Chú Cún Nhỏ Đợi Chị, Không Sợ Dầm Mưa
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
17
Tôi ngồi trong xe của đoàn làm phim chờ Đoạn Tiêu.
Cầm điện thoại, lướt siêu thoại trên Weibo.
Từ khi chương trình phát sóng, siêu thoại rộn ràng bàn tán không ngớt.
Trước tiên là An Khả Dương do sức khỏe không ổn nên rút khỏi chương trình.
Tiếp theo là cảnh quay có cả hai người ngày càng ít đến mức khó tin.
“Dạo này hai người không gặp nhau tí nào luôn.”
“Nhìn nhau toàn thấy chướng mắt, như thể sắp đánh nhau đến nơi.”
“Chắc bắt đầu giảm nhiệt rồi? Dù sao chương trình cũng sắp kết thúc rồi mà.”
Bãi đậu xe nằm không xa cảng biển.
Ánh đèn vàng trên cầu rọi xuống mặt biển, trôi theo những gợn sóng lăn tăn.
Đúng lúc tôi đang để đầu óc trống rỗng, thì cửa kính xe bị gõ nhẹ hai cái.
“Xuống xe.” Trần Tứ nói với giọng thờ ơ, “Đoạn Tiêu uống rượu rồi, để tôi đưa chị về.”
Nhìn gương mặt cậu ấy, không hiểu sao tôi lại muốn nổi nóng.
Tôi kéo kính xe lên.
Rất khách sáo nói: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi gọi tài xế đưa về là được.”
Qua lớp kính xe, không thấy rõ vẻ mặt cậu ấy.
“Cả tuần nay chúng ta chẳng quay được gì, ít nhất cũng nên quay cảnh đường về một chút.” Giọng cậu ấy đầy châm chọc, “Đúng không? Bạn diễn chuyên nghiệp.”
Tôi tức đến bật cười vì cái kiểu mỉa mai cuối câu của cậu ấy, lập tức mở cửa bước xuống.
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi chuyên nghiệp hơn thôi.”
Tôi bình thản đáp lại.
Hai người một trước một sau, lại giống hệt như buổi tối hôm đi đến cửa hàng tiện lợi.
Bóng chúng tôi cứ chồng lên rồi lại tách ra.
Len lỏi dưới bóng những tán cây cọ.
Chưa đến xe của cậu ấy, đã thấy một nữ nghệ sĩ trẻ mặc váy ngắn màu hồng đang đứng đợi bên xe.
Bị muỗi đốt đến mức phải dậm chân tại chỗ.
Xem ra đã đợi rất lâu rồi.
Cậu ta là ong mật à?
Vây quanh là toàn ong bướm, hết người này đến người khác thế?
Nữ nghệ sĩ kia nhìn thấy cậu ấy, mắt liền sáng rỡ, nhưng khi thấy tôi, sắc mặt lại lập tức tối sầm.
“Anh Tứ, anh còn nhớ em không? Mình từng quay quảng cáo chung đó,” cô ta vuốt tóc, cười ngọt ngào, “em có thể xin anh WeChat không ạ?”
“Em ngoan lắm, sẽ không làm phiền anh đâu.” Khi nói câu đó, ánh mắt cô ta rõ ràng là đang dò xét tôi.
Trần Tứ không nói gì, lại nhìn theo ánh mắt cô ta, cũng nhìn sang tôi.
“Được không?” Cậu ấy hỏi với giọng hơi giễu cợt, “Bạn diễn.”
“Phải rồi,” nữ nghệ sĩ kia vội nói với tôi, “bọn em chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi ạ.”
Thì có gì mà không được.
Bao nhiêu năm qua, tôi đã nhịn An Khả Dương không biết đưa WeChat cho bao nhiêu người, thậm chí còn quay bao nhiêu cảnh hôn.
An Khả Dương nói, nếu để tâm mấy chuyện đó thì là không chuyên nghiệp.
Vì thế tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Trong mối quan hệ đó, chưa từng có cái gọi là cảm giác an toàn.
“Được chứ.”
Tôi với cậu ta chỉ là đang diễn thôi mà.
Dù cậu ta có thêm cả WeChat của một con chó thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
“Chị cũng thật là hào phóng.” Cậu ấy cười mỉa, rồi lạnh nhạt quay sang nói với cô gái: “Đã là đồng nghiệp thì thêm WeChat của quản lý tôi là được rồi.”
Xe rời khỏi bãi đậu, cậu ấy lái có phần hơi nhanh.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Trên tòa cao ốc phía xa, treo biển quảng cáo CK của một nam minh tinh.
Là người tôi từng hợp tác trước đó.
Thân hình chuẩn thật, khiến tôi liếc nhìn thêm mấy lần.
Ủa lạ vậy, trước đây người này còn gầy lắm mà?
Sao giờ tập được body đẹp thế?
Có phải vẽ khối cơ không?
“Đẹp lắm hả?”
“Ừ, đẹp thật đấy,” tôi vẫn còn đang chăm chú nhìn, thuận miệng đáp, “có cả tám múi luôn kìa.”
“Quen à?”
“Ừm, từng đóng phim chung.”
Tôi không nhịn được lại nhìn kỹ thêm vài lần.
Không đúng không đúng, vẽ khối kiểu gì cũng không ra được chất cơ bắp như thế này.
“Ừm,” giọng cậu ấy lười nhác, “lúc thì An Khả Dương, giờ lại tới nam chính quảng cáo CK hả?”
Nghe vậy, tôi lập tức hoàn hồn, ý thức được mình vẫn đang chiến tranh lạnh với ai kia.
Trong xe còn có camera đấy!
“Gì chứ,” tôi vội chữa lại, “chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Cậu ấy không đáp nữa, thậm chí không thèm liếc tôi lấy một cái.
Xe vào bãi đậu dưới tầng hầm.
Dừng lại hẳn.
Tôi tháo dây an toàn.
Nhưng bị cậu ấy gọi lại, “Đợi chút.”
“Ừm?”
“Vướng rồi.”
Cậu ấy nghiêng người về phía tôi, đưa tay lướt qua tai trái tôi.
Tôi theo phản xạ rụt lại, nhưng càng rút lại càng áp sát ngực cậu ấy.
Thì ra là tóc tôi bị kẹt vào khe gối đầu ghế phụ.
“Đừng nhúc nhích,” cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, “sắp xong rồi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Giữa khoảng cách không còn đường lui của hai người và ghế ngồi.
Trước mắt là xương quai xanh thấp thoáng dưới lớp sơ mi đen.
Hương gỗ sồi trên người cậu ấy pha lẫn hơi ấm cơ thể, làm tôi thở không thông.
Làm tôi chợt nhớ đến mấy chi tiết fan couple từng viết về “15 phút trong phòng tắm”.
Lừa đảo.
Bảo là sắp xong rồi.
Sao tôi càng thấy cậu ấy làm càng chậm vậy?
“Sắp… xong chưa?”
“Chưa.”
Tôi không dám thở mạnh: “Xong chưa?”
“Chưa.”
Tôi bắt đầu bực bội.
Rút ra là xong chứ gì.
“Tôi tự kéo ra…”
Tôi đưa tay trái lên, định tự gỡ tóc mình ra.
Nhưng lại bị tay cậu ấy giữ lại, ép lên ghế phụ.
Ánh mắt tôi chạm vào mắt cậu.
Cậu như đang thôi miên tôi: “Cho tôi hôn chị một cái nhé?”
Tim tôi suýt nổ tung.
“Trong… trong xe có camera…”
“Không sao.” Một tay cậu giữ tay tôi, tay kia tháo phăng chiếc camera ném ra ghế sau, “Được không?”
Ai lại vừa giữ người ta lại, vừa hỏi có được không cơ chứ!
Ngoài xe, mưa phùn lại rơi lất phất.
Tôi không nói gì, cũng không dám nhìn cậu ấy.
Nhưng mọi thứ đều không cần lời.
Tay cậu ấy lướt nhẹ lên đuôi tóc tôi.
Lòng bàn tay ấm nóng.
Ngay lúc hơi thở hai người đan xen, cậu ấy bỗng buông tay ra.
“Chỉ là đồng nghiệp thôi,” ánh mắt cậu nhìn tôi, khoé miệng mang nụ cười xấu xa, “thật sự không được.”
Tôi bị chọc tức, lập tức đẩy mạnh cậu ấy ra.
Không ngờ lại khiến cậu ấy càng cười rõ ràng hơn.
Tôi xoay người định mở cửa xe rời đi, cậu ấy đã vòng tay ôm lấy tôi, đóng cửa lại, khoá luôn.
“Dù gì thì chúng ta cũng đang lợi dụng nhau, toàn là giả vờ giả vịt.”
Tôi cố tình chọc cậu ấy, nói toàn những câu cậu ấy không muốn nghe.
“Dù sao cũng là diễn theo kịch bản, toàn nhờ diễn xuất mà… khoan đã, nhột.”
Tôi bị cậu ấy chọc vào tai, trừng mắt nhìn đầy oán trách.
Cậu ấy hoàn toàn không hối lỗi, càng làm tới.
“Dù sao thì sao?” Cậu ấy còn khích tôi nói tiếp.
“Dù sao thì chúng ta chỉ đơn thuần là đồng nghiệp u….”
“…”
“…”
“Còn nói không?”
“… Không nói nữa.”
Mưa ngừng, đêm xuân thảnh thơi.
Tivi trong phòng đang chiếu một bộ phim trắng đen cũ kỹ.
Ngoài cửa sổ sát đất, hàng liễu dưới phố bị gió xuân và mưa nhẹ thổi tung.
Trần Tứ không hứng thú lắm với phim, đeo kính ngồi đọc sách.
Tôi từ phòng ngủ ôm ra một chiếc chăn nhỏ.
Nhảy lên ghế sofa, gác chân lên chân dài của cậu ấy.
Trần Tứ khẽ rên “hừ” một tiếng, tỏ vẻ phản đối bàn chân lạnh của tôi.
Nhưng cũng không rút ra, để tôi đặt luôn như thế.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, hơi ngả xanh, âm thanh là tiếng piano của nhân vật trong phim, cùng tiếng lật trang sách sột soạt của cậu ấy.
“Camera trong xe hỏng rồi, làm sao giờ?”
“Mai sẽ thay cái mới.” Trần Tứ không ngẩng đầu.
“Chương trình có trách không?”
“Không,” cậu đẩy lại gọng kính, “vì tôi là nhà đầu tư chương trình, chương trình này ngay từ đầu là do tôi đề xuất làm.”
“Vậy, cũng là cậu bảo Đoạn Tiêu đến tìm tôi sao?” Tôi chợt hiểu ra, “Vậy còn An Khả Dương cũng là do cậu sắp đặt…”
Chương 10: https://zhihutruyen.site/chuong/chu-cun-nho-doi-chi/63/chuong-10
(Đã hết truyện)
TÌNH YÊU TRÊN TÀU CAO TỐC (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngọt,
Sủng,
Trên tàu cao tốc, chàng trai đẹp trai ngồi cạnh ăn liền ba cái bánh nướng lớn.
Khi anh vươn tay lấy thêm một phần cơm hộp, cô bác trung niên ngồi gần đó thì thầm:
“Thật biết ăn ghê, ai mà nuôi nổi chứ?”
Tôi không chịu được nữa, lên tiếng bênh vực: “Cô nuôi hả? Có tốn đồng nào của nhà cô không? Ăn mấy cái bánh mà cũng khiến người khác sạt nghiệp chắc?”
Bác gái nổi nóng: “Có bản lĩnh thì cô nuôi đi!”
Tôi đáp: “Được thôi, nuôi thì nuôi, phải nuôi cho anh ấy trắng trẻo mập mạp mới được.”
Ngay giây tiếp theo, bác gái vui vẻ đẩy luôn anh đẹp trai vào lòng tôi.
“Con trai, mau gọi chị ấy là ‘chị kim chủ’ đi!”
01
Trên đường về trường, không khí trong toa tàu cao tốc yên tĩnh lạ thường.
Tôi thấy rất hài lòng, tựa vào cửa sổ chưa bao lâu đã thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mùi thơm từng đợt xộc vào mũi tôi.
Đậm đà, cay nồng, kèm theo mùi gia vị quen thuộc.
Lập tức khiến người ta liên tưởng đến những sợi mì trụng đầy nước súp đậm đà, ăn một miếng là muốn ăn tiếp.
Đáng ghét thật, ai lại ăn mì ngon như vậy trên tàu cao tốc chứ? Không biết giữ ý tứ gì cả, cũng chẳng có đạo đức!
Tôi vừa rủa thầm, vừa nuốt nước bọt, chầm chậm mở mắt.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là một gương mặt nghiêng với đường xương quai hàm sắc sảo.
Làn da trắng trẻo sạch sẽ, sống mũi cao và thẳng.
Anh chàng đẹp trai cụp hàng mi dày, chăm chú ăn mì.
Nhìn là biết nước dùng hơi cay, trán anh rịn mồ hôi, đôi môi đỏ như máu.
Tôi không kìm được, lại nuốt nước bọt cái “ực” lần nữa.
Âm thanh đó khiến anh đẹp trai mặt lạnh chú ý, anh đột nhiên quay sang nhìn tôi, khiến tôi hoảng hốt đảo mắt khắp nơi.
“Xin lỗi, tôi làm cô thức giấc à?”
“Thật ngại quá, tôi đói quá rồi.”
Thật bất ngờ là anh còn rất lịch sự.
Giọng nói hơi khàn vì cay, vang lên ngay sát bên tai, nhưng tôi lại bị hút hồn bởi bàn tay đặt bên cạnh của anh.
Ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Trái tim tôi bỗng lệch nhịp.
Anh chỉ là đói bụng thôi mà, ăn tô mì thì có gì sai?
Hơn nữa, tàu cao tốc cũng đâu có cấm ăn mì đâu.
Hợp tình hợp lý, là tôi đã quá vô lý rồi.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không sao không sao, anh cứ ăn đi.”
Có lẽ tại sáng nay tôi chỉ ăn một cái bánh bao, giờ còn chưa đến 11 giờ, mà mùi mì thì quyến rũ quá đỗi, thật sự chịu không nổi.
Nhưng trên tàu cao tốc không bán mì gói.
Mua thứ khác ăn thì cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, ăn rồi cũng chẳng thỏa mãn.
Tôi chán nản, lén chụp một tấm ảnh tô mì, gửi cho cô bạn thân đang ở quê.
【Tôi】:Đói quá.
【Tiểu Lý】:Cậu thay đổi rồi, mới rời nhà được mấy phút mà đã hoang dại đến vậy! Nói mau, rốt cuộc cậu là ai, mau trả điện thoại lại cho bạn tôi!
【Tôi】:??? Tôi có phải định ăn sống một con bò đâu, chỉ thèm tô mì mà cậu nói tôi như vậy, tôi buồn quá đi mất hu hu hu…
Đối phương như bị đơ ra một phút, tin nhắn mới hiện lên.
【Tiểu Lý】:Mì gói hả… ý cậu nói là mì gói hả, hahahaha, tôi đã bảo cậu mang theo một ly rồi mà cậu còn bảo có hai tiếng đi đường thôi, không sao đâu.
Tôi với Lý Thư Ỷ chơi thân từ nhỏ đến lớn, câu này đúng là gian tình lộ rõ mười mươi.
Tôi lập tức mở lại ảnh vừa gửi cho cô ấy.
Quả nhiên, không cẩn thận đã chụp luôn nửa gương mặt nghiêng của anh đẹp trai vào trong ảnh.
【Tôi】:……Tiểu Lý Vàng, cậu hết thuốc chữa rồi.
【Tiểu Lý】:Lỗi là do kỹ thuật chụp ảnh của cậu quá tệ, mì thì mờ hết cả, ừm… có ảnh chính diện không đó hihi hihi.
【Tôi】:Biến!
2
Càng cố gắng làm lơ điều gì đó, cảm giác lại càng mãnh liệt hơn.
Chưa đến mười phút, bụng tôi không nể mặt mà “ùng ục” vang lên.
Mặt tôi nóng bừng, vờ như không có gì xảy ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, như ai đó đang lục tìm gì đó trong túi.
Chưa được bao lâu, âm thanh ngừng lại, trên bàn gập của tôi bỗng xuất hiện một túi gì đó.
“Không còn mì nữa rồi. Cậu ăn bánh nướng không? Cũng ngon lắm đấy.”
Nhận ra người ta đang nói với mình, tôi hơi bất ngờ quay sang.
Chỉ thấy anh chàng đẹp trai đang nhìn tôi với ánh mắt chân thành, vẻ mặt nghiêm túc chia sẻ món ăn mình yêu thích.
Như bị thôi miên, tôi theo phản xạ suýt nữa buột miệng nói “Được thôi”.
Nhưng rồi cúi xuống, tôi nhìn thấy cái bánh nướng to gần bằng hai bàn tay tôi dang ra cộng lại.
Ăn một miếng này không nghẹn chết mới lạ?
Không biết vì lý do gì, từ nhỏ tôi đã dễ bị nghẹn khi ăn đồ bột, mỗi miếng đều phải uống theo hai ba ngụm nước mới nuốt trôi.
Nghĩ đến cảm giác nghẹn nghẽn, hồn vía tôi lập tức quay về.
Tôi bật dậy, cầm lấy một gói khăn giấy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰