Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đánh cắp trái tim em

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

"Ừ, nhắm vào cái tòa soạn tạp chí của em, nơi mà cả năm không kiếm nổi hai đồng. Anh đây phải dựa vào vợ nuôi rồi."

 

Tôi dựa vào cổ anh, hơi ấm lan tỏa, mí mắt cũng dần cụp xuống.

 

Phó Kinh thở ra một hơi trắng xóa trong không khí lạnh, nhấc tôi lên một chút rồi ôm chặt hơn: "Giang Thiển."

 

"Hửm?"

 

"Chúc mừng tân hôn."

 

Phiên ngoại: Những năm tháng ngây ngô

 

Giờ thể dục giữa buổi của trường Tam Trung kéo dài tận bốn mươi phút.

 

Giáo viên chủ nhiệm khối bị ốm, nghỉ phép nửa tháng, cả trường Tam Trung như chuồng cừu bị mở cửa, đến giờ ra chơi thì người chạy thể dục chỉ còn lác đác, còn trên khán đài sân bóng rổ của trường Đại học A thì chật kín người.

 

Hôm ấy, lớp trưởng môn toán lôi Giang Thiển từ trên khán đài xuống, hung dữ chất vấn: "Bài tập đâu?"

 

Giang Thiển co rụt cổ, đáng thương nói: "Quên ở nhà rồi, mai nộp được không?"

 

Lớp trưởng mặt lạnh: "Cậu còn chưa làm đúng không?"

 

Giang Thiển hoảng hốt: "Tớ làm rồi mà! Chỉ là quên mang theo thôi, mai nhất định sẽ nộp."

 

Thật ra thầy giáo chưa chắc đã kiểm tra, ai nộp ai không nộp đều dựa vào danh sách trên tay lớp trưởng.

 

"Thôi đi, học sinh kém nào cũng viện lý do này. Tớ báo thẳng với thầy toán đây." Lớp trưởng một bộ mặt công chính liêm minh, quay lưng đi luôn, như thể Giang Thiển đã hết thuốc chữa vậy.

 

Giang Thiển vội níu lấy cánh tay cô ấy: "Có gì thì từ từ thương lượng mà."

 

"Cậu đừng hòng đút lót tớ."

 

Giang Thiển lo đến mức mồ hôi vã đầy trán, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Tớ xin chữ ký của anh ấy cho cậu!"

 

Không xa có một thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, nhảy lên nhẹ nhàng, lộ ra dáng người cao lớn dưới lớp sơ mi, khiến toàn bộ nữ sinh trên khán đài hét chói tai.

 

"Cậu á?" Lớp trưởng khịt mũi khinh thường.

 

Cô ấy cũng thích nam sinh đó, nhưng muốn xin chữ ký sao? Nằm mơ à.

 

"Cậu cứ đợi đấy!"

 

Giang Thiển rất sợ gọi cha mẹ, so với bị gọi phụ huynh thì đi xin chữ ký có là gì.

 

Buổi sáng không gặp được, tan học tiếp tục đợi, cuối cùng cũng chặn được anh chàng đó ở cổng sân bóng lúc hoàng hôn.

 

"Phó Kinh, đi hay không đây?"

 

Bạn cùng phòng đi ngang qua thấy cảnh này, lập tức hùa theo trêu chọc.

 

Phó Kinh chẳng buồn để ý, chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

 

Một đôi mắt trong veo như nai con, nhưng lại có nét ngoan ngoãn của một học sinh gương mẫu.

 

Xinh xắn, nghe lời.

 

Không giống kiểu con gái có thể làm ra chuyện tỏ tình giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Phó Kinh lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì?"

 

Giang Thiển lấy sổ tay ra, lại nhét vào tay anh một thứ: "Em mua chữ ký của anh."

 

Phó Kinh mở tay nhìn, một tờ năm tệ nhăn nhúm, bật cười: "Chúng ta quen nhau lắm à?"

 

Giang Thiển đỏ bừng mặt, đáng thương nói: "Xin anh đấy."

 

 

"Muốn chữ ký của tôi làm gì?"

 

Giang Thiển không nói.

 

Dĩ nhiên Phó Kinh cũng chẳng ngu gì mà ký tên lên tờ giấy trắng.

 

Hôm đó, Giang Thiển cứ đi theo sau anh như một cái đuôi nhỏ.

 

Phó Kinh đi đến đâu, cô đi theo đến đó.

 

Đi ngang một tiệm tạp hóa, lớp trưởng môn toán đứng từ xa gọi với lại: "Giang Thiển, chữ ký đâu? Không có thì tớ mách thầy là cậu chưa làm bài tập đấy nhé!"

 

Giang Thiển theo phản xạ trốn sau lưng Phó Kinh, ấp úng nói: "Tớ, tớ đang xin mà."

 

Ánh mắt Phó Kinh lại rơi lên người lớp trưởng, nhàn nhạt hỏi Giang Thiển: "Cô ta bắt nạt em?"

 

Giang Thiển im lặng.

 

Phó Kinh xoay người cô lại, kéo khóa balo, rút ra quyển sổ, cầm bút lên ký xoẹt xoẹt vài nét: "Xong rồi."

 

Giang Thiển ôm cuốn sổ vừa được ném trả, nhìn chằm chằm vào mấy nét "vẽ bậy" trên đó, cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh nhé!"

 

Phó Kinh giật giật khóe miệng, đồ ngốc, dễ dỗ thật.

 

Tối hôm đó, khi Phó Kinh về nhà ăn cơm, bên nhà hàng xóm truyền đến tiếng cãi vã của một đôi vợ chồng trẻ.

 

Nhìn qua cửa sổ, cô gái nhỏ mà ban ngày anh từng tiếp xúc, lúc này đang co ro bên cửa sổ, cúi đầu như một con nhím nhỏ, ôm chặt tập bài tập trong lòng, cắm cúi viết.

 

Mà hai vợ chồng thì đứng ngay bên cạnh cãi vã.

 

Chẳng biết người phụ nữ bị câu nào của chồng chọc tức, lao đến bàn của cô gái, giật mấy quyển bài tập ném vào mặt người đàn ông: "Anh thuê gia sư là để gian díu với cô ta hay là để dạy nó học? Nếu thật sự có tâm, thì thành tích của Giang Thiển có thể tệ thế này sao?"

 

Cô gái nhỏ rụt rè vươn tay định nhặt lại sách, nhưng giây tiếp theo, choang, một chiếc lọ thủy tinh rơi xuống bàn, vỡ tan.

 

Cô run lên, lại rụt người về góc phòng, im lặng không nói gì.

 

Người phụ nữ nổi điên, hai ba lượt xé nát quyển bài tập, quăng lên không trung.

 

Từng mảnh giấy rơi xuống, chập chờn trong không khí như những bông tuyết.

 

Vài mảnh rơi ngay bên tay Phó Kinh.

 

Là bài toán về định lý cosin chưa làm xong.

 

Anh bỗng nhớ lại câu nói của lớp trưởng môn toán: "Không nộp bài tập thì tớ mách thầy đấy."

 

Quả nhiên, tối hôm sau, cô lại đỏ mặt, chặn anh trong con hẻm nhỏ, đưa cho anh mười tệ và một tấm thiệp: "Anh có thể viết cho em một câu 'Chúc mừng sinh nhật' không?"

 

Lần này, Phó Kinh không nói gì, dứt khoát viết.

 

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng quan tâm đến tên anh, cũng chưa từng nghiêm túc nhìn mặt anh, chỉ muốn yên tĩnh chiến đấu với đống bài tập.

 

Phó Kinh ở nội trú lâu dài, nhưng học kỳ đó lại thường xuyên về nhà.

 

Qua lớp rèm cửa bị gió thổi tung, anh dựa vào khung cửa sổ, đọc sách chuyên ngành.

 

Giang Thiển nằm bò trên bàn học, đèn sáng thâu đêm.

 

Khi đó, hai nhà trong con hẻm rất gần nhau.

 

Phó Kinh có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi li ti lăn dọc theo chóp mũi cô, quạt thổi làm tóc con trên đỉnh đầu khẽ lay động.

 

Cô rất nỗ lực.

 

Nhưng Phó Kinh từng tìm người hỏi thăm, biết rằng thành tích toán học của cô rất tệ, tệ đến mức khó tin.

 

 

Có lẽ là do cha mẹ thường xuyên cãi nhau.

 

Không làm xong bài tập sẽ bị trách mắng, thỉnh thoảng còn bị tụt lại so với tiến độ.

 

Kiến thức cấp ba, chỉ cần bỏ lỡ một chút, muốn bắt kịp lại vô cùng khó khăn.

 

Mùa hè năm đó, anh nhìn cô gái nhỏ cố gắng phấn đấu, nhưng mãi không theo kịp.

 

Một ngày nọ, tài khoản QQ của anh nhận được một lời mời kết bạn.

 

Ảnh đại diện phong cách thập niên 90, giới tính nam.

 

Ghi chú: "Hỏi anh mấy câu, không tin anh giải được."

 

Anh vốn định từ chối, nhưng tay bỗng dừng lại, cách kích tướng vụng về và giọng điệu này, kỳ lạ thay, lại khiến anh nghĩ đến một người, thế là ma xui quỷ khiến, anh đồng ý.

 

Giang Thiển dùng cách khích tướng nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cách vài ngày lại gửi bài tập đến.

 

Từ những câu hỏi ngớ ngẩn lúc đầu, dần dần tiến bộ đến những bài toán nâng cao.

 

Những công thức toán học chi chít, thấm đẫm mồ hôi và nước mắt.

 

Vì công việc kinh doanh, anh phải sống ở nước ngoài nhiều năm.

 

Giang Thiển cảm thấy, mình đã có một vị thần hộ mệnh.

 

Mùa hè năm Giang Thiển lớp 11, nhà đối diện chuyển đi, cô cầm bài kiểm tra toán cuối kỳ, đứng dưới tầng, vui vẻ chụp điểm số gửi cho anh.

 

"Cảm ơn anh! Kỳ thi lần này, em đã vào top 10 của lớp. Em có thể mời anh một bữa không?"

 

Ngồi trên tầng hai, Phó Kinh liếc nhìn cô bé dưới tầng, trả lời: "Không cần đâu, anh sắp ra nước ngoài rồi. Sau này chúc em thuận lợi."

 

Cô bé có một lọn tóc con trên đầu, chìm trong ánh hoàng hôn, bỗng nhiên trông có chút ủ rũ.

 

Đó là lần cuối cùng họ chạm mặt nhau trong thời học sinh.

 

Sau này, việc kinh doanh của nhà họ Giang cũng phát triển, dần dần hợp tác với nhà họ Phó.

 

Lần đầu tiên ăn cơm chung, Giang Thiển đi cùng cha vào phòng, chào anh: "Anh Phó."

 

Ánh mắt Phó Kinh lướt qua khuôn mặt cô, nhàn nhạt đáp lại: "Chào em."

 

Cô không nhận ra anh.

 

Cha mẹ hai bên ngầm có ý muốn sắp đặt một cuộc hôn nhân thương mại.

 

Cô chỉ cúi đầu ăn cơm, không có phản ứng gì.

 

Phó Kinh dường như nhìn thấy cô gái nhỏ nhiều năm trước, trong lúc cha mẹ cãi nhau, cô bịt tai, chăm chăm làm bài tập.

 

Cô chưa từng phản kháng, chính xác hơn, cô biết mình không có khả năng phản kháng. Nhưng giống như một ngọn cỏ kiên cường, trong phạm vi có thể, cô vẫn lắc lư và vui vẻ.

 

Phó Kinh nghĩ, vậy thì để cô có một bầu trời tự do, xem xem cuối cùng cô có thể trưởng thành đến mức nào.

 

Đính hôn bảy năm.

 

Ngoài công việc, anh vẫn lặng lẽ dõi theo cô.

 

Ngọn cỏ nhỏ rất vui vẻ.

 

Anh kiên nhẫn chờ đợi mầm non trưởng thành.

 

Cuối cùng, vào năm thứ bảy, cô bò lên đùi anh, hỏi: "Anh trai, cưới không?"

 

Cô gái háo sắc, rơi vào cái bẫy anh tự giăng, từ đó không thể trốn thoát.

(Đã hết truyện)

Yêu Thử (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Vả Mặt,

1.

Tình nhân mới của Thẩm Trác vừa xuất hiện. Trẻ hơn, xinh hơn, và quấn lấy anh ta cả tháng nay.

Mãi đến ngày kỷ niệm kết hôn, anh ta mới rảnh rỗi ngồi ăn cùng tôi một bữa.

Trong lúc dùng bữa, tôi liếc thấy ngón áp út của anh ta trống trơn.

“Nhẫn cưới của anh đâu?”

Thẩm Trác chẳng có chút ngượng ngùng nào, giọng điệu dửng dưng:

“Tối qua trước khi lên giường quên tháo, cô nhóc kia thấy thì nổi đi/ên. Đem ném luôn vào bồn cầu.”

Anh ta nhún vai, mặt tỉnh bơ như thể đó là chuyện thường tình.

Điện thoại reo, anh ta đứng dậy ra ngoài nghe máy.

Đầu dây bên kia là giọng con gái trẻ măng, gắt gỏng như muốn chui ra khỏi ống nghe:

“Em ném rồi đấy! Anh mà dám mua cái mới thì đừng mơ chạm vào em!”

“Dù có là ngày kỷ niệm kết hôn thì sao? Anh mà ở nhà với vợ thì khỏi lên giường với em!”

Thẩm Trác có vẻ khoái mấy kiểu giận dỗi này, bật cười dỗ dành:

“Vậy đeo nhẫn đôi với bảo bối được không? Mai anh dắt em đi chọn.”

“Không được, đợi tí, em qua chỗ anh ngay.”

Anh ta cúp máy, tôi nhìn anh ta, định nói:

“Thật ra chiếc nhẫn của em cũng—”

Nhưng anh ta cắt ngang, giọng vô tâm:

“Ninh Nguyện, anh như này rồi, em cũng không đến mức chấp nhẫn cưới chứ?”

Tôi nghẹn lời, không nói gì thêm.

Có lẽ anh ta thấy tôi đáng thương khi tận mắt nhìn thấy chồng mình phản bội, ánh mắt còn thoáng chút dịu dàng:

“Ngoài kia chỉ là cảm giác mới lạ thôi.”

“Chờ anh về, người anh yêu nhất vẫn là em.”

Tôi nhìn anh ta cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà, rồi cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Thật ra tôi định nói, chiếc nhẫn của tôi… đang nằm ở chỗ cậu trai trẻ kia rồi.

Ban đầu còn lo Thẩm Trác sẽ truy hỏi.

Nhưng giờ xem ra… chắc anh ta cũng chẳng để bụng đâu nhỉ?

2.

Kết hôn 5 năm, hôn nhân của tôi và Thẩm Trác từ lâu đã chỉ là cái vỏ.

Ba năm trước, anh ta lần đầu ngoại tình.

Tôi từng khóc lóc, chất vấn, thậm chí khi sụp đổ còn từng đánh ghen ầm ĩ.

Nhưng Thẩm Trác chỉ cắt đứt với cô gái kia.

Không lâu sau… là một người mới, trẻ hơn.

Khi tôi không thể tin nổi, anh ta lại rất bình tĩnh.

Chỉ bình thản nhìn tôi, nói:

“Ninh Nguyện, chúng ta bên nhau từ năm 16 tuổi, mười năm rồi, anh chẳng còn chút cảm giác mới mẻ nào cả.”

“Anh không định rời xa em, anh chỉ muốn thử chút tươi mới ở ngoài.”

Tôi ngồi sụp xuống, bật khóc nức nở. Anh ta ngồi xuống, đưa tay chạm lên mặt tôi:

“Em biết không?”

“Thời điểm anh cảm thấy yêu em nhất… là sau khi vừa thử ‘món lạ’ xong.”

Từ trong mắt Thẩm Trác, tôi thấy một Ninh Nguyện 26 tuổi.

Khuôn mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe, suy sụp, tiều tụy, tuyệt vọng đến mức không nhận ra nổi.

Thẩm Trác còn nói:

“Hay là em cũng tìm ai đó đi? Anh không phản đối.”

Tôi cười nhạt:

“Lỡ em thật lòng thì sao?”

Anh ta nhún vai:

“Không thể đâu.”

“Ninh Nguyện, em yêu anh nhất mà, anh cũng yêu em nhất.”

“Chúng ta chỉ đang gặp chút rắc rối nhỏ thôi.”

Từ ngày đó, tôi lựa chọn làm ngơ với những scandal bên ngoài của anh ta.

Ngay cả khi tình nhân của anh đến gây sự, tôi cũng bình thản gọi anh ta về:

“Quản người phụ nữ của anh đi.”

Thẩm Trác còn cười đùa với mấy cô bên ngoài:

“Dọa vợ tôi vô ích, tôi đâu có định ly hôn.”

“Không ly hôn, chơi kiểu gì cũng được.”

Nhưng anh ta không biết.

Tôi thật sự đã đi “thử món lạ” như anh mong.

Chỉ khác ở chỗ, tôi chưa từng đa tình như anh.

Tôi chỉ mới nếm thử một lần… đã bị giữ lại rồi.

Tôi mở WeChat.

Từ lúc ăn tối đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn. Người tôi ghim trên đầu đã gửi rất nhiều tin.

Giọng cậu trai trong trẻo xen chút ngượng ngùng vang lên:

“Chị ơi, hôm qua hơi mạnh quá, nhẫn cưới của chị rơi xuống khe giường rồi. Chồng chị có giận không?”

Trong video, cậu ấy luồn chiếc nhẫn vào một sợi dây chuyền, đeo lên cổ.

Sợi dây dường như đã được căn chỉnh kỹ càng. Chiếc nhẫn nằm gọn giữa hai cơ ngực rắn chắc.

“Chị ơi, có muốn qua nhà em lấy lại nhẫn không?”

3

Tôi mở cửa nhà Từ Phong Miên bằng vân tay, bước vào phòng ngủ.

Bên trong lại chẳng hề là cảnh tượng kích thích như tôi tưởng.

Từ Phong Miên mặc kín mít, vậy mà còn đang bưng nồi canh từ bếp đi ra.

Tôi không hài lòng lắm.

Từ Phong Miên lại cười như một con cáo vừa trộm được gà.

“Chị ơi, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới mà chị cũng đến với em, chứng tỏ trong lòng chị có em thật rồi.”

“Chị ăn tối không ngon à? Em nấu canh dưỡng dạ dày cho chị.”

Dạ dày của tôi thì đã sớm bị rượu bia tàn phá khi sát cánh cùng Thẩm Trác lăn lộn thương trường.

Mấy năm gần đây Thẩm Trác dần quên chuyện đó, còn Từ Phong Miên thì vẫn nhớ rõ.

Tôi chính là người tận mắt chứng kiến cậu ta từ một đứa phá bếp thành một “ông chồng đảm đang”.

Từ Phong Miên mới 22 tuổi.

Nhưng trong mối quan hệ này, cậu ta lại là người chăm sóc tôi nhiều hơn.

Dù vậy, tôi đến đây đâu phải để ăn.

“Canh này nấu chắc cũng lâu lắm nhỉ?”

“À phải rồi, nói đến chữ lâu…”

Từ Phong Miên khựng lại, vành tai đỏ ửng.

Người từng khiến tôi phát điên trên giường, giờ lại ngây ngô như một cậu bé mới lớn.

Cậu ta còn có chút tủi thân:

“Chị chỉ thích cơ thể của em thôi sao?”

Dĩ nhiên không chỉ có thế.

Nhưng chưa cần tôi dỗ, cậu ta đã tự dỗ mình trước rồi.

“Hừ, tại em rèn luyện tốt thôi, nếu không sao chị không chọn người khác chứ.”

Cậu ta kéo vạt áo len lên, đặt tay tôi lên da thịt mình.

Lần theo từng đường nét, mãi đến khi chạm vào chiếc nhẫn tròn lạnh buốt.

“Muốn lấy không, chị ơi? Tự mình lấy nhé?”

Tự lấy thì tự lấy.

Đêm nay, tôi lại một lần nữa hiểu được vì sao Thẩm Trác không buông tha cho “của lạ”.

Thật sự khiến người ta ăn một lần là nghiện.

Từ Phong Miên ôm lấy tôi từ phía sau:

“Chị à, ly hôn với anh ta đi, lấy em được không?”

“Ba mẹ em không cho em làm người thứ ba đâu.”

Tôi thậm chí nghe thấy chút ấm ức trong giọng nói đó.

Thế là tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ.

Ba mẹ cậu ta đã không chấp nhận cậu làm kẻ chen chân, thì càng không thể chấp nhận một người phụ nữ hơn cậu ta sáu tuổi, đã ly hôn.

Cậu ta đang mơ gì vậy chứ.

Huống hồ, nếu tôi ly hôn, thì cũng không phải vì cậu ta.

Và càng không thể là lúc này.

4

Bạn thân gửi tin nhắn bảo vừa thấy Thẩm Trác và cô tình nhân nhỏ của anh ta ở quầy trang sức trong trung tâm thương mại.

Nhìn thấy tên trung tâm cô ấy nói, tôi khẽ liếc quanh đầy guilty.

Tôi cũng đang ở đó.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, tôi với Từ Phong Miên còn bụng rỗng luyện tập buổi sáng một trận.

Giờ thì đói đến mức bụng dính lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Quán lẩu định ăn thì lại xếp hàng quá dài, tôi đành sai Từ Phong Miên đi mua chút gì ăn tạm lót dạ.

Đang định lặng lẽ chuồn đi, thì nơi góc rẽ, tôi đụng trúng ngay hai người bọn họ.

Thẩm Trác quay lưng về phía tôi, đang nghe điện thoại.

Còn cô gái trẻ mặc váy trắng bên cạnh dường như nhận ra tôi.

Cô ta cố tình giơ tay lên làm nũng:

“Chồng ơi, chiếc năm carat này em đeo có đẹp không?”

Vừa nói vừa liếc sang tay tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.

Trên tay tôi là chiếc nhẫn cưới, viên kim cương nhỏ đến đáng thương.

Nhưng đó là món quà Thẩm Trác tặng tôi vào thời điểm anh ta còn nghèo nhất, phải làm ba công việc cùng lúc mới có tiền mua.

Lúc đó anh ta đã hứa chắc nịch:

“Ninh Nguyện, đợi anh kiếm được nhiều tiền sẽ đổi cho em cái nhẫn to hơn, tin anh đi, anh sẽ khiến em hạnh phúc, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ngày một tốt hơn!”

Bao năm trôi qua, lời hứa ấy của Thẩm Trác cũng được xem là thực hiện… một nửa.

“Đẹp, em tự cà thẻ đi.”

Thẩm Trác cưng chiều véo nhẹ mũi cô ta, thản nhiên nói:

“Tiện thể gói luôn cái em không muốn, anh nhờ thư ký mang về cho Ninh Nguyện.”

Cô gái bĩu môi, dậm chân:

“Anh đi với em mà còn nghĩ tới con mụ mặt vàng ở nhà à!”

“Không nghĩ tới cô ấy, chẳng lẽ nghĩ tới em?”

Ánh mắt Thẩm Trác thoáng trầm xuống:

“Chán em thì anh đổi người khác, nhưng vợ anh thì chỉ có một.”

Sắc mặt cô gái kia bỗng biến đổi, có vẻ không ngờ anh ta lại thẳng thắn đến thế.

Thẩm Trác lại mỉm cười, vuốt nhẹ gò má cô ta, dỗ dành:

“Hiện tại còn mới mẻ mà. Anh đặt phòng suite ở tầng cao nhất rồi, tối nay—”

Cô ta biến sắc lần nữa:

“Vợ anh đứng ngay sau anh đấy, chị ta thấy hết rồi!”

Thẩm Trác quay lại, ánh mắt chạm vào tôi.

Anh ta khựng lại.

Vài cô nhân viên quầy trang sức tỏ vẻ bận rộn, nhưng thật ra tai nào tai nấy đều dựng đứng.

Tôi nhún vai:

“Cứ tiếp tục đi, xem như tôi không tồn tại. Ăn chơi vui vẻ.”

Nói rồi tôi quay người rời đi.

Thẩm Trác ba bước làm một chạy theo tôi.

“Em giận rồi à?”

“Không có.”

Có gì đáng để giận đâu, chẳng phải chuyện này cũng không phải lần đầu.

Giọng Thẩm Trác đột nhiên dịu xuống:

“Anh chỉ là tối đi gặp khách hàng nên mua quà thôi, không như em nghĩ đâu, đừng buồn quá.”

Tôi cạn lời, nổi cả da gà.

Nhìn thấy anh ta đang săm soi sắc mặt tôi, tôi chợt hiểu ra.

Chắc anh ta tưởng tôi vì thấy anh ta đi với tiểu tam mà đau lòng đến mức… mặt mày tái nhợt rồi đấy?



Bình luận

Loading...