Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Sắp Cưới Có Con Với Người Khác

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Vừa nghe thế, ánh mắt Lục Minh liền ảm đạm. Anh ta còn định mở miệng, nhưng mẹ anh đã nhanh hơn:

“Ninh Nhất, bác biết Minh Minh phạm nhiều sai lầm, nhưng nó thật sự hối hận rồi! Hai đứa quen nhau bao năm, trải qua biết bao chuyện mới đi đến hôn nhân, giờ bỏ thì chẳng tiếc lắm sao?”

Tôi mỉm cười nhạt: “Không hề tiếc. Khi phát hiện thứ mình cầm là rác, việc đúng đắn nhất là vứt ngay lập tức, chứ không phải tiếc công mang suốt đường dài rồi cố ôm khư khư trong tay.”

Câu này khó nghe, nhìn là biết bà muốn phản bác. Nhưng đúng lúc ấy, người thay tôi chắn họng xuất hiện —— Tần Tình.

Cô ta lao thẳng đến ôm chặt Lục Minh, khóc đến xé lòng: “Lục Minh, đứa con của chúng ta… không còn nữa rồi!”

Vì cú ngã cộng thêm nỗi sợ hãi quá lớn, đứa con trong bụng Tần Tình đã không giữ được.

Là cha đứa bé, tôi nghĩ ít ra Lục Minh cũng sẽ an ủi cô ta đôi chút.

 

Nhưng lúc này, anh ta lại chau mày, gương mặt toàn là sự mất kiên nhẫn:

“Ngoài khóc ra cô còn biết làm gì nữa? Cô còn thấy hại tôi chưa đủ sao? Cút đi! Tôi không muốn gặp lại cô nữa!”

Ngón tay run rẩy chỉ thẳng ra cửa.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tần Tình giờ càng khó coi hơn: “Lục Minh, ý anh là gì? Đứa bé là của anh, tôi vì anh mới sảy thai! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

Cô ta lao tới định níu lấy cánh tay Lục Minh, nhưng bị mẹ anh ta hất mạnh ra:

“Đã làm tiểu tam còn dám ở đây khóc lóc, cút ngay cho tôi! Tôi nói cho cô biết vì sao đứa bé không giữ được, bởi vì nó không muốn có một người mẹ ti tiện như cô! Nhà các người không dạy cô biết xấu hổ sao? Không ai dạy thì để tôi dạy!”

 

Một cái tát nặng nề giáng xuống, khiến Tần Tình sững người mấy giây, rồi mới lại khóc lóc cầu xin Lục Minh bênh vực.

Nhưng Lục Minh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát không nói một lời.

Tần Tình uất hận, cuối cùng chuyển mũi nhọn sang tôi:

“Tất cả đều do cô! Là cô gây ra hết!”

Cô ta vừa quát vừa vung tay định tát tôi, nhưng bất ngờ bị Phó Vân Thâm giữ chặt lại.

“Tôi khuyên cô nên lên tầng sáu khám khoa thần kinh đi thì hơn.”

Vốn đã mang sẵn ba phần khí thế nghiêm nghị, lúc Vân Thâm nổi giận lại càng áp chế người khác. Tần Tình ngay lập tức mất hết uy phong, chỉ biết khóc rồi chạy đi.

 

Tôi và Vân Thâm cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục ở lại xem trò hề, liền quay người rời đi.

Đến cửa, sau lưng vang lên giọng Lục Minh khàn khàn: “Nhất Nhất, đừng đi…”

——

Bố mẹ lo tôi bị sốc, liền sắp xếp cho tôi một chuyến du lịch nước ngoài.

Đêm trước khi đi, tôi mới biết họ để Vân Thâm đi cùng. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao, mẹ hơi chột dạ:

“Chẳng phải sợ con một mình ở nước ngoài không an toàn sao? Vân Thâm đi nước ngoài nhiều, quen đường sá, có cậu ấy bọn mẹ mới yên tâm. Với lại… giờ con độc thân, đi chơi cùng một chàng trai, biết đâu… phát triển thêm, đúng không?”

 

Tôi còn định phản bác thì bố đã ngắt lời: “Mẹ con nói đúng. Vân Thâm là đứa trẻ chúng ta nhìn nó lớn lên, nhân phẩm có đảm bảo.”

Tôi chỉ biết gãi đầu. Rõ ràng hai người đã bàn bạc kỹ càng cả rồi.

Ngày hôm sau, tôi và Phó Vân Thâm bắt đầu chuyến đi.

Trên đường, cậu ấy đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ: “Đoán xem là gì nào?”

Tôi tò mò mở ra, bên trong là bức vẽ hoa hướng dương tôi từng nguệch ngoạc trên tờ giấy A4 hồi cấp ba.

Bên cạnh còn có dòng chữ tôi viết: Sinh ra rực rỡ, hướng về mặt trời mà sống.

 

Tôi còn nhớ khi vẽ xong, Vân Thâm ngắm thật lâu rồi khen đẹp, tôi liền tiện tay tặng luôn. Không ngờ đến giờ cậu ấy vẫn giữ.

“Tôi trả lại cho cậu. Hy vọng sau này cậu cũng có thể sống như những gì từng viết —— rực rỡ mà hướng về mặt trời.”

Chúng tôi rong chơi nửa tháng mới về.

Vừa đến gần nhà, từ xa đã thấy một dáng người gầy gò.

Thấy tôi ngạc nhiên, tài xế giải thích: “Cô Cố, đó là Lục tiên sinh. Từ thứ bảy tuần trước, ngày nào anh ta cũng đứng đây chờ, đuổi thế nào cũng không đi, nói là phải gặp cô bằng được. Nghe nói anh ta đã để lỡ mấy vụ lớn, bị đá khỏi nhóm cổ đông công ty, chắc là đến nhờ cô giúp đỡ.”

Tôi và Vân Thâm nhìn nhau, đều ngờ ngợ đoán mục đích thật sự của Lục Minh.

 

“Nhất Nhất, em về rồi.”

Lục Minh mỉm cười bước lại, nhưng khi thấy Vân Thâm, môi anh ta mím chặt thành một đường thẳng: “Các người… cùng đi với nhau sao?”

Tôi mỉm cười: “Đúng vậy. Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Minh sững người, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhất Nhất, em đừng khách sáo với anh như thế. Anh đến để xin lỗi em.”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là khó hiểu.

Trong mắt tôi giờ đây, anh ta chỉ như một người xa lạ. Đã là người dưng thì cần gì tôi phải đối xử ân cần?

“Tôi không cần lời xin lỗi nào cả. Điều duy nhất tôi muốn, là sau này chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa.”

 

“Nhất Nhất…”

Có lẽ Lục Minh không tin tôi có thể lạnh nhạt đến vậy. Khi tôi và Vân Thâm chuẩn bị vào nhà, anh ta vội kéo tay tôi: “Hai người… ở bên nhau rồi sao?”

Vân Thâm gạt tay anh ta ra, rồi nắm chặt tay tôi trong lòng bàn tay mình: “Đúng vậy.”

Tôi nhìn thấy rất rõ, trong mắt Lục Minh thoáng qua nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.

Khi tôi nghiêng người dựa vào vai Vân Thâm, anh ta cuối cùng cũng không nói thêm một lời nào, lặng lẽ quay đi.

Tôi và Vân Thâm nhìn nhau cười.

 

“Đi thôi, bố mẹ còn đang đợi chúng ta ăn cơm.”

Trời thu se lạnh, nhưng trong mùa thu vốn hiu quạnh này, tôi lại tìm được sự ấm áp và thuần khiết thuộc về riêng mình.

(Hết toàn văn)

(Đã hết truyện)

Lòng hiếu thảo không nói lên lời (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Hài Hước, Vả Mặt, Nữ Cường, Gia Đình,

1.

 

Bố tôi ngồi nói chuyện với bà nội: “Mẹ à, mẹ dọn vào viện dưỡng lão ở đi! Con sẽ chọn cho mẹ chỗ tốt nhất và điều kiện đầy đủ, dù có tốn kém thêm cũng không sao cả.”

 

Bà nội như bị sét đánh trúng đầu, bà trợn tròn mắt mà hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ?”

 

Giọng bà bỗng cao vút, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của tôi:

 

“Tôi có con có cháu đầy nhà, mà anh bảo tôi vào viện dưỡng lão?”

 

“Tôi cực khổ nuôi nấng các anh chị lớn khôn, giờ con cháu đầy đàn lẽ ra phải được an nhàn thì các người lại chê tôi già với vô dụng. Rồi đòi tống tôi vào viện dưỡng lão?”

 

“Hồi đó tôi đổ máu đổ mồ hôi sinh anh ra, bón từng thìa từng muỗng mà nuôi lớn. Giờ anh báo đáp tôi thế này đây à?”

 

“Vì nuôi bốn chị em các người mà tôi còng lưng làm lụng, vất vả đến mức mang đủ thứ bệnh vào người.”

 

“Giờ các người thấy tôi phiền rồi phải không?”

 

“Đồ con bất hiếu! Đồ sói mắt trắng! Lương tâm anh bị chó ăn rồi chắc?”

 

“…”

 

Khả năng chửi mắng của bà nội phải nói là đỉnh cao: ngôn từ phong phú, giọng điệu dồn dập, cấu trúc bài bản.

 

Tôi mà có ghi âm lại tại chỗ cũng không thể ghi hết một phần mười bài diễn văn của bà.

 

Bố tôi im lặng, kiên nhẫn ngồi nghe bà xả giận. Mẹ tôi cũng chẳng xen vào mà chỉ buông câu quen thuộc: “Chuyện hai mẹ con nhà người ta, tôi là người ngoài thì nói vào làm gì?”

 

Tôi lại càng không dám mở miệng, dù sao thì cũng là đứa nhỏ tuổi nhất nhà. Tôi mà nghiêng về bên nào cũng đều sai, quan trọng hơn là: lần nào bênh bố, tôi cũng bị ông mắng ngược lại.

 

Ông nói: “Bà nội là mẹ ruột của bố. Bố mẹ mắng con cái là lẽ đương nhiên, bà nội mắng bố còn hơn mắng mẹ con hay mắng con!”

 

Tôi giúp không đúng chỗ còn bị trách cũng chẳng oan, thế nên lần này tôi quyết định không dính dáng gì nữa. Việc duy nhất tôi làm, là yên lặng rút điện thoại ra và quay lại toàn bộ quá trình bố bị mắng.

 

Mà càng chửi thì bà nội càng bốc hỏa, bà càng tuôn ra những lời không còn giữ kẽ: Nào là “đồ súc sinh”, nào là “đồ chó đẻ” cũng được lôi ra hết.

 

Tôi nghe mà cạn lời. 

 

Chửi con thì chửi, sao lại lôi luôn bản thân ra chửi theo?

 

Bố tôi rõ ràng là bà tự sinh tự nuôi mà, chửi vậy khác nào chửi mình?

 

Bố tôi vẫn không nói gì… Ông đã quen rồi, bị bà mắng vài chục năm nên cũng thành thói.

 

2.

 

Bà nội ‘ba la ba la’ chửi suốt hơn một tiếng đồng hồ, một mình tuôn ra cả vạn câu chửi thô tục. Chửi mãi vẫn chưa hả giận, bà còn gọi điện và gọi video khắp nơi để cầu viện binh giúp đỡ.

 

Nghĩ mà thấy buồn cười, rõ ràng người cần cầu viện phải là bố tôi mới đúng. Cảnh tượng này chẳng khác nào một người lớn đánh một đứa trẻ thừa sống thiếu chec, rồi thấy chưa đã tay lại đi gọi người tới để đánh hội đồng tiếp.

 

Người đầu tiên bà gọi là ba người bác của tôi, họ đều là chị gái của bố. Sau đó đến anh chị em ruột bên ngoại của bà, thậm chí cả mẹ ruột năm nay đã 99 tuổi cũng bị bà gọi điện khóc lóc kể lể một hồi.

 

 

Rồi đến các chú bác bên nội, nào là bác cả, bác ba, chú út…

 

Bà nội kể tội bố tôi với từng người một.

 

Bà lặp đi lặp lại rằng bố tôi bất hiếu đến mức nào, vong ân phụ nghĩa ra sao. Bất kể gọi điện hay gọi video thì bà đều bật loa ngoài, âm lượng lớn đến mức tưởng như đang có hai người cãi nhau ầm ầm trong nhà.

 

Không chỉ cả nhà tôi nghe rõ mồn một, mà đến cư dân nhà bên cạnh cũng tò mò thò đầu ra hóng hớt.

 

Bố tôi có phải người con có hiếu hay không, hàng xóm là người biết rõ nhất. Vì bao nhiêu lần rồi, bà nội cũng chửi ầm trời như vậy nhưng chưa một lần người ta nghe thấy tiếng bố tôi cãi lại.

 

Mỗi lần chúng tôi ra ngoài, gặp hàng xóm là họ lại tỏ vẻ ái ngại và nhỏ giọng hỏi han. Thậm chí còn nghi bà nội bị rối loạn cảm xúc hay mắc Alzheimer, họ khuyên bố tôi đưa bà đi bệnh viện kiểm tra.

 

Bố tôi thực sự đã từng đưa bà đi khám.

 

Nhưng kết quả cho thấy, tinh thần bà hoàn toàn bình thường. Thân thể cũng chỉ có vài bệnh vặt thường thấy ở người lớn tuổi như viêm dạ dày, cholesterol cao, gan hơi yếu…

 

Mấy chứng bệnh này phần lớn có liên quan đến chế độ ăn uống và quản lý cảm xúc.

 

Thế mà bố tôi cứ nuôi hy vọng chữa tận gốc bệnh cho bà.

 

Ông mua về cả chục quyển sách y học: nào là Thương hàn luận, Hoàng đế nội kinh, Thần nông bản thảo kinh, Loại bỏ hạ mỡ máu dễ ợt, Nuôi dưỡng tỳ vị để không sinh bệnh, Chích huyết trị bách bệnh…

 

Trong khi bố tôi chẳng phải bác sĩ và cũng chưa từng học qua y, ông chỉ là một người học hết cấp hai. Vậy mà vì bà nội, ngày nào ông cũng ôm sách thuốc mà gặm.

 

3.

 

Có điều bố tôi không dám mua thuốc cho bà nội uống, ông chủ yếu tập trung vào chế độ ăn uống để bồi bổ cơ thể cho bà.

 

Sách ghi rằng: gạo tẻ và gạo nếp sau khi rang lên nấu cháo thì rất tốt cho dạ dày. Thế là mỗi ngày, bố tôi đều tự tay rang gạo và nấu cháo cùng táo đỏ cùng kỳ tử cho bà ăn.

 

Sách ghi ăn gì giúp hạ mỡ máu, ông cũng đi mua đầy đủ những thực phẩm phù hợp với thể trạng của bà. Sách còn nói tổn thương gan là do tức giận quá nhiều, phải giữ cho người bệnh luôn vui vẻ cùng tinh thần thoải mái.

 

Thế là ngày nào bố tôi cũng kể chuyện cười hay kể truyện xưa, chỉ để bà nội cười lên một cái.

 

Bà nói muốn về quê ngoại thăm họ hàng, bố tôi liền đưa bà đi ngay. Bà nói thèm ăn mật ong rừng, bố lại tất tả đi hỏi khắp nơi và bỏ ra một khoản không nhỏ để mua được mật ong nguyên chất về cho bà.

 

Kết quả là bà giấu kỹ và ăn một mình.

 

Chỉ cần bà hơi cảm cúm, hắt hơi sổ mũi là bố tôi đã cuống lên. Ông lập tức đưa bà đi bệnh viện khám.

 

Bà sợ nóng nhưng lại không chịu dùng điều hòa. Nên vào mùa hè, bố tôi đưa bà đi tránh nóng suốt hai tháng trời.

 

Mùa đông, bà lại sợ lạnh. Bố tôi liền thuê căn nhà có nền sưởi, rồi đưa bà tới đó ở trọn hai tháng rét mướt nhất trong năm.

 

Bà thích mua sắm, cứ thấy quần áo là muốn mua. Bố tôi chẳng bao giờ tiếc tiền, bốn mùa xuân hạ thu đông đều sắm sửa đầy đủ quần áo cùng giày dép, tất vớ mới cho bà… Tủ đồ của bà nội nhiều hơn cả tủ quần áo của tôi và bố mẹ cộng lại.

 

Bà thích đông vui và mê náo nhiệt, thường hay rủ mấy bà bạn đến nhà đánh bài. Bố tôi lập tức hóa thân thành tiểu nhị, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống tiếp đãi.

 

Thậm chí còn làm chân sai vặt, ai cần đi vệ sinh hay đổi vị trí thì ông đều nhanh nhẹn giúp bốc bài.

 

Sau này bà nội biết dùng điện thoại thông minh, yêu cầu lại càng cao.

 

 

Hễ xem được video ngắn nào quảng bá chỗ nào đẹp, bà liền đòi đến đó ‘check-in’. Bố tôi không chút phàn nàn mà đưa bà đi từng nơi, kiêm luôn vai trò nhiếp ảnh gia riêng cùng chụp cho bà đủ kiểu ảnh.

 

Bà nội đăng ảnh, đăng video lên mạng xã hội, nếu chẳng thấy ai bấm thích thì bà lại giận. Bố tôi thế là phải đi nhờ người quen bấm like cho bà, còn phải comment khen đẹp và khen ăn ảnh.

 

Tóm lại, chỉ cần bà vui thì bố tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng nhờ vậy mà bao năm nay, ông luôn được họ hàng cùng bạn bè công nhận là ‘đại hiếu tử’ chính hiệu.

 

4.

 

Có người bảo bà nội tôi sinh ra ba cô con gái, chỉ có duy nhất một người con trai là bố tôi. Ai cũng ngỡ ông sẽ được nuông chiều đến hư… Nhưng không ngờ, người con trai duy nhất ấy lại là người hiểu chuyện và hiếu thuận nhất nhà.

 

Cũng có người nói, chính vì được bà nội dạy dỗ tốt nên bố tôi mới trưởng thành như vậy. Phải rồi, ông nội tôi đã mất hơn chục năm nên mọi công lao nuôi dạy đều do một tay bà nội gánh vác.

 

Thế mà bây giờ, chính người con trai mà ai cũng khen là đại hiếu tử ấy lại bị bà nội tố là không quan tâm đến bà nữa. Muốn đưa bà vào viện dưỡng lão và để mặc bà sống chec thế nào thì kệ, chuyện này có lẽ chẳng ai tin nổi.

 

Mọi người đua nhau gọi điện cho bố tôi hỏi xem lời bà nội nói có phải là thật không. Bố tôi chỉ biết cười khổ đáp: “Đúng vậy, tôi đã liên hệ với viện dưỡng lão rồi!”

 

Thế là cả nhà đại loạn.

 

Bà nội lập tức nhảy dựng lên, rồi nằm lăn ra đất lăn lộn gào khóc:

 

“Tôi không muốn sống nữa đâu, tôi chec đi cho xong! Thà chec bây giờ còn hơn bị đưa vào viện dưỡng lão để người ta hành hạ đến chec!”

 

“Trần Cảnh, mày lấy d.a.o mà giec tao đi! Tao chec rồi thì khỏi làm phiền mấy đứa nữa!”

 

“Mày thiêu tao luôn đi, rồi rải tro xuống cống rãnh để tao kiếp này hay kiếp khác đều không bao giờ được làm người nữa. Như thế thì mày mới vừa lòng đúng không?!”

 

Tôi mở group gia đình ra, quay lại cảnh bà nội đang vật vã rồi gửi thẳng vào đó.

 

Bác hai của tôi thở dài: 【Bà già này... có gì thì nói cho tử tế, sao lại nằm ra đất lăn lộn như con nít ba tuổi vậy trời?】

 

Bác ba cũng tiếp lời: 【Bà ấy là kiểu người thích làm quá lên! Là tại thằng Cảnh nuông chiều quá, bà ấy mới thành ra không biết điểm dừng.】

 

Bác cả thì gửi tin nhắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều: 【Thật ra mẹ cũng không phải cố tình gây chuyện. Chỉ cần hiểu bà muốn gì và đáp ứng đầy đủ, thì bà sẽ không làm loạn nữa đâu.】

 

Tôi bật cười rồi gửi tin nhắn thoại: “Vậy để con đưa bà nội sang chỗ bác cả ở nhé? Ba nhà bọn con góp tiền thuê chị họ chăm sóc bà.”

 

Bác hai và bác ba đồng thanh nhắn tin phụ họa: 【Đúng rồi đó, tụi em mỗi người phụ 1000 tệ tiền công! Chị lo cho mẹ giùm đi.】

 

Bác đọc được thì từ chối ngay tắp lự: 【Thôi thôi, sao mà được! Trong nhà chị còn ba mẹ chồng phải lo nên bận rộn lắm, không kham nổi đâu.】

 

Tôi chỉ cười nhạt… Không phải bác ấy bận đến mức không làm được, mà là đã từng chăm bà rồi và sợ đến phát khiếp.

 

5.

 

Năm ông nội tôi vừa mất, ba người bác của tôi cho rằng bà nội đang rất đau buồn. Để tránh bà nhìn cảnh nhớ người, các bác quyết định thay phiên nhau đón bà về nhà ở một thời gian và đợi bà nguôi ngoai rồi mới đưa bà trở lại.

 

Bác cả nói: “Để chị đón mẹ về nhà trước, nếu bà ở quen thì cứ để bà ở luôn chỗ chị. Các em góp tiền là được.”

 

Trong bốn chị em, người kiên nhẫn nhất là bố tôi rồi kế đến là bác cả. Bác ăn nói khéo léo, lại hài hước vui tính.

 

Mỗi lần bác cả mở miệng là có thể khiến bà nội bật cười ha hả và khiến cả nhà cũng vui theo. Tôi từng nghĩ rằng, bà và bác cả chắc chắn sẽ sống rất hòa thuận.



Bình luận

Loading...