Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CON TRAI LÀM VỠ BÌNH HOA, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN VỚI CHỒNG

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Cô ta nghẹn lời, giống như An Lăng Dung đột nhiên bị phá giọng, ngơ ngác ngồi đối diện tôi.

Tôi đứng lên, vỗ vai cô ta: “Chúc mừng trước nhé, có tình nhân cuối cùng thành anh em.”

10

Đám cưới của Lâm Hạo Vũ và Lâm Vãn Vãn bị dư luận chỉ trích kịch liệt. Rất nhiều người đến dự chỉ vì muốn xem trò cười.

Dù ở đâu đi nữa, chuyện một người đàn ông cưới “em gái” mình luôn là đề tài giật gân, cho dù hai người đó chỉ là anh em trên danh nghĩa, không cùng huyết thống.

Kết thúc hôn lễ, hai người dọn hành lý lập tức lên máy bay đi nước ngoài.

Nhưng chỉ một tuần sau khi họ rời đi, Tập đoàn Lâm bất ngờ bị liên minh đối thủ chèn ép, chỉ trong vài ngày đã rơi vào khủng hoảng do chi phí đội lên quá cao.

 

Tất nhiên, nếu nói trong chuyện này không có bàn tay của tôi, chính tôi cũng chẳng tin nổi.

Lâm Hạo Vũ buộc phải hủy tuần trăng mật ở nước ngoài, hấp tấp bắt chuyến bay sớm nhất về nước.

Nhưng chuyện này đâu phải cứ về là giải quyết được.

Cùng lúc đó, Lâm Vãn Vãn – người từng cưng chiều Lâm Tử Huyên như báu vật – cũng dần lộ ra bản chất.

Khi những lần gặp gỡ thỉnh thoảng trở thành sống chung hằng ngày, những cưng chiều thỉnh thoảng năm xưa liền biến chất thành sự nuông chiều quá đà và vô tâm lạnh nhạt.

Cho đến một đêm khuya, khi Lâm Hạo Vũ về nhà nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên từ phòng con trai, anh ta mới nhận ra con trai mình – người ngày ngày ăn kem và đồ vặt thay cơm – đã bị Lâm Vãn Vãn “thả rông” thành ra thế nào.

 

Do ăn quá nhiều kem, dạ dày của Lâm Tử Huyên đã bị viêm nặng, buộc phải phẫu thuật gấp cắt bỏ một đoạn ruột.

“Phụ huynh kiểu gì mà vô trách nhiệm vậy!”

Trước cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa làm xong ca mổ quát thẳng vào mặt bốn người nhà họ Lâm: “Ai lại cho trẻ ăn nhiều đồ lạnh như vậy chứ, nó bị tắc ruột rồi.”

“Nếu muộn thêm hai tiếng nữa thôi, đứa nhỏ này không cứu được đâu.”

Nghe bác sĩ nói vậy, lần đầu tiên trong đời Lâm Hạo Vũ vung tay tát thẳng vào mặt Lâm Vãn Vãn.

“Cô tự xưng là mẹ kế của Tử Huyên, tôi tin tưởng giao con cho cô, cô chính là chăm nó như vậy đấy à?”

 

Ba mẹ chồng tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt trách móc của họ lại dồn hết lên người con gái nuôi.

Trong phòng bệnh, Lâm Tử Huyên nằm trên giường, đau đớn, toàn thân cắm đầy dây ống, cuối cùng nước mắt hối hận mới chảy ra từ khóe mắt.

“Ba ơi, con nhớ mẹ.”

“Cô chẳng bao giờ quan tâm con, con nói con muốn ăn cơm, cô chỉ đặt đồ ăn ngoài cho con. Con nói mẹ bảo đồ ngoài không tốt, nhờ cô nấu cho con, cô liền mắng con, còn không cho con nhắc đến mẹ trước mặt cô.”

“Lần này con thi đứng bét lớp, các bạn đều cười nhạo con. Nếu mẹ ở đây, chắc chắn con sẽ không tệ thế này đâu…”

“Hu hu hu! Ba mau đưa mẹ về đi, con muốn mẹ, con không thích cô nữa, con không muốn cô làm mẹ của con nữa.”

 

Lâm Hạo Vũ gọi điện cho tôi, nói về tình trạng của Lâm Tử Huyên.

“Tử Huyên bây giờ trạng thái rất kém, rất đáng thương. Nó nói nó rất nhớ em, em đến bệnh viện thăm nó đi.”

“Xin lỗi nhé, em hiện đang ở nước ngoài dưỡng thai, e là không về thăm nó được đâu. Anh cứ để cô nó chú ý hơn chút đi.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng Lâm Hạo Vũ hơi giận dữ: “Dưỡng thai? Hạ Tri Hạ, đứa con em mang là của ai?”

“Liên quan quái gì đến anh!”

11

Nửa năm sau, tôi thuận lợi sinh ra một bé gái đáng yêu.

Tôi không biết cha con bé là ai, nó đến từ một ngân hàng tinh trùng trong nước.

 

Đó là cô con gái chỉ thuộc về riêng tôi, không có người bố phiền phức, cũng không có cô em chồng đáng ghét, càng không có ông bà nội thiên vị.

Khi tôi ra tháng trở về nước, tin đầu tiên tôi nghe được chính là nhà họ Lâm tuyên bố phá sản.

Mất đi sự che chở của Hạ Thị, Lâm Thị từng bốn phía kết thù cuối cùng cũng sụp đổ dưới sự kiêu ngạo và ngu muội của gia đình Lâm.

Nhà họ Lâm nợ nần chồng chất, Lâm cha bán sạch tài sản mới miễn cưỡng trả hết nợ, cả gia đình bốn người giờ chỉ có thể chen chúc trong một căn nhà cũ kỹ xa trung tâm, sống chật vật không đủ ăn.

Từng là công tử nhà giàu hiên ngang, giờ vì không tìm được việc chỉ đành vào xưởng vặn ốc, làm hai ca mười hai tiếng khiến lưng anh ta cong hẳn xuống.

 

Lâm cha hằng ngày đi nhặt ve chai, Lâm mẹ thì giúp bán rau ở chợ, tính toán từng đồng lẻ.

Lâm Vãn Vãn không cam chịu sống trong điều kiện ấy, lén sau lưng “anh trai” mình quen một đại gia bẩn, kết quả khi vào khách sạn với hắn ta thì bị vợ hắn bắt gian tại trận.

Mụ vợ đại gia dẫn người đến đánh cô ta một trận tơi tả. Cô ta áo quần tả tơi chạy ra đường, kết quả bị một chiếc xe thể thao lao đến húc văng mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.

Nghe tin tôi về nước, Lâm Hạo Vũ gọi điện khóc lóc xin lỗi, cầu xin tôi nể tình mẹ con mà cứu lấy con trai anh ta.

Dù sao đó cũng là đứa con tôi mang nặng đẻ đau, nhìn nó hằng ngày thuốc men không đủ, bệnh tình càng lúc càng nặng, tôi đồng ý đón Lâm Tử Huyên về, sắp xếp cho nó vào một viện điều dưỡng để chữa trị và có người trông coi riêng.

 

Tôi có đến thăm nó một lần. Nó nằm trên giường, mặt tái nhợt, nhìn thấy tôi thì khuôn mặt lộ ra một vệt đỏ vì xúc động.

Nhưng khi nhìn thấy tôi bế bé sơ sinh trong tay, nụ cười của nó lập tức cứng đờ.

“Mẹ, đây là… em gái con sao?”

Tôi lắc đầu: “Không, nó không phải em gái con, nó không liên quan gì đến con.”

“Đây là người thừa kế tương lai của Hạ gia, là người sẽ kế nghiệp Hạ Thị từ tay mẹ.”

Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt nó: “Mẹ, mẹ vẫn không chịu tha thứ cho con sao?”

“Lâm Tử Huyên, mẹ chỉ vì trong người con có dòng máu của mẹ nên mới để con ở đây. Nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ đã tha thứ cho con.”

 

“Từ lúc con nói không cần mẹ, chỉ cần cô của con, mẹ đã coi như không có đứa con này rồi.”

“Nhưng con yên tâm, mẹ sẽ chu cấp cho con đến năm mười tám tuổi. Sau mười tám tuổi con rời khỏi Hạ gia, mọi thứ của Hạ gia không liên quan gì đến con nữa.”

Tôi ôm chặt bé nhỏ trong lòng: “Con không còn là con trai của mẹ nữa. Từ hôm nay, con phải gọi mẹ là cô Hạ, nhớ chưa?”

Lâm Tử Huyên mặt trắng bệch: “Vâng, con nhớ rồi, cô Hạ.”

Nhìn nó còn nhỏ mà đã có bộ dạng chán đời, trong lòng tôi không có chút thương hại, quay lưng rời khỏi phòng bệnh.

Ngồi vào trong xe, bé con trong lòng tôi ngáp một cái như sắp tỉnh, một cánh tay nhỏ khua khoắng.

 

Tôi đưa ngón tay trêu đùa bé, kết quả ngón tay bị bé nắm chặt, như thể nắm lấy trái tim tôi.

Cũng như nắm lấy cả thế giới.

(Đã hết truyện)

Mẹ Mặt Trăng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Vả Mặt,

01
Tiếng thở của Chu Tri Diệm cũng đầy chán ghét với tôi.

Vài giây sau, hắn lạnh lùng nói: “Được, đợi cô chết rồi tôi sẽ nuôi.”

Quả nhiên hắn không tin.

Ngay cả kết quả bệnh án tôi gửi vào hộp thư điện tử, hắn cũng chẳng thèm mở xem.

Dù sao năm đó tôi vì tiền mà đã dùng hết tâm cơ và thủ đoạn với hắn.

Nhưng tôi bây giờ, vẫn là bản tính khó sửa.

“Ờ thì… có thể tôi không chết ngay được, anh có thể đón con bé trước không?”

“Con bé rất dễ nuôi, không tốn công gì đâu, vừa ngoan vừa yên tĩnh…”

Tôi còn chưa nói hết, hắn đã cúp máy.

Gọi lại thì thấy đã bị chặn số.

Không sao, tôi còn nhiều cách để đưa con đến đó.

Quay đầu lại, bé gái sáu tuổi tên Nhụy Chi đang mở to đôi mắt long lanh ướt nước nhìn tôi.

Tay giơ cao một đĩa trứng ốp la như khoe khoang bảo bối.

“Mẹ ơi, Nhụy Chi biết rán trứng bằng chảo nhỏ rồi, Nhụy Chi sẽ chăm sóc mẹ.”

“Mẹ ơi, con xin mẹ, đừng đem con cho người khác mà.”

Con bé leo lên giường, dùng muỗng nhỏ đút trứng cho tôi ăn.

Lúc này tôi mới thấy, trên má trái non nớt của con bé có một vết phồng nhỏ do bị dầu bắn.

Lương tâm tôi nhói lên một cái.

Thật tội lỗi, đến cả một đứa trẻ cũng phải chăm sóc tôi.

Gần đây tôi lười biếng, suốt ngày mệt mỏi buồn ngủ, đúng là đã không chăm con bé tử tế.

Tóc con bé xõa tung, quần áo cũ nát, bữa đói bữa no, cằm nhọn hẳn đi.

Thôi cứ giao cho Chu Tri Diệm nuôi đi, dù sao hắn cũng là thiếu gia nhà giàu ở thủ đô, ngay cả chó nhà hắn chắc cũng ăn ngon hơn Nhụy Chi bây giờ.

Tôi dỗ dành con: “Nhà mình nghèo lắm, mẹ lại mắc bệnh nan y, có thể chết bất cứ lúc nào, một đứa con nít như con thì sống sao nổi? Đi đi, đến chỗ ba sống cho tốt.”

Tôi chỉ vào bức ảnh: “Con xem, đây là ba con, còn đây là vợ chưa cưới của ba, cũng chính là mẹ mới của con.”

“Từ giờ, ba người các con sẽ thành một gia đình hạnh phúc, bạn béo trong lớp sẽ không còn chọc con là không có ba nữa.”

Nhụy Chi nắm tai con thỏ nhồi bông, nước mắt rơi lã chã.

“Con không cần ba, cũng không cần mẹ mới, con chỉ cần mẹ thôi.”

Con bé cứng đầu giống hệt tôi.

Nhưng tôi là mẹ con, tôi còn cứng đầu hơn, cuối cùng cũng dỗ được con bé.

Con chớp chớp đôi mắt to, nấc một cái rồi nói: “Ba giàu như vậy, hay để ba đón mẹ đi chữa bệnh nhé?”

Tôi véo má con.

“Ba con ghét mẹ chết đi được, con mà nói vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi luôn.”

“Con phải nói là, mẹ là người phụ nữ độc ác, ngày nào cũng đánh mắng con, không cho con đi học, còn bắt con nhịn đói, bệnh mà chết là đáng đời, như vậy con mới có thể cùng ba tạo mặt trận thống nhất, ba mới tin con.”

02
Tôi cố ý chọn đúng ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty của Chu Tri Diệm để giao con cho hắn.

Người đàn ông ấy, tuấn tú phong độ, mặc vest chỉnh tề đứng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn.

Tôi chợt nhớ tới câu nói sáu năm trước hắn từng nói với mẹ hắn.

“Chỉ nuôi chơi bên ngoài thôi, không bao giờ mang về nhà đâu, mẹ cứ yên tâm…”

Dù tôi cũng chẳng yêu hắn thật lòng được mấy phần.

Nhưng tôi là kiểu người thù lâu nhớ dai.

Sắp rồi, hắn sẽ không còn phong độ nổi nữa.

Hắn vừa bước xuống sân khấu, thì Nhụy Chi như một quả pháo nhỏ lao đến.

“Ba ơi, ba ơi.”

Nhìn gương mặt nhỏ giống hắn tới 90% trước mắt.

Chu Tri Diệm suýt phát điên.

Hắn giận đến bật cười: “Tốt lắm, Trang Nhất Nguyệt dám lén nuôi con tôi à.”

Cảnh tượng tại chỗ lập tức hỗn loạn.

Rõ ràng con là tôi và hắn cùng tạo ra.

Chỉ vì hắn có tiền, nên dư luận chỉ mắng mỗi mình tôi thôi sao?

“Trang Nhất Nguyệt nói thật kìa, hiếm có đấy, không ngờ cô ta cũng có ngày nói thật.”

“Cô ta cố ý chọn lúc hai nhà Chu – Giang sắp cưới để khui chuyện, ngày mai chắc cổ phiếu nhà họ Chu rớt sàn cho xem?”

“Trang Nhất Nguyệt rõ ràng muốn làm lớn chuyện, không vậy thì moi tiền kiểu gì?”

“Nhìn áo len của đứa nhỏ bị xù, mặt thì có vết bỏng, tóc mái cắt như bị chó gặm, dù dùng con làm công cụ moi tiền cũng nên đối xử tốt chút đi, có bà mẹ như thế, đúng là đứa trẻ xui xẻo.”

Tốt lắm, càng bị mắng dữ, tôi càng thấy vui.

Ít nhất cũng để Nhụy Chi hiểu rằng, mẹ nó chính là một người phụ nữ tồi tệ.

Như vậy, tôi giao con đi rồi, nó sẽ không quay về bám lấy tôi nữa.

Phải biết rằng, nuôi con thật phiền toái.

Chu Tri Diệm cúi người, cố kiềm chế cơn giận mà hỏi: “Trang Nhất Nguyệt đâu? Lần này cô ta muốn bao nhiêu tiền?”

“Mẹ không cần tiền, mẹ chết rồi.”

03
Chu Tri Diệm sững người: “Chết từ khi nào?”

Nhụy Chi như chợt nhớ ra điều gì đó.

Con bé nhét con thỏ nhồi bông vào tay hắn: “Ba, giúp con ôm cái này.”

Rồi lấy từ ba lô ra một hũ tro màu xanh lam nhạt và một tờ giấy chứng tử giả.

“Chết hôm kia.”

Tro là hàng mới.

Tất cả đều do tôi dạy con bé.

Chu Tri Diệm im lặng vài giây, không biểu hiện cảm xúc gì.

Nhụy Chi rụt rè nhìn hắn: “Ba, ba sẽ nuôi con chứ?”

“Ba ơi, con không kén ăn đâu, mẹ nói cơm chó nhà ba ngon lắm, con ăn giống chó cũng được.”

Tôi bật cười, con ngốc à, mẹ chỉ nói đùa thôi, đâu thể ăn đồ của chó thật.

Chu Tri Diệm nghiến răng nói ra từng chữ: “Mẹ con thường cho con ăn cơm chó? Bà ta nuôi con kiểu đó hả?”

Nhụy Chi nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Cũng là tôi dạy, chỉ cần ba hỏi đến mẹ xấu thế nào, con đều phải trả lời “có”.

Sắc mặt Chu Tri Diệm lạnh đi thấy rõ.

Hắn quay sang bảo trợ lý: “Mang tro đi rải.”

“Ai chết thật, cô ta không chết đâu, đồ lừa đảo.”

Cuối cùng, hắn bế Nhụy Chi rời đi dưới sự hộ tống của trợ lý và vệ sĩ.

Đám phóng viên bấm máy ảnh rào rào.

Trong số đó có vài tay săn tin dai như đỉa, chính là tôi cố ý gọi tới.

Dù sau này Chu Tri Diệm có cố đè hot search thế nào đi nữa, thì ít ra dư luận đã được tạo ra rồi.

Con bé, hắn bắt buộc phải nhận.

Mục đích của tôi xem như đã đạt được.

À đúng rồi, con bé là tôi nhờ anh shipper giao tới hiện trường.

Những chuyện kể trên đều là anh ta thuật lại với tôi, cộng thêm phần tôi tự tưởng tượng ra.

Vì bản thân tôi, không thể tới hiện trường được.

Hôm kia mới bị xe cấp cứu đưa vào viện cấp cứu.

04
Tiếng tám chuyện từ giường bệnh bên cạnh đánh thức tôi.

“Nói đi, đứa bé hot search đó sao rồi? Nhà họ Chu chịu nhận không?”

“Nhận chứ sao không, làm xét nghiệm huyết thống rồi mà, nghe chị họ tôi nói Chu Tri Diệm còn cưng con bé lắm, đi làm cũng mang theo.”

“Chị họ cậu biết à?”

“Chị ấy là trợ lý của Chu Tri Diệm, bảo con bé vừa ngoan vừa đáng yêu, tổng giám đốc làm việc, nó tự chơi một mình.”

Hừ, xem như Chu Tri Diệm còn có chút lương tâm.

“Đứa bé cũng tội, nghe nói nửa đêm hay thức dậy khóc vì nhớ mẹ, nên tổng giám đốc mới đưa nó theo để dỗ.”

“Vậy cô Giang – Giang Kính Viện chịu làm mẹ kế sao?”

“Sao lại không? Nghe bảo cô ấy thích Chu Tri Diệm từ lâu rồi, mà nhà giàu thì nuôi con như nuôi mèo ấy mà, chẳng ảnh hưởng gì cả. Cô ấy hay mua đồ chơi đến công ty dụ con bé, đối xử với nó cũng tốt lắm.”

Tâm trạng tôi bất ngờ nhẹ nhõm đi nhiều.

Hot search trong điện thoại hình như là thật.

#Giang Kính Viện vui vẻ làm mẹ kế tốt#

Ảnh đính kèm là Chu Tri Diệm và Giang Kính Viện dẫn Nhụy Chi đi ăn tại nhà hàng trẻ em cao cấp.

Ánh mắt cô ấy gắp thức ăn cho Nhụy Chi còn khá dịu dàng.

Tôi lăn lộn trong giới giải trí từ khi còn là thiếu nữ, ánh mắt đó tôi nhìn không sai được.

Nhụy Chi vừa ăn kem vừa cười tít mắt.

Được rồi, nhóc con nhà tôi ở nhà họ Chu ăn ngon, ở tốt, lại có người dỗ dành, lâu ngày chắc chắn sẽ quên tôi thôi.

Tâm trạng vui vẻ, tôi không nhịn được gọi món ăn ngoài.

Y tá đi kiểm tra phòng khuyên tôi: “Cô nên nghỉ ngơi đi, bệnh nhân vừa tỉnh đã gọi đồ ăn, còn mua cả mỹ phẩm nữa.”

Tôi cười: “Tôi từ nhỏ đã mê làm đẹp, cho dù chết cũng phải là một xác chết xinh đẹp.” 💀

Tiếc là, đẹp cũng chẳng được bao lâu nữa.

Haiz, chắc do mấy năm trước hay lừa đảo kiếm tiền nên giờ gặp báo ứng, sống không thọ được.

Tô son lên môi, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút sinh khí.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một câu khiến tôi giật mình.

“Này, chị họ tôi nói con bé đó đột nhiên nhập viện rồi, ngay tại bệnh viện mình đấy…”



Bình luận

Loading...