Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Gái Anh Hùng, Không Phải Để Bắt Nạt

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Dương Lệ – Trung đội trưởng nóng tính nhất đơn vị – bước thẳng ra, giọng vang to, từng chữ như đập vào mặt:

“Từ việc thằng cháu Hồ Tử Hào mở miệng gọi người khác là ‘con hoang’ – ‘đồ rác rưởi’, lấy dao đâm người…”

“Đến việc con dâu ông – Trần Diễm Diễm – lật lọng chối tội, giật túi máu cấp cứu, còn bắt người cởi đồ giữa hành lang…”

“Tiếp đến là con trai ông – Hồ Hoài Ân – gọi người vây đánh, vu cáo ngược lên chính nạn nhân và người cấp cứu, bóp méo toàn bộ sự thật với ông qua điện thoại.”

“Tất cả đều có camera, bằng chứng, nhân chứng, vết máu và cả lời khai.”

Toàn bộ hành lang rơi vào im lặng chết chóc.
Mặt Hồ Đông Thăng trắng bệch như tờ giấy.

Từng chi tiết — không thêm không bớt, chị cả Dương Lệ kể lại toàn bộ sự thật, giọng rõ ràng, mạch lạc, không cần kịch tính mà vẫn khiến người nghe thấy như từng câu là một nhát dao cắm thẳng vào mặt nhà họ Hồ.

Trong suốt quá trình đó, khuôn mặt của ông Hồ Đông Thăng thay đổi rõ rệt: từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hoàng, rồi cuối cùng tái nhợt như tờ giấy, không còn giọt máu nào trên mặt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào thằng cháu nội được cưng nhất, nhìn sang người con dâu mà ông luôn cho là chỉ “hơi quá lời”, rồi quay sang người con trai cả đời ông nuôi mà chưa từng dạy nổi —
Chỉ thấy ba bộ mặt cúi gằm, không ai dám ngẩng đầu.

Ông không thể tin nổi, không muốn tin…
Rằng những hành vi độc ác, trơ trẽn, bỉ ổi đến cùng cực như thế lại xuất phát từ chính người nhà họ Hồ.

Nhưng điều khiến cuối cùng ông phải cúi đầu, lại đến từ người đứng sau — Đại úy Quang của Quân khu Hai.

Anh bước lên một bước, giọng trầm và chắc như đinh đóng cột:

“Ba ruột của Hạ Miên — là Trung úy Hạ Hùng, hy sinh khi tháo bom cứu dân trong một vụ tai nạn tại công trình cầu đường cách đây 5 năm.”

“Mẹ ruột của Hạ Miên — là Thiếu úy Chu Hà, chiến sĩ đặc nhiệm, hy sinh khi tham gia giải cứu dân thường trong một vụ sập hầm ở phía Nam.”

“Ông bà nội của con bé — chính là ông bà Hạ, cựu trưởng tiểu đội, đồng đội cũ đã từng cứu mạng ông ba lần thời chiến tranh biên giới phía Tây.”

Giọng anh cao dần lên, mỗi lời nói ra như búa giáng thẳng vào nền bê tông:

“Gia đình ấy — ba thế hệ đều là người vì nước mà ngã xuống.”

“Con gái họ — là con gái chung của đại đội nữ binh chúng tôi.”

“Là con gái của cả Quân khu Hai.”

Anh quay sang nhìn thẳng vào Hồ Hoài Ân và Trần Diễm Diễm, ánh mắt không còn giận dữ — mà là khinh bỉ đến tận xương tủy:

“Chúng tôi, những người mặc quân phục, chính là ba, là mẹ của con bé.”

“Ai đụng đến nó — là đụng đến toàn bộ danh dự của Quân đội.”

“Là chống lại hàng ngàn chiến sĩ đang đứng gác biên cương cho mấy người sống an nhàn như bây giờ!”

Cả hành lang lặng như tờ.
Người dân xung quanh cũng dần hiểu ra — và ánh mắt bắt đầu đổi hướng.

Ông Hồ Đông Thăng — người từng là lính, từng mang quân hàm, từng được gọi là “đồng chí” — giờ đây chỉ còn biết cúi đầu, đứng chết lặng.

Còn Hồ Hoài Ân thì vội vã bước lên, lắp bắp:

“Ba… ba ơi, để con giải thích…”

 

9.

Hồ Hoài Ân vừa định mở miệng biện hộ thì…
“BỐP!”
Cái tát trời giáng đã giáng thẳng vào mặt hắn.

“Đồ súc sinh!” – Hồ Đông Thăng gầm lên, tiếng giận dữ dội như sấm.

Không kịp để ai phản ứng, ông ta lại vung tay, tát thêm một cái nữa vào mặt Trần Diễm Diễm, người vẫn còn đang sững sờ.

Cú tát này đập thẳng lên má đang sưng, khiến ả ngã nhào về phía sau, tóc tai rối tung, khuôn mặt méo xệch như bị chà nát.

“Còn cô! Đồ đàn bà độc ác!”

Hồ Đông Thăng tức đến nỗi cả người run lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt hai vợ chồng, giọng khản đặc nhưng từng chữ như rút từ ruột gan:

“Các người… các người dạy con kiểu gì vậy hả?!”

“Dạy nó cầm dao đâm người? Dạy nó ngạo mạn, tàn nhẫn?

Dạy nó gây tội với con của liệt sĩ?!”

“Mặt mũi họ Hồ này… bị các người làm nhục sạch sẽ rồi!

Các người muốn đẩy cả gia đình này vào con đường vô đạo, bất trung, bất nghĩa đúng không?!”

Nói đến đây, người đàn ông từng đứng đầu thương giới Giang Thành như bị rút sạch sinh khí,
ông lảo đảo quay người, hướng thẳng về lão thủ trưởng, và trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người…

“Bịch!”

Ông Hồ Đông Thăng quỳ xuống.

Không hề chần chừ, không chút do dự.

“Thủ trưởng! Tôi… tôi đã dạy con không nên thân, giữ nhà không nghiêm, gây nên đại họa ngày hôm nay!”

“Tôi có tội.

Tôi phản bội lại danh dự của người lính, tôi phản bội lại tổ chức đã đào tạo tôi. Tôi… không xứng với màu áo ngày xưa từng mặc!”

Giọng ông nghẹn lại, nước mắt chảy dài, rơi xuống nền gạch lạnh ngắt.

“Tôi không dám cầu xin tha thứ…

Chỉ mong ngài — vì con trai tôi còn nhỏ, còn dại — vì tôi từng đổ máu vì đất nước…

Xin hãy… xin hãy khoan xử cho thằng bé.”

“Còn hai đứa này…” – ông nhìn thẳng vào vợ chồng con trai –
“Tôi xin giao lại cho quân khu xử lý theo đúng pháp luật.

Có thế nào… tôi tuyệt đối không oán nửa lời!”

Lời vừa dứt, cả hành lang chết lặng.

Hồ Hoài Ân và Trần Diễm Diễm hoàn toàn chết đứng.

“Ba ơi! Con… con là con ruột của ba mà?”

Hồ Hoài Ân run rẩy, gương mặt vừa sợ vừa tủi. Nhưng người cha vẫn không nhìn hắn lấy một lần.

“Không… không phải như vậy mà…” – Trần Diễm Diễm giọng run như gió thổi qua lá khô –
“Tôi chỉ là… tôi chỉ là không chịu nổi khi suốt ngày con trai tôi nhắc đến… nhắc đến cái con đó…

Tôi không cố ý mà! Tôi bị oan mà!”

Nhưng lúc này, đã không còn ai muốn nghe lời biện bạch của họ nữa.

Trần Diễm Diễm, với hàng loạt tội danh như cố ý gây thương tích, xúc phạm anh linh liệt sĩ, gây rối trật tự, cản trở người thi hành công vụ, đã bị Tòa án Quân sự tuyên phạt mức án nghiêm khắc, giam giữ dài hạn.

Trong trại giam, tinh thần cô ta hoàn toàn sụp đổ, nhiều lần khóc lóc, gào thét như kẻ mất trí. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Hồ Hoài Ân, dù không trực tiếp ra tay, nhưng bao che, đồng lõa, cố tình vu khống người vô tội, lại còn liên quan đến chuỗi sai phạm kinh tế nghiêm trọng trong các dự án mà anh ta phụ trách tại Tập đoàn Hồ thị — cuối cùng cũng phải vào tù cùng vợ.

Còn Hồ Tử Hào, sau khi được đánh giá bởi các chuyên gia tâm lý trẻ em và hành vi,
đã được kết luận là có dấu hiệu rõ ràng của rối loạn nhân cách phản xã hội, kèm theo hành vi lệch lạc nghiêm trọng.

Cậu bé được yêu cầu cách ly và đưa vào trung tâm cải huấn đặc biệt, để tiến hành trị liệu bắt buộc lâu dài.
Tương lai của cậu — phủ đầy mây mù và nghi hoặc.

Hồ Đông Thăng, dù đã kịp thức tỉnh và giao con cháu cho pháp luật, cũng không tránh khỏi hậu quả.
Con dâu – con trai ngồi tù, gia tộc lao đao, dư luận sục sôi như bão biển.

Toàn bộ sự việc bị người dân ghi hình và đăng tải lên mạng xã hội, tạo thành làn sóng phản đối dữ dội.
Họ Hồ – từng là danh gia vọng tộc, giờ đây trở thành cái tên bị nguyền rủa và phỉ nhổ khắp nơi.

Trước áp lực dư luận và sự tẩy chay toàn diện,
Tập đoàn Hồ thị chỉ trụ được chưa đầy hai năm rồi tuyên bố phá sản, chính thức chấm dứt một đế chế.

Ông Hồ Đông Thăng, mang trong lòng nỗi nhục suốt đời, mắc bệnh nặng không qua khỏi, cuối cùng ra đi trong cô độc và day dứt.

☀️ Nhưng rồi bầu trời cũng dần sáng trở lại.

Công lý đã được thực thi.
Chính nghĩa đã thắng.
Danh dự người lính được gìn giữ.

Và dòng máu của những người anh hùng, sẽ được nuôi dưỡng, tiếp tục lớn lên trong tình yêu và sự bảo vệ của những trái tim quả cảm.

Hạ Miên, con gái của hai liệt sĩ, không còn đơn độc trên thế giới này —
Bởi **phía sau em, là cả một đội quân luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ em đến suốt đời.

-Hết-

(Đã hết truyện)

Đứa con vô ơn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Nữ Cường, Trọng Sinh,

1.

 

Con gái tôi rất hận tôi.

 

Từ khi biết bố nó kiếm được một khoản tiền lớn và gia nhập giới thượng lưu, nó bắt đầu oán trách tôi tại sao năm xưa ly hôn lại chọn tay trắng ra đi, chỉ để được mang nó theo.

 

Nó nói, chính tôi đã cướp mất cơ hội sống sung sướng của nó.

 

Để trả thù, nó bịa ra chuyện mắc chứng trầm cảm rồi chủ động xin nghỉ học. Sau đó lên mạng mở livestream tố tôi là một người mẹ bệnh hoạn thích kiểm soát, khiến nó sống không nổi.

 

Tôi đành từ bỏ cơ hội thăng chức đang trong tầm tay, mà đưa nó đến bệnh viện điều trị. Nhưng giữa đường nó bất ngờ nhảy xuống xe, lao vào siêu thị gần đó vừa đánh vừa đập. Cuối cùng nằm vật ra sàn mà phát điên giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

 

Cảnh tượng ấy bị người qua đường quay lại và đăng lên mạng, tôi lập tức trở thành đối tượng bị cộng đồng mạng mắng chửi thậm tệ.

 

Để bồi thường thiệt hại cho siêu thị, tôi vét sạch số tiền tiết kiệm nhiều năm trời.

 

Vất vả dọn dẹp xong đống hỗn độn tôi quay lại công ty, nhưng chưa ngồi ấm chỗ thì bị lãnh đạo gọi vào phòng nói chuyện. Họ bảo những đoạn clip lan truyền trên mạng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty, đề nghị tôi nên tạm nghỉ một thời gian.

 

Chân vừa bước ra khỏi văn phòng, tôi đã nhận được thông báo từ phòng nhân sự: tạm đình chỉ công việc không lương.

 

Tôi hiểu rõ, đây chỉ là chiêu né bồi thường theo chính sách N+1. Sự nghiệp của tôi… chính thức tiêu tan.

 

Tôi choáng váng đến mức ngất xỉu trên đường về, may nhờ có người tốt bụng đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh lại bác sĩ báo cho tôi biết: tôi bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối.

 

Tôi gọi điện cho con gái, nhưng người nghe máy lại nói nó đã lén bán căn nhà duy nhất tôi còn lại. Và dùng toàn bộ số tiền đó nhờ bố nó lo liệu thủ tục du học, rồi bỏ đi biệt tích.

 

Nó đã tự tay xóa đi cơ hội sống sót cuối cùng của tôi.

 

Sau quá nhiều cú sốc liên tiếp, bệnh tình của tôi nhanh chóng chuyển biến xấu và tôi đã trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã quay về ngày quyết định ly hôn với chồng cũ.

 

Nhìn tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt, đây là tờ giấy tôi đã từng không chút do dự ký vào điều khoản tay trắng rời đi chỉ để giành quyền nuôi con. Tay tôi khẽ run lên, vừa định mở lời…

 

Thì giọng khóc xé gan xé ruột của con gái đã vang lên, nó chạy tới ôm chặt lấy ống quần của bố: “Con không muốn sống với mẹ!”

 

Nó ngước nhìn ông ta, nói với giọng khẩn thiết: “Bố ơi, con muốn đi với bố! Bố hãy đưa con theo.”

 

Ngay khoảnh khắc ấy tôi liền biết rõ, con bé cũng đã trọng sinh.

 

2.

 

Lâm Cảnh thoáng chút khó xử khi nhìn tôi: “Tống Hạ, chuyện này… em xem…”

 

Con gái tôi lúc ấy đã mười ba, mười bốn tuổi chứ không còn là đứa trẻ ngây ngô chưa biết gì.

Huống hồ con bé còn mang theo ký ức của đời trước. 

 

Nó ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: 

 

“Bà tránh ra, tôi sẽ không đi với bà đâu!”

 

“Chỉ có bố mới thực sự tốt với tôi. Còn bà thì sao? Suốt ngày chỉ biết kiểm soát tôi nhân danh tình mẫu tử, tôi ghét bà!”

 

Tôi đặt lại cây bút trong tay lên bàn thản nhiên lùi một bước, chẳng buồn để tâm mà nói: “Vậy càng tốt, chúng ta sửa lại điều khoản đi! Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tôi cũng chẳng thiết tha gì cái thứ nặng nề này.”

 

Sắc mặt Lâm Cảnh và Lâm Niệm Vân cùng lúc cứng đờ.

 

 

Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, tôi vật vã trên giường bệnh đau đớn quằn quại. Còn Lâm Niệm Vân lại đăng ảnh lên mạng xã hội khoe mấy món hàng hiệu xa xỉ, được mua từ số tiền cứu mạng cô ta cướp khỏi tay tôi. Cơn hận trong lòng tôi lại sục sôi đến mức chẳng thể che giấu.

 

Lâm Niệm Vân sững người một thoáng… Tôi biết, con bé đã nhận ra điều gì đó.

 

Nhưng không sao, kiếp này tôi không định dính dáng gì đến nó nữa.

 

Tôi quay sang nói với Lâm Cảnh:

 

“Nếu con bé đã quý anh đến vậy, mà bố mẹ anh cũng luôn mong có cháu gái bên cạnh phụng dưỡng tuổi già. Vậy thì tôi sẵn sàng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Lâm Niệm Vân.”

 

“Căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, không liên quan gì đến anh hết. Anh là bên ngoại tình, nên số tiền còn lại tôi bảy anh ba.”

 

‘Rầm!’ Lâm Cảnh đập mạnh vào bàn, anh ta trầm mặt mà gằn từng chữ: “Không đời nào, cả nhà lẫn tiền tôi đều phải có!”

 

Anh ta đúng là tham không đáy.

 

Kiếp trước cũng vậy, Lâm Cảnh cái gì cũng muốn. Vì giữ con gái nên tôi đã chủ động nhường nhịn mà chỉ giữ lại căn nhà này, còn xe và hơn hai triệu tiền tiết kiệm đều giao hết cho anh ta.

 

Chuyện ngu xuẩn như thế, một lần là quá đủ.

 

Tôi lạnh nhạt nói: “Anh không chịu cũng chẳng sao, vậy thì cứ giằng co đi. Để xem ai không chịu nổi trước… Tôi hay là cái bụng của tiểu tam nhà anh.”

 

Lý do Lâm Cảnh nằng nặc đòi ly hôn cho bằng được, chính là vì con bé anh ta bao nuôi bên ngoài đã mang thai.

 

Cô ta vốn là sinh viên nghèo do Lâm Cảnh tài trợ, tốt nghiệp xong thì vào công ty anh ta làm việc. Làm lâu ngày thì mối quan hệ cũng thành ra như vậy.

 

Lâm Cảnh còn định cò kè mặc cả, nhưng Lâm Niệm Vân đã chạy tới thì thầm vài câu bên tai anh ta. Chỉ một lúc sau, Lâm Cảnh lập tức đồng ý toàn bộ điều kiện mà tôi đưa ra.

 

3.

 

Không cần nghe tôi cũng biết, Lâm Niệm Vân vừa thì thầm gì với bố mình.

 

Tiểu tam của Lâm Cảnh tên Cố Dĩnh, cô ta thực ra là tiểu thư thất lạc của gia tộc họ Cố… Một hào môn trứ danh.

 

Kiếp trước sau khi tôi và Lâm Cảnh ly hôn, anh ta lập tức đưa Cố Dĩnh đi đăng ký kết hôn.

Chỉ một khoảng thời gian sau, tổ chức tìm người thân đã tới gặp Cố Dĩnh.

 

Cô ta trong chớp mắt hóa thân thành đại tiểu thư hào môn, mà Lâm Cảnh cũng vì thế đổi đời rồi bước chân vào cuộc sống vinh hoa phú quý. Nhà họ Cố vốn chẳng vừa mắt gã đàn ông từng đổ vỡ hôn nhân như Lâm Cảnh, nhưng cuối cùng cũng phải nhượng bộ vì Cố Dĩnh quá si mê anh ta. Chưa kể cô ta lại đang mang thai đứa con.

 

Họ vung một khoản tiền lớn cho Lâm Cảnh, sắp xếp anh ta vào làm việc trong tập đoàn Cố thị. Còn tổ chức cho hai người một đám cưới long trọng rình rang, oanh động cả giới thượng lưu.

 

Lúc biết tin, Lâm Niệm Vân đã không biết xấu hổ mà mò đến biệt thự nhà họ Cố nhận cha. Kết quả là bị đám người hầu ở đó đuổi thẳng cổ ra ngoài.

 

Từ đó trở đi, nó bắt đầu căm hận tôi.

 

Nó nói nếu không bị tôi cản trở, biết đâu giờ này nó đã được cùng bố sống trong biệt thự xa hoa và tận hưởng cuộc sống hào môn rồi.

 

Nhưng đời sống hào môn đâu có dễ nuốt như vậy.

 

Kiếp trước Lâm Cảnh là kẻ ở rể, cả đời sống dưới cái bóng của nhà họ Cố. Luôn phải cúi đầu rụt cổ, ngay cả con chó trong nhà cũng có địa vị cao hơn anh ta.

 

Tất nhiên là những chuyện ấy… tôi chẳng ngu gì mà nói cho hai cha con họ biết.

 

Lâm Cảnh vừa nghe có cơ hội gắn kết với nhà giàu, lập tức không chỉ đồng ý với tất cả điều kiện của tôi mà còn chủ động đề nghị tay trắng ra đi.

 

 

Anh ta nhếch mép cười nhạt:

 

“Cái đống tiền lẻ và căn nhà nát này, cũng chỉ có cô là coi như báu vật.”

 

“Cô đã muốn thì tôi cho hết. Nhưng phải nói trước, sau khi ly hôn dù tôi có tiền đồ rộng mở thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.”

 

Lâm Niệm Vân lập tức chen vào:

 

“Đúng vậy, còn tôi nữa! Từ giờ trở đi tôi chỉ là con gái của bố, không có nửa phần quan hệ gì với bà!”

 

“Cho dù sau này bà có mắc bệnh nan y sắp chec, cũng đừng hòng tìm đến tôi. Từ nay mẹ con đoạn tuyệt!”

 

“Quá tốt rồi!” Tôi vỗ tay một cách dứt khoát.

 

Ngay lập tức liên hệ luật sư, soạn lại thỏa thuận ly hôn theo điều khoản mới và kèm theo một bản cam kết cắt đứt quan hệ mẹ con với Lâm Niệm Vân.

 

Cả hai bên đều không chút do dự mà đặt bút ký tên.

 

Ngày cầm trên tay giấy chứng nhận ly hôn, Lâm Niệm Vân nhìn tôi đầy châm chọc: “Bà trọng sinh thì đã sao? Kiếp này cuối cùng tôi cũng thoát khỏi móng vuốt của bà, tôi sẽ cùng bố sống một cuộc đời tươi đẹp!”

 

Tôi thản nhiên phẩy tay: “Vậy thì tôi chúc cô sớm được như ý.”

 

Con bé nghiến răng trợn mắt: “Bà đừng có mà đắc ý quá sớm!”

 

4.

 

Muốn tôi không đắc ý hả? Không thể nào.

 

Kiếp này không còn Lâm Niệm Vân cản chân, tôi dồn toàn bộ tâm sức vào sự nghiệp. Cơ hội thăng chức từng vuột mất ở kiếp trước, lần này tôi nắm chặt trong tay.

 

Sau khi hoàn thành xuất sắc một dự án trọng điểm, tôi được cấp trên đề bạt lên vị trí Giám đốc.

Lương thưởng cùng các chế độ phúc lợi cũng tăng lên gấp đôi, thậm chí còn hơn thế.

 

Trong tiệc mừng thăng chức của tôi, Lâm Niệm Vân cũng mặt dày mò tới. Nó chờ lúc vắng người rồi kéo tôi ra một góc nói chuyện:

 

“Tống Hạ, bà cũng đừng vội đắc ý! Bà có biết không, bố tôi đã đăng ký kết hôn với cô Cố rồi đấy.”

 

“Chẳng bao lâu nữa, ông ấy sẽ cùng cô Cố đến nhà họ Cố nhận người thân. Khi đó cô ta sẽ chính thức trở lại thân phận đại tiểu thư nhà họ Cố, còn bố tôi cũng sẽ nước lên thì thuyền lên… Lập tức đưa tôi vào sống trong biệt thự lớn.”

 

“Tôi sẽ nhận cô Cố làm mẹ và trở thành con của nhà họ Cố, sống một cuộc đời mà bà có nằm mơ cũng không với tới nổi.”

 

Trên khuôn mặt non nớt mới mười mấy tuổi ấy, ánh mắt lại đầy rẫy sự ác độc và mỉa mai không chút che giấu.

 

Đứa con tôi từng dứt ruột sinh ra, vậy mà cả hai kiếp đều xem tôi như kẻ thù không đội trời chung.

 

Tôi không khỏi tự hỏi, phải chăng mình đã quá nhân nhượng với nó rồi?

 

Vì vậy tôi giơ tay, tặng nó một cái tát nảy lửa:

 

“Xem ra bố của cô mải mê xây tổ ấm với tiểu tam, mà quên mất phải dạy dỗ con gái mình rồi.”

 

“Không sao, nể tình cô từng là con tôi. Để tôi dạy lại cho cô biết, khi nói chuyện với bậc trưởng bối thì nên giữ thái độ như thế nào.”

 

 

“Không sao, nể tình cô từng là con tôi. Để tôi dạy lại cho cô biết, khi nói chuyện với bậc trưởng bối thì nên giữ thái độ như thế nào.”



Bình luận

Loading...