghiêm túc lại:

“Không thể nào.”

“Sao lại không?”

“Từ năm anh 8 tuổi, cô ấy mới sinh ra, anh đã thay tã cho cô ấy suốt một năm trời.

Từ đó trở đi, đã không còn khả năng ấy nữa.”

“???”

“Cho em biết cũng không sao.”

Anh thở dài:

“Thật ra Tống Tước là con riêng của ba anh.

Sau này ba không quan tâm nữa, rồi còn ly hôn với mẹ anh.

Anh với cô ấy lúc nhỏ thường bị đói, mẹ anh mới dọn qua sống đối diện nhà cô ấy, hai nhà sống cạnh nhau cho đến khi trưởng thành.”

“Cô ấy cũng giống mẹ mình, chọn sai người.

Anh là anh trai, đương nhiên phải có trách nhiệm...”

Tôi bị quả bom này dội cho choáng váng, mãi mới tìm lại được giọng:

“Vậy... vậy sao anh không nói sớm?”

Anh liếc tôi, giọng không vui:

“Anh đâu thể tùy tiện đi rêu rao chuyện Tống Tước là con riêng chứ?”

“Đó là trách nhiệm của anh trai.”

(32)

Thấy tôi không nói gì, anh hơi căng thẳng, ghé sát lại, hơi thở mang mùi bạc hà phả bên má tôi:

“Em giận à?”

“Dù sao cô ấy cũng là em gái anh, anh không thể mặc kệ hoàn toàn…”

Ánh mắt anh dè dặt, như thể đang soi chiếu vào một bản sao khác của chính mình.

Tim tôi chợt nhói lên:

“Không sao cả, lúc cô ấy cần anh thì giúp một tay, cũng là điều nên làm.”

“Em nói thật chứ?”

“Thật.”

Thấy tôi không có vẻ gì là đang giả vờ, anh nhẹ nhàng hôn lên má tôi:

“Anh cứ tưởng em đang giận anh.”

“Không có giận.”

Không những không giận, mà tôi còn thấy anh càng lúc càng dễ nhìn, thậm chí càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Đôi lông mày sắc sảo đầy kiêu ngạo kia, đôi mắt tưởng như lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa biết bao tình cảm – chỉ khi đến gần, hiểu anh đủ lâu, mới có thể đọc được sự dịu dàng ấm áp dưới lớp vỏ lạnh nhạt ấy.

Sự bao dung và sâu sắc của anh dường như lấp đầy bóng tối và trống rỗng trong tôi, khiến tôi lại một lần nữa khao khát được yêu hết mình, không cần nghĩ đến kết cục.

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không rời, anh nhẹ nhàng chớp mắt:

“Em thích anh à?”

Rồi khẽ cong môi:

“Cho em cơ hội chứng minh, mời đưa bằng chứng.”

Tôi thích anh thật đấy, chỉ là nói ra hơi mất mặt thôi.

Thế là tôi cố đánh trống lảng:

“Em có quyền giữ im lặng.”

Nghe vậy, anh vừa buồn cười vừa bất lực nhìn tôi.

Lúc này, với vẻ mặt như không giấu nổi đắc ý, vài lọn tóc rủ bên thái dương, anh nghiêng người ghé sát tai tôi thì thầm, giọng hơi có chút tà khí:

“Biết tại sao ngày nào anh cũng gọi video cho em không?”

“… Vì sao?”

“Anh muốn chiếm lấy ánh mắt em trước, rồi mới đến trái tim em.”

(33)

Tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chẳng biết từ lúc nào anh đã ôm chặt lấy tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia lần mò tới cúc áo tôi…

Nhưng chưa kịp làm gì thêm thì chuông cửa reo lên, từng tiếng như đòi mạng, chưa tới vài giây, vị khách nửa đêm kia đã bắt đầu đập cửa thùm thùm.

Anh đột ngột bật dậy, mặt sa sầm lại.

Tôi vội dụi má vào anh một cái, rồi nhảy xuống khỏi sofa, xỏ đại đôi dép lết ra mở cửa.

Nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một gương mặt đầy giận dữ.

Là Chu Trụ?

Sao anh ta lại tới đây?

(34)

Chu Trụ vẫn luôn biết địa chỉ nhà tôi, nhưng chưa từng đến tìm vào ban đêm thế này.

Tôi sợ anh ta thấy được Thẩm Hiếu trong nhà nên vội kéo ra hành lang:

“Anh Chu, sao anh lại tới giờ này?”

Chu Trụ để râu lún phún, ánh mắt thất thần, trông vô cùng tiều tụy:

“Tiểu Tước gọi không được, em cũng không nghe máy…”

Xem ra Tống Tước đã bỏ đứa bé, còn anh ta thì vẫn chưa biết.

Tôi đành giả vờ hỏi:

“Lại cãi nhau à?”

“Cũng coi như thế, vì chuyện đi đăng ký kết hôn.”

Tôi sững sờ:

“Hai người kết hôn lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký sao?”

Chu Trụ thoáng lúng túng:

“Mẹ anh nói sinh con rồi đăng cũng không muộn.”

Tôi khó hiểu:

“Tiểu Tước đang mang thai mà, đăng ký thì đăng ký thôi, có gì to tát đâu?”

“À thì… hôm đó mẹ anh đùa là phải sinh con trai mới được đăng ký…”

… Tuyệt thật.

“Nếu là con gái thì sao?”

“Thì sinh thêm đứa nữa, biết đâu đứa sau là con trai…”

Anh ta còn chưa nói xong thì cửa sau lưng bật mở.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cú đấm nhanh như chớp đã giáng thẳng vào mặt Chu Trụ, máu mũi lập tức phun ra trên gương mặt điển trai kia.

“Mẹ kiếp!”

Chu Trụ ôm mũi lùi lại hai bước, ánh mắt vừa đề phòng vừa u ám, còn Thẩm Hiếu thì khoanh tay lạnh lùng đứng đó:

“Hồi trước tôi đã nói với cô ấy rồi, loại người như anh không xứng để cưới, giờ thì thấy rõ rồi chứ?”

Chu Trụ dường như không dám gây hấn trực tiếp với anh, chỉ bước lại phía tôi:

“Tiểu Mạn, em biết rõ anh ta với Tiểu Tước mập mờ, sao còn qua lại với hắn?”

Tôi còn chưa mở miệng thì Thẩm Hiếu đã bật cười:

“Tôi mập mờ với ai? Có đầu óc thì cũng đừng để nước tràn vào.”

“Bộ trong đầu anh ngoài chuyện đàn ông đàn bà ra thì không còn chỗ chứa thứ gì khác à?”

Tôi: “…”

CHương 8 : https://zhihutruyen.site/chuong/duoi-lan-nuoc-sau-co-anh/32/chuong-8

(Đã hết truyện)

Chú Cún Nhỏ Đợi Chị, Không Sợ Dầm Mưa (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Sau khi kết hôn bí mật với ảnh đế, anh ấy vẫn luôn không chịu công khai.

 

Cho đến khi tôi giấu anh ấy, tham gia show hẹn hò cùng một minh tinh lưu lượng hàng đầu.

 

Mà anh ấy lại trở thành khách mời bình luận của chương trình đó.

 

Bình luận hot từ cư dân mạng:

 

“Rõ ràng ngọt ngào như vậy, sao mặt ảnh đế cứ đen thui thế kia.”

 

01

 

Tại lễ trao giải, bước đi trên thảm đỏ.

 

Tôi và nam chính trong phim mới đang nhận phỏng vấn từ phóng viên.

 

Gần đây chúng tôi đang được dân mạng ghép đôi rần rần.

 

“Tần Thi, mẫu người lý tưởng của chị là gì vậy?”

 

Phóng viên còn chưa nói hết câu, tôi còn chưa kịp biểu cảm, nam chính bên cạnh đã phối hợp nở nụ cười ăn ý.

 

Diễn xuất đúng là dồn hết vào chỗ này rồi.

 

Không khí lập tức trở nên rạo rực, các phóng viên giải trí cũng không kìm được mà hùa theo.

 

Tôi vừa định giả vờ cười cho có lệ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt An Khả Dương đang đi tới.

 

Nụ cười cứng đờ nơi khóe môi.

 

“An Khả Dương tới rồi!”

 

Một đám phóng viên lập tức ngoảnh đầu lại, cả đám chen chúc vây lấy ảnh đế mới nổi này.

 

An Khả Dương mặt không biểu cảm bước ngang qua.

 

Khóe mắt không hề liếc về phía tôi lấy một lần.

 

An Khả Dương luôn như thế.

 

Dù tôi có dính tin đồn với ai trong giới, anh ấy cũng chẳng buồn để tâm.

 

Chưa bao giờ xem là chuyện gì to tát.

 

Kết hôn năm năm, anh ấy vẫn luôn không chịu công khai.

 

Cứ như thể tôi là vết nhơ không thể lộ ra trong sự nghiệp huy hoàng của mình.

 

“Đang hỏi em đấy, mẫu người lý tưởng là ai vậy?”

 

Nam chính phim mới vẫn đang tiếp tục diễn, liếc mắt đưa tình đầy mập mờ về phía tôi.

 

Tôi thu lại ánh nhìn.

 

Nghĩ tới trong hồ sơ phòng làm việc của An Khả Dương, có kẹp sẵn một tờ đơn ly hôn.

 

“An Khả Dương đi.”

 

May nhờ tôi luyện tập thoại lâu ngày.

 

Giọng tôi không lớn không nhỏ, vừa đủ để người nào đó đứng trên thảm đỏ nghe thấy rõ ràng.

 

Hiện trường khựng lại vài giây, sau đó ánh đèn flash lập tức thi nhau chiếu về phía anh.

 

Ống kính liên tục lia qua lại giữa tôi và An Khả Dương.

 

An Khả Dương mặt không biến sắc, điềm nhiên nhận lấy cây bút từ tay MC.

 

Cũng đúng, người trong giới ai mà chẳng muốn nịnh bợ anh ta chứ.

 

Tôi cũng đâu phải người đầu tiên bám theo anh ta để câu fame.

 

“Nhưng cũng chưa chắc,” tôi mỉm cười nhàn nhạt, “lòng người dễ đổi mà, biết đâu ngày mai lại thích người khác rồi.”

 

Dưới ống kính, hiếm khi An Khả Dương khựng lại một chút khi đang viết.

 

“Ví… ví dụ như ai?”

 

Phóng viên giải trí bị câu nói tuôn ra không kiêng dè của tôi chọc cho càng thêm phấn khích, không ngừng châm dầu vào lửa.

 

“Ví dụ như…”

 

Chọn đại một cái tên thôi.

 

Tôi đảo mắt nhìn ra ngoài hội trường, thấy trên tấm biển quảng cáo khổng lồ là khuôn mặt sắc sảo đang nổi đình nổi đám.

 

Minh tinh lưu lượng hot nhất hiện giờ.

 

Tên cậu ta là gì ấy nhỉ?

 

À đúng rồi.

 

“Trần Tứ.”

 

02

 

Đậy nắp bút lại.

 

Ánh mắt của An Khả Dương không chút gợn sóng.

 

Trong ánh đèn rọi sáng, cứ thế rời đi, tôi có nói gì ở bên này, với anh ta mà nói, dường như chẳng có chút ảnh hưởng nào.

 

An Khả Dương vĩnh viễn là tâm điểm của đám đông.

 

Vì câu nói của tôi, hashtag #Tần Thi An Khả Dương leo thẳng hot search.

 

Tên của chúng tôi rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau.

 

Lần trước là trên tờ giấy đăng ký kết hôn.

 

Lần này là trên hot search.

 

Lần sau, chính là trên đơn ly hôn.

 

Tôi đã yêu An Khả Dương suốt mười năm.

 

Ở bên anh ta từ những ngày vô danh cho đến khi anh ta bắt đầu nổi tiếng.

 

Khi sự nghiệp sân khấu của tôi đang khởi sắc, tôi nghe lời An Khả Dương, rời nhóm về nước, kết hôn với anh ta.

 

Hồi đó anh ta khuyên tôi: “Làm idol không bằng làm diễn viên.”

 

Thế là tôi ký hợp đồng với cùng một quản lý với An Khả Dương, chuyển sang làm diễn viên.

 

Thế nhưng đến bây giờ, sau khi nhận giải lần này, An Khả Dương đã hoàn tất bộ sưu tập Grand Slam.

 

Ảnh đế trẻ tuổi nhất.

 

Còn tôi, chỉ là một người qua đường không thể công khai.

 

“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn toàn bộ ê-kíp bộ phim ‘Đường Biên’,” giữa tràng pháo tay như sấm, An Khả Dương đứng trên sân khấu nói, “và cảm ơn quản lý của tôi.”

 

Ống kính cắt cảnh, lia đến ánh mắt đẫm lệ của Ôn Ninh dưới khán đài.

 

Quản lý của An Khả Dương

 

Cũng là quản lý của tôi.

 

Tôi, An Khả Dương và Ôn Ninh cùng lớn lên trong cùng một khu.

 

Khi đó, chính cô ấy đã bảo An Khả Dương khuyên tôi về nước: “Thi Thi sống ở nước ngoài cô đơn biết bao, trong nước nhiều tài nguyên hơn, tôi sẽ giúp cô ấy, chúng ta cùng nhau tỏa sáng!”

 

Tin đồn giữa An Khả Dương và Ôn Ninh đã truyền trong giới nhiều năm.

 

Người trong giới đều nói, Ôn Ninh là quý nhân của anh ta, luôn đồng hành cùng anh ta leo lên đỉnh cao.

 

Bây giờ anh ta đặc biệt cảm ơn cô ấy như thế, lại càng khiến dư luận dậy sóng.

 

“Nếu không phải cô ấy từng gửi tác phẩm của tôi đến Liên hoan phim Thanh Niên, thì đã không có tôi của ngày hôm nay.”

 

Ôn Ninh ôm miệng rơi lệ, ánh mắt chan chứa yêu thương.

 

Tôi lại vô thức thấy tim thắt lại, móng tay bấu chặt vào da thịt.

 

Liên hoan phim Thanh Niên?

 

Rõ ràng người phát hiện ra tài năng của An Khả Dương, gửi tác phẩm của anh đến liên hoan phim quốc tế, là tôi cơ mà.

 

Chẳng qua sau đó tôi ra nước ngoài làm thực tập sinh thôi.

 

Sao bây giờ lại thành công lao của Ôn Ninh?

 

Hashtag #AnKhảDươngÔnNinhYêuThươngSongPhương leo lên top 1 hot search.

 

Ngay lập tức khiến hashtag #TầnThiAnKhảDương trở nên nực cười.

 

Lúc lễ trao giải kết thúc, bên ngoài hội trường bị đám đông chen lấn chật như nêm.

 

Xe của tôi vừa rời bãi đỗ, đã bị một hàng fan chen sát quanh xe.

 

Fan của An Khả Dương nhận ra tôi, hét vào kính chắn gió:

 

“Không nổi tiếng mà cứ thích bám fame, đồ vô liêm sỉ ××!”

 

Cửa kính xe đóng kín cũng không ngăn nổi mấy lời bẩn thỉu đầy cay độc.

 

Tôi đeo tai nghe, quay đầu thì thấy An Khả Dương vừa ra khỏi hội trường, đứng dưới ánh đèn, bóng dáng lờ mờ.

 

Đám đông lập tức xôn xao.

 

Ôn Ninh đi sau An Khả Dương, tự nhiên nhận lấy áo khoác từ tay anh ta.

 

Cô ta hình như đang nói gì đó, An Khả Dương hơi cúi người xuống lắng nghe.

 

Thân thiết, gần gũi.

 

Dưới ánh đèn flash, ngay khoảnh khắc An Khả Dương nghiêng đầu lắng nghe, tôi và anh ta vô tình chạm mắt nhau.

 

Đây là lần đầu tiên trong đêm nay, An Khả Dương nhìn thẳng vào tôi.

 

Nhưng rất nhanh, gió lướt qua bên xe.

 

Chiếc xe rẽ vào đường cái, phố xá dần trở nên vắng lặng.

 

“Chị, chị lại lên hot search nữa rồi.” Trợ lý bên cạnh nhắc tôi.

 

Tôi mở điện thoại, hashtag #TầnThiAnKhảDương đang bùng nổ.

 

Vì ngay lúc nãy, trước khi An Khả Dương và Ôn Ninh lên xe, có phóng viên hỏi một câu:

 

“Tần Thi nói anh là mẫu người lý tưởng của cô ấy, anh nghĩ sao về chuyện đó?”

 

Vốn dĩ kiểu câu hỏi này, An Khả Dương chưa bao giờ trả lời.

 

Không ngờ lần này, anh ta lại dừng lại.

 

Đôi mắt lạnh nhạt khẽ liếc qua: “Tần Thi?”

 

Tim tôi khẽ đập mạnh một cái.

 

Lần cuối cùng anh gọi tên tôi như thế, là vào một đêm không người, yên tĩnh.

 

Nồng nhiệt, pha lẫn chiếm hữu mãnh liệt.

 

Nhưng cũng cùng một giọng nói đó, trước ống kính, anh lại nói:

 

“Cô ta là ai? Có tác phẩm nào không?”

 

Một câu đơn giản.

 

Đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.

 

Xấu hổ, không xứng.

 

Cùng lúc đó, Ôn Ninh đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè:

 

“Cái gì là của mình thì mãi là của mình, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích. Danh tiếng cũng vậy, con người cũng vậy.”



Bình luận

Loading...