Đêm Giao Thừa, Tôi Đuổi Cả Nhà Chồng Ra Khỏi Biệt Thự
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Còn Chu Kiến Quốc, sau chuỗi đòn giáng trời giáng đất ấy, đột ngột phát bệnh đột quỵ.Nửa người tê liệt, miệng méo mắt xệch, hoàn toàn nằm liệt trên giường.
Trương Thúy Hoa một mình, chẳng có khả năng vừa chăm sóc, vừa gánh nổi khoản viện phí khổng lồ.
Đường cùng, bà ta dùng số lạ gọi cho tôi.Trong điện thoại, bà khóc đến đứt hơi, cầu xin tôi:nói rằng Chu Kiến Quốc trước khi chết, chỉ muốn gặp cháu gái Duệ Duệ một lần.
Tôi nghe giọng bà run rẩy, khàn khàn vì khóc, trong lòng lại chẳng gợn chút sóng nào.
Tôi chỉ trả lời bà đúng một câu:
“Khi ông ta chỉ vào mặt một đứa bé ba tuổi, bảo nó cút đi, thì ông ta đã nên nghĩ tới ngày hôm nay rồi.”
“Con gái tôi sẽ không bao giờ đi gặp một kẻ, từng độc miệng nguyền rủa nó như thế.”
Nói xong, tôi cúp máy, thẳng tay chặn số.
Từ giây phút đó, mọi món nợ giữa tôi và nhà họ Chu, đã được thanh toán sạch sẽ.
10.
Thoát khỏi vũng lầy mang tên nhà họ Chu, cuộc đời tôi như thể được ấn nút tăng tốc.
Tôi dốc toàn bộ tâm sức và nhiệt huyết cho công việc.Tôi không còn phải ép mình ăn những món cay nồng khó nuốt chỉ vì chiều khẩu vị của ai đó.Tôi không còn phải vì “giữ thể diện” cho người khác mà bóp nghẹt chính suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Bằng một bản thiết kế khu dân cư xanh – thân thiện môi trường đầy đột phá, tôi xuất sắc đoạt được Giải Kim Thạch, giải thưởng danh giá nhất trong giới.
Ngày lễ trao giải, tôi khoác trên người bộ vest trắng cắt may hoàn hảo, đứng dưới ánh đèn sân khấu, tự tin và điềm tĩnh.Dưới khán đài, sếp của tôi – cũng là người đàn ông đã từng đứng ra làm chứng cho tôi trước tòa – nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy tán thưởng và khích lệ.
Không lâu sau, trong cuộc họp hội đồng quản trị, chính ông ấy đã kiên quyết đề cử, đưa tôi lên vị trí giám đốc phòng thiết kế mới thành lập, đồng thời thưởng cho tôi 3% cổ phần công ty.
Sự nghiệp của tôi, chính thức bước vào đỉnh cao chưa từng có.Thu nhập và địa vị, đều vượt xa quá khứ.
Việc đầu tiên tôi làm, là bán đi căn nhà cũ chất đầy những ký ức ngột ngạt.Sau đó, tôi đổi sang một căn penthouse 260m² hướng sông, nằm ngay khu trường học top đầu thành phố.
Đứng trước khung cửa kính sát trần, nhìn dòng sông cuộn chảy dưới chân, nhìn đường chân trời rực rỡ ánh sáng đô thị phía đối diện, tôi có cảm giác như đang sống một kiếp khác.
Tôi thuê gia sư giỏi nhất cho Duệ Duệ , cho con học thêm những lớp mà bé yêu thích như ballet và cưỡi ngựa.Tôi dẫn con đi Thụy Sĩ ngắm tuyết phủ trên dãy núi, đi Paris thăm viện bảo tàng, đi Kenya xem đại di cư của muông thú.
Rời xa căn nhà ngột ngạt năm nào, Duệ Duệ ngày càng hoạt bát, tự tin, và nụ cười rạng rỡ trên gương mặt con, cũng ngày một nhiều hơn.
Những đồng nghiệp và bạn bè cũ khi gặp lại tôi đều kinh ngạc nói rằng tôi như biến thành một người khác.Họ bảo, sau khi ly hôn, cả con người tôi dường như đang phát sáng, rạng rỡ, khí chất bừng nở.
Tôi bắt đầu nhìn lại chính cuộc sống của mình.Tôi đăng ký thẻ phòng gym, thuê hẳn huấn luyện viên riêng, kiên trì ba buổi mỗi tuần, không bao giờ bỏ.Tôi theo học lớp thử rượu vang, lớp thưởng thức nghệ thuật, quen biết thêm nhiều người bạn xuất sắc ở đủ ngành nghề.
Tôi không còn là “bà Chu”, không còn là người phụ nữ chỉ biết xoay quanh chồng, con, và cái gọi là “gia đình”.Tôi chỉ là chính tôi – Lâm Vãn.
Và tôi nhận ra, khi một người phụ nữ thực sự có được cái tôi độc lập, mạnh mẽ, thì cả thế giới này, sẽ tự động nhường đường cho cô ấy.
11.
Một cuối tuần nắng vàng rực rỡ, tôi lái chiếc Porsche trắng mới mua, đưa con gái Duệ Duệ ra ngoại ô học cưỡi ngựa.Trong xe, nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên, còn con bé thì ngồi sau ghế an toàn trẻ em, vui vẻ ngân nga hát theo điệu nhạc.
Dừng ở một ngã tư đèn đỏ, tôi vô tình liếc qua, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc mà cũng xa lạ vô cùng.Là Chu Hạo.
Anh ta mặc một bộ đồng phục bảo vệ xám xịt, rõ ràng không vừa người; trên đầu đội cái mũ bảo vệ méo mó lệch lạc, đứng lúng túng giữa ngã tư, vụng về ra hiệu điều phối giao thông.
Khuôn mặt anh ta sạm đen, thô ráp vì nắng gió, mái tóc đã lốm đốm bạc, sống lưng cũng còng xuống.Toàn bộ con người ấy, trông già nua, tàn tạ hơn tuổi thật ít nhất mười năm.
Một chủ xe BMW hạ cửa kính, chỉ tay vào Chu Hạo mà mắng xối xả, chắc vì không hài lòng với cách anh ta điều khiển giao thông.Chu Hạo chỉ có thể liên tục gật đầu khom lưng, nặn ra nụ cười nịnh bợ và hèn mọn.
Dường như anh ta cảm nhận được ánh mắt của tôi.Vô tình ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua dòng xe cộ, dừng lại đúng trên người tôi – cô gái ngồi trong ghế lái Porsche trắng.
Ánh mắt chúng tôi, ngắn ngủi chạm nhau giữa không trung。
Tôi đeo một cặp kính râm bản to, che kín toàn bộ cảm xúc.Tôi không nhúc nhích, cũng không bộc lộ bất kỳ biểu tình nào。
Cứ thế, chúng tôi đối diện nhau vài giây, giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt。
Từ ghế sau, Duệ Duệ tò mò thò đầu ra, chỉ vào bên ngoài mà hỏi:– Mẹ ơi, chú mặc đồng phục kia là ai vậy? Sao chú cứ nhìn chúng ta mãi thế?
Tôi thu ánh mắt về, ngắm khuôn mặt ngây thơ trong gương chiếu hậu, rồi bình thản đáp:– Một chú đang hỏi đường thôi, mẹ không quen.
Đèn xanh sáng lên。Tôi không chút do dự, nhẹ nhàng nhấn ga.Chiếc Porsche trắng lao đi như một tia chớp, hòa vào dòng xe cuồn cuộn.
Qua gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy Chu Hạo còn đứng sững tại chỗ, như một pho tượng đá đã phong hóa, ngẩn ngơ dõi theo đuôi xe tôi, cho đến khi biến mất nơi cuối con đường.
Tôi hiểu rõ, từ đêm giao thừa hôm đó – khi tôi ôm con gái quay lưng bước đi – chúng tôi, đã là người của hai thế giới.
Cái quá khứ bẩn thỉu, nhơ nhớp, khiến người ta buồn nôn mà anh ta đại diện —tôi đã hoàn toàn, vĩnh viễn, ném lại phía sau lưng mình.
12.
Lại một đêm giao thừa nữa.
Ngôi nhà mới của tôi rộng rãi, sáng sủa, ấm áp tràn đầy.Ngoài khung cửa kính sát đất, ánh đèn rực rỡ của muôn nhà hòa cùng pháo hoa thắp sáng bầu trời thành phố.
Bố mẹ từ quê lên, cùng tôi đón năm mới.Ba người chúng tôi quây quần bên bàn bếp, vừa trò chuyện vừa gói bánh chẻo.
Trên bàn ăn bày đủ món tôi tỉ mỉ chuẩn bị:Có những món quê hương mà bố mẹ yêu thích nhất, có cá chẽm hấp thanh đạm mà tôi mê, và tất nhiên không thể thiếu nồi canh gà hầm ngô cùng sơn dược — món đặc biệt tôi nấu cho con gái, không cay một chút nào.
Duệ Duệ mặc chiếc áo bông đỏ xinh xắn, như một tiểu phúc thần đáng yêu, chạy tung tăng trong phòng khách rộng lớn. Tiếng cười giòn tan của con bé ngân vang như chuông bạc.
Chuông cửa vang lên.Là Tổng giám đốc Trần.Ông không còn là vị sếp nghiêm khắc ngày nào, mà là người đàn ông nho nhã, ấm áp — cũng là người đang theo đuổi tôi, và chúng tôi đang thử mở lòng cho một mối quan hệ mới.
Ông mang theo một chai rượu vang hảo hạng và bộ Lego thành phố làm quà cho Duệ Duệ.
Chúng tôi nâng ly, chúc mừng năm mới.
Trong căn nhà này, chỉ có ánh đèn ấm áp và tiếng cười vui vẻ.Không còn những trận cãi vã, không còn sự gượng ép, không còn những phút giây phải dè dặt lấy lòng ai.
Trên tivi, Xuân Vãn rộn ràng với ca múa. Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bung nở, soi sáng cả bầu trời.
Duệ Duệ húp một ngụm canh gà ngọt lành, đôi mắt lim dim, giọng non nớt vang lên:“Mẹ ơi, cơm tất niên hôm nay ngon quá!”
Tôi khẽ xoa đầu con, nhìn khuôn mặt trong sáng của bé, nhìn ánh mắt hiền từ của cha mẹ, rồi lại ngước sang người đàn ông điềm đạm đang mỉm cười.Khóe mắt tôi cay cay, ươn ướt.
Tôi mỉm cười.
Đây mới là cái Tết mà tôi khao khát.Đây… mới chính là nhà.
(Đã hết truyện)
Không Phải Mối Quan Hệ Bao Nuôi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Năm tôi nghèo đói nhất, tôi làm việc cho Trần Kính.
Đổi một ngày ghi chép lấy một bữa ăn.
Sau này khi tốt nghiệp đại học, Trần Kính tìm đến tôi:
“Hai triệu tệ, qua đây, làm vị hôn thê của tôi.”
1.
Hồi học cấp ba, mẹ tôi không cho tôi tiền, một đồng cũng không.
Bà ấy nói: “Mày đã có gan cứng đầu đòi đi học, chẳng lẽ lại sợ không có tiền ăn cơm?”
Nhưng tôi vẫn đi học, mang theo 200 tệ mình bí mật tích góp.
200 tệ đó tôi dè sẻn dùng được nửa tháng. Sau khi tiêu hết tiền, tôi chỉ còn cách uống nước cầm hơi. Thời đó, trong lớp còn chưa có bình đun nước.
Chỉ có nước lạnh ngắt làm đầy bụng, trời thu se lạnh khiến tôi cảm thấy dạ dày mình như đóng băng.
Chỉ cần lắc nhẹ, tôi có thể nghe tiếng nước trong bụng. Tôi cứ thế chịu đói suốt ba ngày.
Lúc đó tôi mới 14 tuổi, đói ba ngày đến nỗi nhìn người ta cũng muốn cắn một miếng.
Ngay cả cỏ ven đường, tôi cũng nhổ lên để thử mùi vị.
Khi tôi gần như đói lả, Trần Kính ngồi bên cạnh tôi ăn cơm.
Tôi nhìn Trần Kính, anh ấy quay đầu bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi không động đậy, chỉ chăm chăm nhìn vào hộp cơm hấp dẫn kia.
Trần Kính bị ánh mắt của tôi dọa đến nổi da gà, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn chung không?”
Mắt tôi lập tức sáng lên: “Được không?”
Anh ấy thở phào, gật đầu: “Ăn đi! Mẹ tôi cho nhiều quá, tôi cũng không ăn hết…”
Sau này Trần Kính kể lại, ánh mắt tôi lúc đó không giống như muốn ăn cơm, mà giống như muốn ăn thịt anh ấy.
Trần Kính sợ đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần đưa cơm cho tôi, mới có thể chuộc lại mạng sống của mình.
Tôi làm việc cho Trần Kính rất lâu. Trong giờ học, tôi giúp anh ấy chép bài. Ngoài giờ, tôi giúp lau bàn.
Đổi lại không nhiều, chỉ là một bữa cơm, hoặc hai bữa cơm.
Mỗi lần mang cơm, anh ấy đều mang thêm một phần cho tôi. Một hộp cơm tôi chia thành ba phần ăn sáng, trưa, tối, nhưng vẫn không đủ no.
Trần Kính bắt đầu lén đưa thêm đồ ăn vặt mà mẹ anh ấy chuẩn bị.
“Đây là khô bò, mẹ tôi mang về dịp Tết, chắc vẫn còn ăn được.”
Tôi nhận lấy, nhai nhai nhai… không nhai nổi.
“Đây là bánh trung thu.”
Tôi cầm lấy, nhân ngũ nhân, giòn rụm, nhai nhai nhai.
“Đây là men tiêu hóa mẹ tôi mua.”
Tôi do dự một chút, nhanh chóng xé vỏ, nhai nhai nhai…
Trần Kính đưa đồ ăn cho tôi trong giờ học, tôi cũng lén ăn.
Sau khi tan học, anh ấy nhìn tôi trố mắt: “Hai hộp men tiêu hóa lớn mà cậu cũng ăn hết rồi?”
“Ừm…”
Anh ấy bất lực thở dài: “Tiết Yên Yên, tôi có nuôi chec cậu không đây?”
Anh ấy có nuôi ch*t tôi không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn tôi đã gần chec đói rồi.
2.
Tôi sống nhờ đồ ăn Trần Kính mang đến suốt một thời gian dài.
Cho đến kỳ nghỉ Quốc khánh, ban đầu tôi định về nhà.
Nhưng vừa đặt chân đến cửa, mẹ tôi đã túm lấy cổ áo và kéo tôi ra ngoài. Bà ấy không cho tôi vào.
Mẹ tôi nói: “Mày đi học một ngày, tao không nhận mày là con một ngày. Con gái nhà người ta bằng tuổi mày đều vào Nam làm công nhân cả rồi, chỉ có mày là đỏng đảnh. Nếu mày giỏi thế, không nghe lời, thì đừng trông chờ gì vào gia đình nữa. Tự nuôi sống bản thân đi, tốt nhất là đừng về nhà.”
Tôi hít hít mũi, đứng lúng túng ở cửa với chiếc ba lô trên vai.
Từ trong nhà, mùi gà hầm thơm nức bay ra, cánh cửa thì đang mở toang.
Mẹ tôi bê nồi gà ra, em trai và em gái tranh nhau giành phần.
Em gái út cầm miếng thịt gà, liếc nhìn về phía tôi, liền bị mẹ tát nhẹ một cái: “Ăn của mày đi, nhìn nó làm gì!”
Em gái không dám động đậy, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tiếp.
Tôi cúi đầu, ánh sáng mờ mờ trong nhà kéo dài bóng của tôi trên mặt đất. Hình bóng phản chiếu cũng cúi đầu, trông thật buồn bã.
Sau đó mẹ tôi đóng cửa lại, ánh sáng biến mất. Tôi ôm ba lô bước đi, đêm đó ngủ lại ở ga tàu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Trần Kính.
Anh ấy đang chuẩn bị cùng bố mẹ đi du lịch.
Lúc đang xếp hàng kiểm vé, Trần Kính ngẩng đầu lên, giật mình khi thấy tôi.
“Sao cậu ở đây?”
“Mẹ không cho tôi về nhà, ở ga tàu này ấm hơn.”
“C.h.ế.t tiệt, đó là mẹ ruột cậu đấy à?”
“Ừmm.”
“…”
Hôm đó, Trần Kính không lên tàu. Anh ấy nói gì đó với bố mẹ, sau đó họ rời đi mà không có anh ấy.
Trần Kính tiễn bố mẹ xong, quay lại nhìn tôi rồi thở dài:
“Đi, đi, đi, đến nhà tôi.”
Anh ấy đi phía trước, tôi vội đeo ba lô chạy theo.
Trần Kính hơn tôi hai tuổi, chân dài, mỗi bước anh ấy đi, tôi phải bước ba bước mới đuổi kịp.
Trần Kính đi được hai bước thì quay lại, lấy ba lô của tôi mang hộ. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt chạm nhau, anh bật cười.
“Tiết Yên Yên, tôi đúng là số nhọ, sao lại gặp phải cậu. Lẽ ra hôm nay tôi được ra biển chơi với bố mẹ rồi, kết cục giờ lại phải vác ba lô cho cậu.”
“Tôi xin lỗi.”
“Thôi, thôi, cậu đói không?”
“Đói…”
“Được rồi, nhân lúc tôi còn tiền, dẫn cậu đi ăn nhà hàng!”
3.
Tôi ở nhà Trần Kính bảy ngày. Nhà anh ấy khác hoàn toàn nhà tôi.
Nhà tôi có bốn đứa trẻ, đứa lớn khóc, đứa nhỏ quậy, bốn anh em chen chúc trong một phòng, lúc nào cũng lộn xộn.
Còn nhà Trần Kính chỉ có mỗi mình anh ấy, cả nhà được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp và đẹp đẽ.
Khu chung cư có cây xanh, có thang máy, trong nhà có phòng khách riêng, ban công trồng hoa cỏ. Điểm trừ duy nhất là… không có gì ăn.
Nửa đêm tôi bị đói tỉnh, lục tung mọi ngóc ngách cũng không tìm được gì, ngay cả men tiêu hóa cũng không có.
Cuối cùng, tôi để ý đến cây quýt nhỏ trên ban công.
Tôi nhìn chằm chằm cây quýt nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Trần Kính đi ngang qua ban công và hét lên một tiếng chói tai:
“!!! Mẹ ơi, có ma!!!”
Tôi sững người, quay lại nhìn anh ấy. Lúc này, Trần Kính mới nhận ra đó là tôi.
“Không phải, Tiết Yên Yên, cậu ngồi xổm ở ban công làm gì? À… quýt… Cậu muốn ăn thì cứ hái đi!”
Hôm đó, Trần Kính sợ đến chảy nước mắt, còn tôi cũng khóc, vì cảm động ôm trái quýt.
Quýt ngọt lắm, ngon tuyệt!
Hôm sau, Trần Kính dẫn tôi ra ngoài mua đồ ăn, mua cả đồ vặt. Anh ấy dặn đi dặn lại:
“Tiết Yên Yên, cậu không được nửa đêm không bật đèn, không buộc tóc mà ngồi rợn rợn trên ban công nữa đâu.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, cảm động nhìn anh ấy. Trần Kính đối mắt với tôi, ngớ người một lúc lâu rồi bật cười:
“Đi thôi! Về nhà.”
Hôm đó về nhà, tôi nấu cơm. Nấu xong thì làm bài tập, làm xong lại giảng bài cho Trần Kính.
Anh ấy không mấy chú ý, ngồi nghịch ngợm nhìn quyển bài tập, nghe được câu được câu chăng.
Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh cầm chứng minh nhân dân của tôi lên hỏi:
“Tiết Yên Yên, cậu học cấp ba rồi, sao mới 14 tuổi?”
Tôi nghĩ một chút rồi nghiêm túc giải thích:
“Hồi tiểu học tôi nhảy lớp. Tôi không học mẫu giáo, 6 tuổi vào thẳng lớp một. Học xong lớp một thì chuyển sang học lớp ba, nên nhỏ hơn mọi người hai tuổi.”
“Chậc, gấp gáp học làm gì?”
“Hồi đó bố mẹ tôi nói 16 tuổi phải đi làm rồi. Lúc nhỏ tôi nghĩ chỉ cần thi đỗ đại học trước 16 tuổi thì sẽ không phải đi làm. Nhưng đến cấp ba lại phải đóng học phí, nên bố mẹ vẫn bắt tôi đi làm. Họ nói bên ngoài không nghiêm ngặt như ở nhà, 14 tuổi cũng có thể kiếm tiền.”
“…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰