Chú Cún Nhỏ Đợi Chị, Không Sợ Dầm Mưa
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
17
Tôi ngồi trong xe của đoàn làm phim chờ Đoạn Tiêu.
Cầm điện thoại, lướt siêu thoại trên Weibo.
Từ khi chương trình phát sóng, siêu thoại rộn ràng bàn tán không ngớt.
Trước tiên là An Khả Dương do sức khỏe không ổn nên rút khỏi chương trình.
Tiếp theo là cảnh quay có cả hai người ngày càng ít đến mức khó tin.
“Dạo này hai người không gặp nhau tí nào luôn.”
“Nhìn nhau toàn thấy chướng mắt, như thể sắp đánh nhau đến nơi.”
“Chắc bắt đầu giảm nhiệt rồi? Dù sao chương trình cũng sắp kết thúc rồi mà.”
Bãi đậu xe nằm không xa cảng biển.
Ánh đèn vàng trên cầu rọi xuống mặt biển, trôi theo những gợn sóng lăn tăn.
Đúng lúc tôi đang để đầu óc trống rỗng, thì cửa kính xe bị gõ nhẹ hai cái.
“Xuống xe.” Trần Tứ nói với giọng thờ ơ, “Đoạn Tiêu uống rượu rồi, để tôi đưa chị về.”
Nhìn gương mặt cậu ấy, không hiểu sao tôi lại muốn nổi nóng.
Tôi kéo kính xe lên.
Rất khách sáo nói: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi gọi tài xế đưa về là được.”
Qua lớp kính xe, không thấy rõ vẻ mặt cậu ấy.
“Cả tuần nay chúng ta chẳng quay được gì, ít nhất cũng nên quay cảnh đường về một chút.” Giọng cậu ấy đầy châm chọc, “Đúng không? Bạn diễn chuyên nghiệp.”
Tôi tức đến bật cười vì cái kiểu mỉa mai cuối câu của cậu ấy, lập tức mở cửa bước xuống.
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi chuyên nghiệp hơn thôi.”
Tôi bình thản đáp lại.
Hai người một trước một sau, lại giống hệt như buổi tối hôm đi đến cửa hàng tiện lợi.
Bóng chúng tôi cứ chồng lên rồi lại tách ra.
Len lỏi dưới bóng những tán cây cọ.
Chưa đến xe của cậu ấy, đã thấy một nữ nghệ sĩ trẻ mặc váy ngắn màu hồng đang đứng đợi bên xe.
Bị muỗi đốt đến mức phải dậm chân tại chỗ.
Xem ra đã đợi rất lâu rồi.
Cậu ta là ong mật à?
Vây quanh là toàn ong bướm, hết người này đến người khác thế?
Nữ nghệ sĩ kia nhìn thấy cậu ấy, mắt liền sáng rỡ, nhưng khi thấy tôi, sắc mặt lại lập tức tối sầm.
“Anh Tứ, anh còn nhớ em không? Mình từng quay quảng cáo chung đó,” cô ta vuốt tóc, cười ngọt ngào, “em có thể xin anh WeChat không ạ?”
“Em ngoan lắm, sẽ không làm phiền anh đâu.” Khi nói câu đó, ánh mắt cô ta rõ ràng là đang dò xét tôi.
Trần Tứ không nói gì, lại nhìn theo ánh mắt cô ta, cũng nhìn sang tôi.
“Được không?” Cậu ấy hỏi với giọng hơi giễu cợt, “Bạn diễn.”
“Phải rồi,” nữ nghệ sĩ kia vội nói với tôi, “bọn em chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi ạ.”
Thì có gì mà không được.
Bao nhiêu năm qua, tôi đã nhịn An Khả Dương không biết đưa WeChat cho bao nhiêu người, thậm chí còn quay bao nhiêu cảnh hôn.
An Khả Dương nói, nếu để tâm mấy chuyện đó thì là không chuyên nghiệp.
Vì thế tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Trong mối quan hệ đó, chưa từng có cái gọi là cảm giác an toàn.
“Được chứ.”
Tôi với cậu ta chỉ là đang diễn thôi mà.
Dù cậu ta có thêm cả WeChat của một con chó thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
“Chị cũng thật là hào phóng.” Cậu ấy cười mỉa, rồi lạnh nhạt quay sang nói với cô gái: “Đã là đồng nghiệp thì thêm WeChat của quản lý tôi là được rồi.”
Xe rời khỏi bãi đậu, cậu ấy lái có phần hơi nhanh.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Trên tòa cao ốc phía xa, treo biển quảng cáo CK của một nam minh tinh.
Là người tôi từng hợp tác trước đó.
Thân hình chuẩn thật, khiến tôi liếc nhìn thêm mấy lần.
Ủa lạ vậy, trước đây người này còn gầy lắm mà?
Sao giờ tập được body đẹp thế?
Có phải vẽ khối cơ không?
“Đẹp lắm hả?”
“Ừ, đẹp thật đấy,” tôi vẫn còn đang chăm chú nhìn, thuận miệng đáp, “có cả tám múi luôn kìa.”
“Quen à?”
“Ừm, từng đóng phim chung.”
Tôi không nhịn được lại nhìn kỹ thêm vài lần.
Không đúng không đúng, vẽ khối kiểu gì cũng không ra được chất cơ bắp như thế này.
“Ừm,” giọng cậu ấy lười nhác, “lúc thì An Khả Dương, giờ lại tới nam chính quảng cáo CK hả?”
Nghe vậy, tôi lập tức hoàn hồn, ý thức được mình vẫn đang chiến tranh lạnh với ai kia.
Trong xe còn có camera đấy!
“Gì chứ,” tôi vội chữa lại, “chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Cậu ấy không đáp nữa, thậm chí không thèm liếc tôi lấy một cái.
Xe vào bãi đậu dưới tầng hầm.
Dừng lại hẳn.
Tôi tháo dây an toàn.
Nhưng bị cậu ấy gọi lại, “Đợi chút.”
“Ừm?”
“Vướng rồi.”
Cậu ấy nghiêng người về phía tôi, đưa tay lướt qua tai trái tôi.
Tôi theo phản xạ rụt lại, nhưng càng rút lại càng áp sát ngực cậu ấy.
Thì ra là tóc tôi bị kẹt vào khe gối đầu ghế phụ.
“Đừng nhúc nhích,” cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, “sắp xong rồi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Giữa khoảng cách không còn đường lui của hai người và ghế ngồi.
Trước mắt là xương quai xanh thấp thoáng dưới lớp sơ mi đen.
Hương gỗ sồi trên người cậu ấy pha lẫn hơi ấm cơ thể, làm tôi thở không thông.
Làm tôi chợt nhớ đến mấy chi tiết fan couple từng viết về “15 phút trong phòng tắm”.
Lừa đảo.
Bảo là sắp xong rồi.
Sao tôi càng thấy cậu ấy làm càng chậm vậy?
“Sắp… xong chưa?”
“Chưa.”
Tôi không dám thở mạnh: “Xong chưa?”
“Chưa.”
Tôi bắt đầu bực bội.
Rút ra là xong chứ gì.
“Tôi tự kéo ra…”
Tôi đưa tay trái lên, định tự gỡ tóc mình ra.
Nhưng lại bị tay cậu ấy giữ lại, ép lên ghế phụ.
Ánh mắt tôi chạm vào mắt cậu.
Cậu như đang thôi miên tôi: “Cho tôi hôn chị một cái nhé?”
Tim tôi suýt nổ tung.
“Trong… trong xe có camera…”
“Không sao.” Một tay cậu giữ tay tôi, tay kia tháo phăng chiếc camera ném ra ghế sau, “Được không?”
Ai lại vừa giữ người ta lại, vừa hỏi có được không cơ chứ!
Ngoài xe, mưa phùn lại rơi lất phất.
Tôi không nói gì, cũng không dám nhìn cậu ấy.
Nhưng mọi thứ đều không cần lời.
Tay cậu ấy lướt nhẹ lên đuôi tóc tôi.
Lòng bàn tay ấm nóng.
Ngay lúc hơi thở hai người đan xen, cậu ấy bỗng buông tay ra.
“Chỉ là đồng nghiệp thôi,” ánh mắt cậu nhìn tôi, khoé miệng mang nụ cười xấu xa, “thật sự không được.”
Tôi bị chọc tức, lập tức đẩy mạnh cậu ấy ra.
Không ngờ lại khiến cậu ấy càng cười rõ ràng hơn.
Tôi xoay người định mở cửa xe rời đi, cậu ấy đã vòng tay ôm lấy tôi, đóng cửa lại, khoá luôn.
“Dù gì thì chúng ta cũng đang lợi dụng nhau, toàn là giả vờ giả vịt.”
Tôi cố tình chọc cậu ấy, nói toàn những câu cậu ấy không muốn nghe.
“Dù sao cũng là diễn theo kịch bản, toàn nhờ diễn xuất mà… khoan đã, nhột.”
Tôi bị cậu ấy chọc vào tai, trừng mắt nhìn đầy oán trách.
Cậu ấy hoàn toàn không hối lỗi, càng làm tới.
“Dù sao thì sao?” Cậu ấy còn khích tôi nói tiếp.
“Dù sao thì chúng ta chỉ đơn thuần là đồng nghiệp u….”
“…”
“…”
“Còn nói không?”
“… Không nói nữa.”
Mưa ngừng, đêm xuân thảnh thơi.
Tivi trong phòng đang chiếu một bộ phim trắng đen cũ kỹ.
Ngoài cửa sổ sát đất, hàng liễu dưới phố bị gió xuân và mưa nhẹ thổi tung.
Trần Tứ không hứng thú lắm với phim, đeo kính ngồi đọc sách.
Tôi từ phòng ngủ ôm ra một chiếc chăn nhỏ.
Nhảy lên ghế sofa, gác chân lên chân dài của cậu ấy.
Trần Tứ khẽ rên “hừ” một tiếng, tỏ vẻ phản đối bàn chân lạnh của tôi.
Nhưng cũng không rút ra, để tôi đặt luôn như thế.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, hơi ngả xanh, âm thanh là tiếng piano của nhân vật trong phim, cùng tiếng lật trang sách sột soạt của cậu ấy.
“Camera trong xe hỏng rồi, làm sao giờ?”
“Mai sẽ thay cái mới.” Trần Tứ không ngẩng đầu.
“Chương trình có trách không?”
“Không,” cậu đẩy lại gọng kính, “vì tôi là nhà đầu tư chương trình, chương trình này ngay từ đầu là do tôi đề xuất làm.”
“Vậy, cũng là cậu bảo Đoạn Tiêu đến tìm tôi sao?” Tôi chợt hiểu ra, “Vậy còn An Khả Dương cũng là do cậu sắp đặt…”
Chương 10: https://zhihutruyen.site/chuong/chu-cun-nho-doi-chi/63/chuong-10
(Đã hết truyện)
Quỷ Heo Trả Thù (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trả Thù,
Kinh Dị,
Màn đêm đã bao phủ khắp nơi. Tôi nằm trên chiếc giường, bỗng nghe thấy tiếng gà gáy dữ dội. Tôi không hiểu tại sao gà lại gáy vào ban đêm như thế này. Không lẽ đó là một điềm báo gì sao?
Đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân, tôi bỗng nghe tiếng heo từ ngoài sân sau cũng kêu lên không ngừng. Điều này khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi, lập tức trùm chăn lại với ý định ngủ.
Nhưng thời gian bỗng trôi đến 1 giờ sáng. Tôi ngay lập tức thức giấc. Lại là tiếng heo vang lên, nhưng đó không phải là tiếng kêu bình thường mà là tiếng những con heo đang bị bố tôi làm thịt.
Tiếng kêu của nó đầy ghê rợn, thậm chí khiến tôi rùng mình. Tiếng kêu đó vang vọng trong đầu, làm tôi nghĩ đến những cảnh tượng nó bị g.i.ế.c chết. Tôi rùng mình. Bỗng cha tôi đột nhiên la lên:
“A... Con heo c.h.ế.t tiệt này! Mày dám cắn vào tay tao sao?”
Rồi tôi có thể nghe thấy tiếng la của con heo đó, dữ dội hơn. Lúc đó, những âm thanh con d.a.o vang lên bạch bạch, rồi con heo cũng im ru, không còn một tiếng kêu nào. Tôi biết chắc chắn nó đã bị chặt đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm bởi tiếng heo ma quái đã không còn. Tôi bắt đầu nhắm mắt để ngủ, trong khi cha tôi không ngừng làm thịt con heo đó để ngày mai ra chợ bán.
Lúc tôi chìm trong giấc ngủ, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đang tiến đến chỗ mình. Điều này khiến tôi cảm thấy rất lạ. Hơn hết, tôi đang ở một nơi vô cùng tăm tối. Tôi không biết đây là đâu và chuyện gì đang xảy ra.
Bất ngờ tiếng heo lại vang lên. Cái đầu của người đàn ông đó cũng đã rơi xuống mặt đất, ngay lập tức biến thành một cái đầu heo khiến tôi hoang mang tột cùng. Tôi hét lớn:
“Ngươi... Ngươi là con heo vừa bị g.i.ế.c c.h.ế.t sao?”
Cái đầu quái dị nhìn chăm chăm tôi rồi nở một nụ cười đầy quái gở, ngay lập tức lao đến chỗ tôi. Tôi dùng chân đá đầu nó văng ra xa, nhưng vẫn chưa hết. Nó lại lao đến chỗ tôi một lần nữa, chốc lát đã ôm chầm lấy tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nó, miệng không ngừng kêu lên:
“Cha! Mẹ! Hãy mau cứu con với! Con quỷ heo muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con!”
Nó ôm chặt lấy tôi. Chốc lát, tôi cảm thấy rất đau khi đôi bàn tay của nó với những móng vuốt sắc nhọn đ.â.m vào da thịt tôi. Ngay lập tức, nó ghì chặt và nắm lấy da của tôi, rồi xé ra từng mảnh. Chốc lát, nó đưa tay còn lại đ.â.m vào bụng tôi, móc ra lục phủ ngũ tạng của tôi rồi nhón nhén bỏ vào miệng ăn.
Trong những tiếng heo không ngừng vang vọng, tôi nghe rõ tiếng nói của nó:
“Gia đình của mày đã g.i.ế.c c.h.ế.t tao và đồng loại tao. Hôm nay tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày cùng cả gia đình mày. Không ai có thể thoát được đâu! Hahahaha...”
Dứt lời, ánh mắt tôi tối mờ. Ngay lập tức tôi tỉnh lại trên chiếc giường của mình, khi nghe giọng mẹ vang lên:
“Gô! Mau dậy đi! Rốt cuộc có chuyện gì mà con lại la hét như vậy chứ?”
Tôi tỉnh lại, nhìn ánh nắng ban mai mà cảm thấy thật vui trong người khi nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau trong giấc mơ đó chứ? Cứ như tất cả là sự thật vậy.
Tôi vẫn chìm trong những suy nghĩ, thì mẹ lại tiếp lời:
“Này, đã có chuyện gì xảy ra thế? Con mơ ác mộng à?”
Tôi đáp:
“Mẹ, con mơ thấy một con heo. Nó có hình người, thậm chí nó đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trong mơ đó mẹ. May mắn là mẹ đánh thức con, không thì chẳng biết sẽ thế nào nữa.”
Mẹ nghe vậy, bật cười:
“Haha! Con bị gì không đấy? Xem phim quá nhiều, hay bị ám ảnh khi cha mẹ g.i.ế.c heo nên mới thành ra như vậy đúng không? Đừng suy nghĩ lung tung. Mọi thứ không có thật đâu. Giấc mơ chỉ phản ánh sự sợ hãi của con khi nghe tiếng heo kêu lúc bị g.i.ế.c thôi.”
Tôi cũng nghĩ vậy, nên quyết định mặc kệ. Lúc này, mẹ lại nói:
“Giờ con hãy đi rửa mặt, đánh răng, sau đó ăn sáng cho tỉnh táo lại. Mọi chuyện sẽ ổn thôi con à.”
Tôi đồng ý theo lời mẹ, ngay lập tức xuống bếp đánh răng, rửa mặt. Rồi khi vào nhà, tôi thấy một nồi cháo heo. Lúc này, tôi không muốn ăn chút nào. Thậm chí, nhìn cháo khiến tôi buồn nôn, nhớ đến cảnh tượng hồi tối khi bị con heo đó ăn thịt.
Thấy tôi không đụng đến cháo, mẹ liền hỏi:
“Này, tại sao con không ăn chứ?”
Tôi trả lời:
“Dạ, con không đói đâu!”
“Thế sao? Chẳng phải con còn ám ảnh về chuyện đó hả? Giờ không ăn thì sẽ đói đấy. Ăn đi!”
Trước sự ép buộc của mẹ, tôi chỉ có thể đồng ý ăn cháo. Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó rất ghê tởm. Cháo hôm nay không thơm ngon như mọi ngày mà có một mùi rất thối, cứ như thịt heo để lâu.
Tôi lập tức hỏi mẹ:
“Mẹ, sao cháo heo lại thối vậy?”
Mẹ lúc này quay mặt sang nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười đáng sợ. Bà cất giọng trầm, nghe như chẳng thể thoát hết từ cổ họng. Chốc lát, tiếng nói ấy giống như tiếng heo:
“Mày ăn thịt của tao có ngon không? Tao nhất định sẽ ăn hết gia đình mày! Hahahaha...”
Nhìn cảnh tượng này, tôi vô cùng hoảng loạn, khiến chén cháo rơi xuống đất. Mẹ lập tức tiến đến chỗ tôi, ân cần hỏi, khiến tôi thoát khỏi ảo giác:
“Này, con lại bị sao nữa vậy? Tại sao làm rơi chén cháo?”
Tôi trong sự sợ hãi trả lời:
“Mẹ, con lại thấy con heo đó. Nó bảo sẽ ăn thịt cả gia đình ta. Lúc nãy nó biến thành mẹ đấy!”
Mẹ đưa tay gõ đầu tôi, cười:
“Thôi, đừng suy nghĩ lung tung. Mẹ cấm con xem điện thoại. Nó khiến con gặp ác mộng hay ảo giác như bây giờ. Để xem ngày mai thế nào, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện khám. Mong là con không nhìn thấy những ảo ảnh nữa...”
Tôi không biết làm gì ngoài việc nghe lời mẹ. Thế là tôi đồng ý ngày mai sẽ vào bệnh viện để khám cùng mẹ. Tôi cũng mong những chuyện này chỉ là ảo giác và có thể giải quyết được, chứ không phải là sự thật như giấc mơ đã trải qua.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰