Cùng chồng vạch mặt trà xanh
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi cũng xứng đáng được trân trọng và yêu thương.
Tuy nhiên, sự yên tĩnh này chẳng kéo dài được bao lâu. Hai tháng sau, mẹ tôi lại dẫn theo Thời Vũ Hi, khóc lóc tới tận cửa.
Vừa bước vào, Thời Vũ Hi đã quỳ xuống trước mặt tôi.
“Chị, trước đây là lỗi của em, em thực sự biết sai rồi.”
“Lần này chị nhất định phải giúp em, chỉ có chị mới giúp được em thôi…”
Cô ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem. Mẹ tôi đứng bên cạnh, thương xót đến mức liên tục lau nước mắt.
Tôi bực bội kéo tay ra, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng làm như người c.h.ế.t mẹ c.h.ế.t cha vậy.”
Mẹ tôi mặt biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Hi Hi có thai rồi.”
Khốn nạn thật!
Lại nữa à?!
Tôi với Phạm Cận Trạch muốn có một đứa con còn khó hơn lên trời.
Vậy mà cô ta thì mang thai dễ như chơi.
Tôi giận sôi người nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Có thai thì tìm bố đứa trẻ chứ. Tìm tôi làm gì? Có phải con tôi đâu!”
Thời Vũ Hi cúi đầu, lí nhí: “Em không biết bố nó là ai…”
Trời đất ơi, chơi cũng lắm trò ghê ha!
Trong lòng tôi như có vạn con ngựa chạy qua, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ như không: “Vậy thì đi p.h.á t.h.a.i đi, không phải em rất có kinh nghiệm rồi sao?”
Mẹ tôi lập tức đẩy mạnh tôi một cái.
“Mày nói nghe nhẹ nhàng thế, đó là một sinh mạng đấy!”
“Sao mày có thể lạnh lùng như vậy?”
Liên quan gì đến tôi?
Người chưa chồng mà có thai, không rõ bố đứa bé là ai, đâu phải tôi!
“Mẹ, lần trước cô ta có thai, người dẫn cô ta đi p.h.á t.h.a.i hình như là mẹ mà nhỉ?”
“Lúc đó cũng là một sinh mạng mà, sao mẹ lạnh lùng thế?”
“Nếu mỗi đứa con của Hi Hi đều được sinh ra thì chắc giờ mẹ đã có bốn, năm đứa cháu ngoại rồi nhỉ.”
“Tuyệt thật!”
Thấy mẹ tôi chuẩn bị nổi trận lôi đình, Thời Vũ Hi đỏ mặt, nhanh chóng chen ngang:
“Chị, bác sĩ nói em p.h.á t.h.a.i nhiều lần rồi…”
“Nếu làm nữa sẽ rất nguy hiểm.”
“Hơn nữa… có thể sau này em không thể sinh con được nữa…”
Không sinh được nữa thì càng tốt!
Đứa trẻ nào mà có một người mẹ như cô ta chắc chắn sẽ phát điên.
Tôi đang định mỉa mai vài câu, thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Xem ra cô ta muốn giữ lại đứa bé này.
Nhưng tại sao lại đến tìm tôi?
Chẳng lẽ…
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn, và quả nhiên nghe mẹ tôi nói đầy ẩn ý:
“Triển Nhan, con mãi không có thai. Bên nhà họ Phạm chắc cũng có ý kiến rồi nhỉ?”
“Ý mẹ là, để Hi Hi sinh đứa bé ra, rồi con nuôi.”
“Như thế, một mũi tên trúng hai đích, tốt cho cả hai đứa.”
Tôi cười lạnh:
“Phạm Cận Trạch không phải đồ ngu.”
“Nếu anh ấy để tâm, có thể đổi vợ, cớ gì phải nuôi con của người khác?”
Thời Vũ Hi lập tức chen vào, mặt mày đầy nhiệt tình:
“Chị, em biết anh rể rất yêu chị, nhưng đàn ông ai chẳng vậy, lâu dần sẽ chán thôi.”
“Thêm vài năm nữa, chị lớn tuổi rồi anh ấy hết cảm giác mới mẻ, chị nghĩ anh ấy còn cần chị sao?”
“Chị có thể giả vờ mang thai.”
“Đợi đến lúc thai lớn hơn chút, mẹ… à không, dì sẽ nói đưa chị về quê dưỡng thai…”
“Có con rồi, tình cảm hai người sẽ bền vững hơn!”
Hai người phối hợp ăn ý, kế hoạch chu đáo. Chỉ chờ tôi đồng ý ký tên.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Ý hay đấy, muốn tôi đồng ý cũng không khó.”
“Lưu tử khứ mẫu, các người thấy sao?”
Hai người ngơ ngác, tôi từ tốn giải thích: “Đứa trẻ sinh ra, tôi nuôi. Còn cô, đi c.h.ế.t đi. Được không?”
Mẹ tôi giận đến mức nhảy dựng lên.
“Tống Triển Nhan, sao mày có thể nói với em mày những lời độc ác như thế?”
“Mày không sinh được, sớm muộn gì cũng phải nhận con nuôi.”
“Đây dù sao cũng là con của em mày, chẳng lẽ không hơn mày đi nhận con người ngoài sao?”
“Mày định ép em mày làm phẫu thuật sao? Mày muốn ép c.h.ế.t nó à?”
Tôi bật dậy, giọng nói lạnh lùng:
“Đây không phải do cô ta tự chuốc lấy sao? Gọi là gieo gió gặt bão, liên quan gì đến tôi?”
“Sao lại là tôi ép cô ta?”
“Hơn nữa, mẹ nuôi con của người khác đâu phải lần đầu. Kinh nghiệm của mẹ chắc chắn nhiều hơn con.”
“Nếu mẹ thương cô ta, thì mẹ nuôi đi.”
Đúng lúc đó, Phạm Cận Trạch đẩy cửa bước vào. Anh vòng tay ôm lấy tôi, dịu dàng an ủi:
“Triển Nhan, chuyện con cái, mình không cần ép buộc.”
“Có thì mình sinh. Không có thì anh sẽ xem em là đứa trẻ để cưng chiều.”
Nói xong anh quay sang nhìn Thời Vũ Hi, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:
“Bản thân cô đã mờ ám không rõ ràng, giờ còn muốn sinh ra đứa trẻ cũng chẳng ra gì.”
“Quả nhiên, thứ ăn vào máu rồi, c.h.ế.t cũng không đổi được.”
“Nếu biết điều thì cút ngay đi.”
“Bằng không, tôi sẽ công khai mọi chuyện bẩn thỉu cô làm cho cả nước biết đấy.”
“Để xem cư dân mạng đánh giá cô, một bông trà xanh hôi thối như thế nào!”
9
Không tìm được “kẻ thế chỗ”, Thời Vũ Hi đương nhiên không dám liều lĩnh sinh con.
Ngày thứ ba, cô ta đặt lịch p.h.á t.h.a.i.
Trong quá trình phẫu thuật, đúng như dự đoán, cô ta bị băng huyết suýt chút nữa thì không qua nổi.
Bác sĩ cũng xác nhận, thành tử cung của cô ta đã quá mỏng, không còn khả năng mang thai nữa.
Khi mẹ tôi thuật lại điều này, tôi đang thư thả ngồi trên ghế dài trong khu dân cư tắm nắng. Bà khóc lóc nức nở, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Sau một hồi dài dọn đường, bà mở lời xin tôi tiền để mua đồ bổ cho Thời Vũ Hi.
Tôi không thèm nghĩ ngợi, lập tức từ chối:
“Mẹ, con mang thai rồi.”
“Tiền của con phải để chăm sóc con mình, không thể mãi lấy tiền để nuôi chó được.”
Mẹ tôi vừa định rời đi, Thời Vũ Hi đã từ sau lưng bà bước ra như một con ma. Có lẽ vừa phẫu thuật xong, khuôn mặt cô ta trắng bệch, môi nhợt nhạt, không còn chút sinh khí.
Sự rực rỡ yêu kiều ngày nào giờ chẳng còn sót lại chút gì.
Nhưng khi mở miệng, lời nói vẫn cay độc như trước: “Tống Triển Nhan, từ giờ tôi không thể có con được nữa, cô vừa lòng chưa?”
Thật lòng mà nói, tôi không hề hài lòng. Mức độ trừng phạt này vẫn còn quá nhẹ, cô ta tuyệt đối sẽ không rút ra bài học gì. Quả nhiên, ánh mắt đầy căm hận của cô ta ghim chặt vào tôi, gằn từng chữ:
“Con của tôi c.h.ế.t rồi, sau này tôi không thể làm mẹ được nữa. Còn cô thì mang thai.”
“Một con đàn bà máu lạnh như cô, dựa vào đâu mà sống tốt hơn tôi chứ?”
Cô ta phát điên, lao tới định đâm vào bụng tôi.
May mắn mẹ tôi vẫn còn chút lương tri, một tay giữ chặt cô ta lại.
“Hi Hi, đừng làm loạn, đừng có làm bậy!”
Trong lúc hai người giằng co, tôi nhanh chóng nhảy ra sau ghế dài.
“Tôi sống tốt hơn cô thì có gì lạ đâu?”
“À đúng rồi, cô không có não, chỉ biết dùng nhan sắc hầu hạ người khác, không hiểu được cũng không có gì bất ngờ.”
Thời Vũ Hi như phát điên, cố gắng vùng thoát khỏi mẹ tôi.
Miệng thì hét to: “Đồ khốn nạn, tôi phải g.i.ế.t cô! g.i.ế.t cô để trả thù cho con tôi!”
Một người hàng xóm tốt bụng đã gọi cảnh sát, bảo vệ trong khu cũng nhanh chóng đến ngăn cản. Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người tụ tập, ai nấy đều nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên.
Thời Vũ Hi bỗng nổi giận, giáng một cái tát vào mặt mẹ tôi.
“Đều tại bà! Bà nói cô ta sẽ nuôi con của tôi.”
“Bà nói sẽ tìm cho tôi một người chồng còn tốt hơn Phạm Cận Trạch.”
“Người đâu? Người đâu rồi?”
“Giờ tôi chẳng còn gì cả, chẳng còn gì hết!”
Mẹ tôi bị cái tát của cô ta làm cho choáng váng, miệng lẩm bẩm:
“Hi Hi, bình tĩnh lại, nghe mẹ nói đã…”
Thời Vũ Hi hoàn toàn mất trí.
“Ai thèm gọi bà là mẹ? Đồ ngu như lợn!”
“Tôi nhẫn nhịn nịnh bợ bà, chuyện gì cũng làm theo ý bà, 20 năm sống chẳng khác gì con chó.”
“Như thế còn chưa đủ sao? Tại sao lúc quan trọng bà vẫn đứng về phía cô ta?”
“Tôi sống không tốt thì cô ta cũng đừng mong sống yên! Tôi sẽ g.i.ế.t cô ta, g.i.ế.t cô ta!”
Tôi đứng ngoài đám đông, nhìn cảnh hai người họ cắn xé nhau như chó mèo, lòng không chút gợn sóng. Khi cảnh sát vừa đến, Thời Vũ Hi bất ngờ phát cuồng, đá mạnh vào đầu gối mẹ tôi.
“Rầm!”
Mẹ tôi ngã mạnh xuống đất, phần sau đầu đập xuống nền bê tông chảy máu. Khi nhân viên y tế khiêng bà lên xe cứu thương, ánh mắt bà xuyên qua đám đông, dừng lại ở tôi.
Nhưng bà đã không còn sức để nói.
Chỉ còn đôi môi mấp máy, lặng lẽ nói ba chữ: “Mẹ xin lỗi…”
10
Thời Vũ Hi bị viện kiểm sát truy tố tội cố ý gây thương tích. Một “gói quà lớn” từ trại giam dành cho cô ta đang trên đường tới.
Còn mẹ tôi, sau cú ngã đó khiến phần sau đầu bị thương, xuất huyết não dẫn đến di chứng nghiêm trọng.
Bà gặp khó khăn trong cả vận động lẫn ngôn ngữ. Tôi phải bán ngôi nhà ở quê để thuê hộ lý chăm sóc bà 24/7.
Dù vậy bà vẫn muốn ký giấy bãi nại cho Thời Vũ Hi. Thật may là bà không thể cử động được.
Còn tôi, đương nhiên không bao giờ ký. Qua chuyện này, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mẹ mình.
Người con gái ngoan trong lòng bà, mãi mãi chỉ có Thời Vũ Hi. Dù cô ta phạm phải sai lầm lớn đến đâu, bà vẫn sẵn lòng tha thứ.
Được thôi, vậy thì cứ để bà tiếp tục chờ đợi đi. Dù gì thì Thời Vũ Hi cũng chỉ bị kết án 3 năm.
Sau khi ra tù, họ sẽ có thừa thời gian để diễn tiếp vở kịch “mẹ hiền, con ngoan” của mình. Còn tôi đã không còn hy vọng vào tình thương của bà nữa rồi. Tôi chỉ cần có Phạm Cận Trạch là đủ rồi.
9 tháng sau, con gái của tôi chào đời.
Một bé gái mũm mĩm, đáng yêu như búp bê sứ. Đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào như kẹo bông.
Phạm Cận Trạch đứng ngoài phòng sinh khóc lóc rối rít.
“Vợ ơi, em đau không? Đều tại anh, là anh hại em cả…”
“Anh không tốt, sau này anh sẽ không làm khổ em nữa…”
Những y tá đứng xung quanh cười không ngớt, chỉ có anh là khóc đến đau lòng.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên tay anh, khẽ nói:
“Cận Trạch, có anh là may mắn của em.”
“Gặp được anh, thật sự là điều tốt nhất cuộc đời em.”
[Hết].
(Đã hết truyện)
Người Vợ Vô Hình (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
Kết hôn ba năm, chồng tôi – Phó Tây Châu – vẫn không nhận ra tôi.
Anh ấy có thể nhớ cả thế giới, nhưng lại không nhớ nổi khuôn mặt tôi.
Tôi thay đổi kiểu tóc, anh liền hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
Tôi thay bộ đồ khác, anh lại tưởng tôi là người giúp việc mới trong nhà.
Vào ngày kỷ niệm cưới, tôi và nhân viên công ty anh bị mắc kẹt trong hầm mỏ sụp lở.
Trong bóng tối, tôi lần mò tìm đến bên anh, nói rằng mình là Tống Chỉ.
Nhưng anh lại đẩy tôi ra: “Đừng giả vờ nữa, vợ tôi căn bản không đến.”
Đội cứu hộ đào suốt ba ngày ba đêm mới đưa tôi ra ngoài.
Tối hôm đó, tại tiệc mừng, Phó Tây Châu nâng ly: “Cảm ơn mọi người, không ai bị thương vong.”
Anh hoàn toàn quên mất tôi – người vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Từ đó, tôi chỉ mặc một màu, giữ một kiểu tóc, dùng một loại nước hoa – chỉ mong Phó Tây Châu có thể nhận ra tôi.
Nhưng mỗi lần gặp tôi, ánh mắt anh vẫn như đang nhìn người xa lạ.
Tôi từng nghĩ, đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho mình.
Thế nhưng, vào ngày tôi bay ra nước ngoài để chúc mừng sinh nhật anh, tôi lại thấy anh vạch đám đông ra, chính xác ôm lấy một cô gái.
Thì ra, anh không nhớ mặt tôi, chỉ đơn giản vì tôi không phải là người anh yêu.
Nếu đã như vậy, thì hãy để chúng ta quên nhau giữa biển người.
1
Tôi vừa xoay người, liền bị vài cảnh sát nước ngoài bao vây.
Họ tưởng tôi là tội phạm truy nã nào đó.
Tiếng Pháp bập bõm của tôi khiến ánh mắt họ càng thêm lạnh lẽo.
Tôi bị ấn mạnh xuống đất, quỳ gối một cách nặng nề.
Trong lúc hoảng loạn, tôi theo bản năng nhìn về phía Phó Tây Châu không xa.
“Phó Tây Châu! Cứu tôi! Họ bắt nhầm người rồi!”
Tôi gào lên bằng tất cả sức lực.
Anh nghe thấy tiếng, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mặt tôi.
Rồi – như nhìn thấy một người xa lạ – điềm nhiên dời ánh nhìn.
“Tôi không quen cô ấy.”
Đó là câu nói lạnh lùng nhất tôi từng nghe trong đời.
Mười lăm ngày.
Trong phòng thẩm vấn tối tăm không thấy ánh sáng và buồng giam lạnh lẽo, tôi đếm từng tiếng chuông để vượt qua ba trăm sáu mươi tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi có báo cáo đối chiếu ADN, tôi mới được minh oan.
Tôi lê thân thể mệt mỏi bước ra khỏi đồn cảnh sát, người đến đón không phải Phó Tây Châu, mà là thư ký của anh.
Tiểu Trần đẩy gọng kính vàng, giọng đầy trách móc: “Cô Cố, cô đang làm gì vậy? Cô có biết Tổng giám đốc Phó đã đợi cô suốt hai tiếng ở sân bay không?”
Chút hơi ấm cuối cùng trong lòng tôi, hoàn toàn tắt lịm giữa làn gió lạnh nơi đất khách quê người.
Ngày trở về nước, vừa ra khỏi cửa khẩu, tôi liền bị vô số đèn flash và micro vây quanh.
Việc tôi từng bị giam ở nước ngoài đã trở thành scandal ai ai cũng biết.
Khó khăn lắm mới thoát ra được và trở về nhà, câu đầu tiên Phó Tây Châu nói lại là trách móc:
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải mặc áo khoác trắng, sao lại không nghe lời?”
Anh nhíu mày, giọng nói như đang dạy dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Em biết rõ anh bị mù mặt, không phân biệt được khuôn mặt phụ nữ mà.”
Tôi siết chặt tay.
Anh lại lật sang một trang tài liệu khác, không ngẩng đầu lên mà ra lệnh lần thứ hai: “Bộ phận PR đã soạn xong bản thảo, ngày mai mở họp báo.”
“Cô đi giải thích rõ ràng, xin lỗi công chúng một tiếng.”
Xin lỗi?
Tôi xin lỗi thay cho ai? Thay cho sự lạnh lùng vô tình của Phó Tây Châu, hay thay cho cái gọi là “mù mặt” của anh ta?
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, nhẹ giọng hỏi: “Tại sân bay, người con gái anh ôm là ai?”
Bàn tay đang lật tài liệu của anh khựng lại, gương mặt hiếm hoi lộ ra một chút cứng ngắc.
Vài giây sau, anh mới mở miệng: “Lúc đó người quá đông, tôi tưởng cô ấy là em.”
Tôi suýt bật cười vì tức.
Hôm đó, cô gái đó mặc chiếc váy đỏ rực rỡ chói mắt, uốn mái tóc xoăn sóng lớn mà tôi chưa từng để qua.
Còn tôi, trong tủ quần áo thậm chí không có nổi một món đồ màu đỏ.
“Phó Tây Châu, hôm đó, rõ ràng tôi đã gọi anh.”
Sự không cam lòng trong tim khiến tôi không nhịn được phải hỏi.
“Rồi sao?” Phó Tây Châu khẽ nâng mí mắt: “Em muốn anh xin lỗi vì bệnh tâm lý của mình sao?”
“Tống Chỉ, từ trước khi kết hôn em đã biết tôi có vấn đề này rồi mà.”
Nhìn khuôn mặt thờ ơ của anh, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Phải rồi, tất cả là do tôi tự chuốc lấy.
“Được, buổi họp báo, tôi sẽ tham gia.”
Phó Tây Châu lúc này lại thất thần, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc túi tôi mang theo.
Một nửa quyển tạp chí hàng không lộ ra ngoài.
Tôi cúi đầu theo ánh mắt anh, mới phát hiện trang tạp chí đang mở là một bức ảnh tập thể buổi hòa nhạc của dàn giao hưởng.
Hàng chục người chen chúc nhau, mà ở góc ảnh mờ nhạt nhất, có một cô gái đang chơi đàn cello.
Chính là cô gái mà Phó Tây Châu đã ôm.
Tấm ảnh mờ đến mức hầu như không nhìn rõ mặt mũi.
Vậy mà Phó Tây Châu, chỉ cần một ánh mắt, đã nhận ra cô ấy.
Thì ra, anh không phải không nhận ra khuôn mặt phụ nữ.
Mà chỉ là, không nhận ra người anh không yêu mà thôi.
Trái tim như bị bóp nghẹt, đến cả hơi thở cũng đau đớn.
Nhưng tôi vẫn cố nở một nụ cười, lấy quyển tạp chí ra, nhét vào lòng Phó Tây Châu.
“Cho anh đấy, tôi không cần nữa.”
Cái danh phận Phó phu nhân này.
Cùng với ba năm bị anh ngó lơ.
Tôi đều không cần nữa.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰