Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Không Sợ Vợ

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

11

Trước khi tiệc mừng công bắt đầu, Giang Nhạc đột nhiên đưa điện thoại cho tôi:

“Thư Hòa, cậu mau xem cái này đi!”

Tôi vừa ngẩng đầu nhìn, tim lập tức lạnh đi ba phần.

Là ảnh tôi và Tần Duẫn Nam trao đổi đồ ở hành lang — bị ai đó chụp lại!

Giang Nhạc sốt sắng ra mặt:

“Trong group đang đồn ầm lên rồi! Cậu với tổng giám đốc Tần bị đồn có gì đó, bây giờ phải làm sao đây?”

Tôi bấm vào group chat — là nhóm ẩn danh trong công ty.

Có lẽ vì ẩn danh nên ai nấy càng thêm mạnh miệng, tin đồn đã bay đầy trời:

【Tôi nghi ngờ cô ta từ vụ cái thẻ nhân viên rồi. Cố tình nhét vào túi ấy chứ, không phải để khoe khoang thì là gì?】

【Không lẽ đang định ‘ép cung’? Tiểu tam muốn lên chính thất?】

【Ha, ai biết danh hiệu nhân viên ưu tú đó làm cách nào mà có.】

【Tôi còn thắc mắc sao váy của cô ta hôm nay lại đẹp thế, hóa ra là tổng giám đốc mua cho à.】

【Một bên dỗ tổng giám đốc, một bên vẫn thả thính đồng nghiệp nam khác, buồn nôn quá rồi.】

【Nhỡ đâu… cô ta thật sự là vợ của tổng giám đốc thì sao?】

【Ông tin à? Nói dối cũng phải hợp lý chút đi.】

【Vợ tổng là tin đồn thôi, chứ chuyện cô ta mập mờ với tổng giám đốc là thật!】

【Lần trước lên phát biểu còn đeo nhầm thẻ trưởng phòng cơ, sau lưng chắc loạn lắm luôn.】

【Thất vọng ghê, cứ tưởng cô ta là kiểu người vừa xinh vừa tốt.】

Tôi mím môi, trả lại điện thoại cho Giang Nhạc:

“Cảm ơn cậu, mình biết rồi.”

“Thư Hòa, cậu không định lên tiếng sao…”

“Lên tiếng kiểu gì?”

Tôi hiếm khi bật cười:

“Có cả ảnh làm bằng chứng, người kết hôn với Tần Duẫn Nam… chính là mình đấy.”

Giang Nhạc sững người, há hốc miệng.

Một lúc lâu sau, mới thốt được một câu:

“Má ơi!”

Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy, như an ủi:

“Đợi tiệc mừng công kết thúc rồi tính tiếp.”

Nhưng có người rõ ràng không đợi nổi.

Người trong hội trường ngày càng đông, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng nhiều dần, không ít ánh nhìn ám chỉ, soi mói, nửa khinh thường nửa tò mò.

Có nghĩa là chuyện trong group đã lan rộng.

Tôi thở dài, đi thẳng đến khu vực tiệc ngọt lấy một miếng bánh nhỏ lót dạ.

Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng:

“Làm tiểu tam da mặt đều dày vậy sao? Có chuyện lớn vậy rồi mà vẫn làm như không có gì?”

Là Tạ Y Hạ từ văn phòng tổng giám đốc.

Tôi khẽ cười:

“Ảnh là do cô chụp?”

“Không.” Cô ta chối bay. “Tôi chỉ tò mò thôi, cô làm sao dụ được tổng giám đốc vậy?”

“Tò mò thế là cũng muốn thử một lần à?”

Câu nói của tôi khiến cô ta nghẹn họng, gương mặt vốn xinh đẹp nay mang theo vẻ hằm hằm.

“Cô nghĩ có tổng giám đốc chống lưng là muốn làm gì thì làm? Có khi người ta chỉ đùa giỡn thôi.”

Cô ta lạnh giọng nói:

“Hôm nay vợ của tổng giám đốc cũng sẽ đến dự tiệc. Lúc đó, cô sẽ biết kết cục của tiểu tam là gì.”

“Vậy à?”

Tôi mỉm cười bình tĩnh:

“Thế thì… để xem nhé.”

Khi tôi ăn đến miếng bánh thứ hai, nhân vật chính của tin đồn – Tần Duẫn Nam – cuối cùng cũng xuất hiện.

Anh vốn đã rất thu hút ánh nhìn, nay lại càng khiến cả khán phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt như có hẹn mà đồng loạt đảo từ anh sang tôi.

Nhưng Tần Duẫn Nam hoàn toàn thản nhiên.

Thậm chí, anh không nhìn về phía tôi lấy một lần.

Có người nhìn ra được sự “né tránh” ấy, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng đầy châm biếm.

Tôi vừa nhai miếng bánh trong miệng, vừa nghe thấy có người trêu chọc:

“Hôm nay là tiệc mừng công đó nha, tổng giám đốc Tần lại định về sớm để về nhà với vợ à?”

Trong khung cảnh ồn ào hỗn loạn ấy, giọng Tần Duẫn Nam vang lên rõ ràng:

“Hôm nay thì không cần — vợ tôi có mặt ở đây rồi.”

“Á?” Có người kinh ngạc, ánh mắt nhìn quanh: “Phu nhân cũng tới sao? Ở đâu thế?”

Tôi căng thẳng đến mức quên cả việc nhai.

Chỉ thấy người đàn ông với dáng vẻ điềm tĩnh ấy mỉm cười, nhẹ nhàng hất cằm về phía tôi:

“Ăn no chưa? Qua đây.”

“…”

Trong ánh nhìn của cả hội trường, tôi cứng đờ bước từng bước đến bên cạnh anh.

Giây phút đó, tôi gần như nghe thấy tiếng hít thở dồn dập xung quanh.

Cả khán phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tần Duẫn Nam ôm eo tôi, đối diện với mọi người:

“Giới thiệu với mọi người một chút — đây là vợ tôi, Tống Thư Hòa.”

12

Từ sau khoảnh khắc ấy, tôi bị “ép buộc” đứng cạnh Tần Duẫn Nam suốt.

Tin đồn lan nhanh thật, nhưng được đập tan còn nhanh hơn.

Chỉ cần một câu của Tần Duẫn Nam, mọi lời đồn vô căn cứ đều sụp đổ.

Tôi thậm chí còn thấy rõ gương mặt của Tạ Y Hạ trong nháy mắt trắng bệch không còn giọt máu.

Trong lòng tôi… tự nhiên thấy đã quá chừng.

Giang Nhạc như điên, nhắn cho tôi cả chục tin:

【Cậu biết mặt Tạ Y Hạ khó coi đến mức nào không???】

【Tớ lén chụp rồi, chuẩn bị gửi nè!】

【Chắc cổ tưởng mình là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu “phu nhân tổng giám đốc”, tưởng là thật rồi đấy hả?】

【Trời ơi! Đã quá đi mất!】

【Mà Tần tổng… đẹp trai thật sự đó nha! Thư Hòa cậu kiếm đâu ra ông chồng đỉnh vậy? Tớ ghen với cậu đó!】

Tần Duẫn Nam nghiêng đầu, ghé sát tai tôi khẽ nói:

“Chuyện xảy ra đột ngột quá… Em đừng giận anh.”

“Hửm?”

“Ý anh là… chuyện công khai ấy. Những người tung tin, anh sẽ xử lý. Nhưng cách nhanh nhất để dập tin đồn… vẫn là công khai.”

“Không sao đâu.”

Tôi mỉm cười.

Dường như ngay từ lúc tôi chủ động đứng chờ anh ở hành lang, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để công khai rồi.

Tôi khen anh:

“Anh lúc nãy rất ngầu.”

Không ngờ anh lại không hài lòng:

“Chỉ ‘lúc nãy’ thôi à?”

“…”

Sau bữa tiệc, danh sách những người tung tin đồn được gửi vào điện thoại của Tần Duẫn Nam.

Anh không đưa tôi xem, chỉ nói:

“Anh sẽ giải quyết từng người.”

Tôi gật đầu, vẫn ôm điện thoại bận rộn trả lời tin nhắn của các đồng nghiệp.

Anh ngạc nhiên:

“Nhiều vậy sao?”

Tôi chỉ cho anh màn hình đầy những chấm đỏ thông báo:

“Có cả những người từng add Zalo nhưng chưa từng nói chuyện, giờ tự nhiên đi like mấy status từ… một năm trước.”

Tần Duẫn Nam giật lấy điện thoại của tôi:

“Đừng trả lời nữa.”

“Như vậy… không hay lắm đâu?”

“Ai dám nói gì em?”

“…”

Điện thoại bị tịch thu, tôi chỉ còn biết ngồi nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ —

Người bị đồn “sợ vợ” đâu?

Rõ ràng là tôi mới là người bị quản đến nơi đến chốn.

Tần Duẫn Nam đặt điện thoại sang một bên, nghiêm túc nhìn tôi:

“Giờ công khai rồi, em nghĩ sao?”

“Hả?”

“Ý anh là… về mối quan hệ của chúng ta.”

Anh nói,

“Sau này, em sẽ luôn đi kèm với anh. Người ta nhắc đến em sẽ gọi là ‘vợ của Tần Duẫn Nam’. Còn nhắc đến anh sẽ là ‘chồng của Tống Thư Hòa’.

Nên anh muốn biết… em nghĩ gì về điều đó?”

Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu anh đang vòng vo cái gì:

“Anh muốn hỏi là… em có định ly hôn không đúng không?”

Tần Duẫn Nam lặng giọng:

“Chỉ là muốn nghe suy nghĩ của em thôi.”

Tôi cố tình chọc ghẹo:

“Nếu em nói là ‘có’ thì sao?”

Tần Duẫn Nam hít sâu một hơi:

“Vậy… tất nhiên anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

“Thật luôn?”

“Thì… có thể sẽ… níu kéo một chút.”

“Có thể?”

Anh thở dài:

“Là chắc chắn luôn.”

Tôi bị anh chọc cười:

“Tần Duẫn Nam, anh đúng là biết giả vờ.”

“Anh chỉ sợ em thấy không công bằng thôi.”

Anh nhìn tôi:

“Dù sao cũng là anh yêu em trước. Việc công khai… suy cho cùng cũng có lợi cho anh hơn.”

Tôi chẳng tin lấy một dấu chấm câu nào:

“Nói thật lòng đi.”

Anh mím môi.

Đột nhiên im lặng.

Tôi đá đá chân anh, giục:

“Nói mau.”

Tần Duẫn Nam hít sâu mấy hơi liền, ánh mắt đáng thương như chó con bị ướt mưa, vành tai đỏ bừng:

“Vợ ngủ với anh đi.”

Tôi sững sờ.

Anh lập tức bật dậy, nói như chạy trốn:

“Anh đi tắm đây!”

Chạy được vài bước, hình như lại nhớ ra điều gì, vội quay lại, lúng túng giải thích:

“Anh không có ý gì đâu, anh thật sự chỉ là… đi tắm thôi, thật đấy… ờ mà, thôi kệ…”

Tôi chớp mắt, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Người này… đang chơi trò dụ dỗ ngược à?

Tôi gọi với theo:

“Anh có muốn… sang phòng em tắm không?”

Tần Duẫn Nam quay ngoắt lại.

Vẻ mặt anh lúc đó… đúng là cực kỳ buồn cười.

Căng thẳng, nhưng tràn đầy hy vọng.

Môi mím lại, nhưng đuôi mắt thì đã ướt át ánh xuân.

Anh hỏi, giọng căng như dây đàn:

“Anh được không?”

Tôi thong thả lướt qua người anh:

“Tùy anh.”

Tần Duẫn Nam cứng người đi theo tôi về phòng.

Vừa đóng cửa.

Anh liền ép tôi vào sau cánh cửa, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, giọng khàn khàn đầy ám muội:

“Vợ à… anh đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi.”

【Hết】

(Đã hết truyện)

BUÔNG TAY ĐỂ TÌM HẠNH PHÚC MỚI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

“Cô ấy đã trở về rồi.”

Chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng làm tôi gần như nghẹt thở.

—————

Trên tay tôi vẫn còn đeo chiếc vòng tay mà Bạch Ngọc tặng tôi cách đây ba ngày.

Ba ngày trước anh ấy nói rằng công ty bận rộn, không thể rời đi, xin lỗi vì đã khiến tôi phải hoãn kế hoạch du lịch.

Tôi vốn muốn bù đắp cho anh ấy, cũng muốn cho Bạch Vân một gia đình hoàn chỉnh, nhưng dù sao cô ấy cũng mới là mẹ ruột của con bé.

—————

Bạch Ngọc lạnh lùng như đang nói chuyện với một người xa lạ, không hề để ý đến tôi – người đang run rẩy không ngừng đứng bên cạnh.

So với kết quả là ly hôn, lý do mà Bạch Ngọc đưa ra khiến tôi khó chấp nhận hơn nhiều.

“Em còn trẻ, em sẽ có nhiều lựa chọn khác.”

Tay tôi siết chặt tờ báo cáo siêu âm đến mức nó bị biến dạng.

Tiếp tục nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Tôi cầm lấy thỏa thuận ly hôn trên bàn, anh ấy hỏi:

“Em muốn nói chuyện quan trọng gì với anh?”

 

Chiều nay tôi đã nhắn cho anh ấy, nhắc anh về nhà sớm, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.

Tôi chạm vào bụng mình.

Không còn quan trọng nữa, anh ấy đã không còn xứng đáng để làm cha của đứa con tôi nữa rồi.

Nhưng trước khi rời đi, tôi muốn gặp Bạch Vân một lần.

Khi Bạch Ngọc và tôi thẳng thắn nói chuyện, tôi nhìn thấy con bé mở hé cửa phòng làm việc, đứng im không nhúc nhích.

So với Bạch Ngọc, tôi và con bé gần gũi hơn.

Bạch Vân rất thích chia sẻ chuyện trường học với tôi, con bé thường kể về tất cả những gì đã xảy ra ở trên lớp vào mỗi buổi chúng tôi cùng nhau tâm sự.

Tôi lo rằng quyết định của người lớn sẽ làm con bé buồn, vì vậy tôi muốn nói với Bạch Vân rằng dù tôi có rời đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục quan tâm con bé, và con bé có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.

 

Khi nghe tiếng bước chân của tôi, Bạch Vân lập tức tắt đèn trong phòng.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy con bé đang thu mình vào trong chăn, tôi biết con bé vẫn chưa ngủ.

Khi nhặt cây kéo rơi cạnh thùng rác lên, tôi bỗng chợt sững người .

Ánh trăng chiếu vào phòng, trong thùng rác là những bức ảnh của tôi. Còn bức ảnh gia đình trên bàn đã được dựng mới, bên cạnh Bạch Vân là hình của một người phụ nữ lạ được dán vào.

Tim tôi lúc đó lạnh ngắt, tôi thu dọn đồ đạc suốt đêm.

Bạch Ngọc bước vào phòng, quan sát tôi.

“Em không cần vội thế đâu, có thời gian thì thu dọn sau cũng được.”

“Không cần, tôi thấy ghê tởm.”

 

Bạch Ngọc không nói gì thêm, chỉ đứng ở cửa nhìn tôi.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ấy giúp tôi chuyển hành lý lên xe, tôi hạ cửa xe xuống:

“Anh thích đến mức đó sao? Dù đã bị bỏ rơi một lần?”

“Em còn trẻ, em chưa hiểu.”

Tôi lắc đầu, cười nhạt:

“Nếu tình yêu là sự hèn hạ, thì đúng là tôi không hiểu.”

Ngày hôm sau, tôi nhờ luật sư Dao Thạch xem xét thỏa thuận ly hôn.

30 triệu, thêm một căn biệt thự ở trung tâm thành phố và ba cửa hàng mặt phố.

“Bạch Ngọc và em không ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Dựa trên tài sản hiện có của anh ấy, em có thể nhận được nhiều hơn.”

 

Dao Thạch là bạn học của Bạch Ngọc, nhưng với tư cách luật sư, anh ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyênn có lợi.

Tuy nhiên, tôi đã từ chối đề nghị của anh ấy. Tôi không muốn tiếp tục giao tiếp quá nhiều với Bạch Ngọc.

Như thế là quá đủ rồi.

Dao Thạch vừa xem thỏa thuận vừa lắc đầu:

“Tôi không ngờ anh ấy lại thực sự ly hôn với em, lại còn nhanh như vậy.”

Tôi sững người.

Quả thật trước đến nay, tôi luôn tự nhận thấy rằng tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Mỗi lần tôi muốn đi du lịch, anh ấy sẽ xin nghỉ phép để đi cùng.

 

“Vợ anh đẹp thế này, anh phải giữ chặt cô ấy.”

Sự nghiệp của tôi không thuận lợi, anh ấy khuyên tôi nghỉ việc để nghỉ ngơi.

“Dù có một vạn người như em, anh cũng nuôi được hết.”

Ngay cả ba ngày trước, trong giấc mơ, anh ấy vẫn nói rằng đừng bỏ rơi anh ấy.

Để cho Bạch Ngọc đủ cảm giác an toàn, bất kể là tôi làm gì hay gặp gỡ ai cũng đều kể cho anh ấy nghe.

Thế nhưng đến giờ, lý do của Bạch Ngọc là “vẫn không thể mang lại cho tôi hạnh phúc” lại khiến tôi thấy thật nực cười.

Suốt 5 năm qua, tôi thực sự cảm nhận được tình yêu của anh ấy. Làm sao có thể đột nhiên không yêu nữa?

Vì vậy, đêm trước ở khách sạn, tôi vẫn còn đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc điều gì đã khiến anh ấy quyết định ly hôn với tôi.

 

Có phải vì hai ngày trước anh ấy say rượu về nhà, tôi tức giận không cho anh vào phòng không?

Hay là do một ngày trước, tôi vẫn chưa nguôi giận, lén bóp mù tạt vào bánh sandwich của anh ấy?

Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ xung đột nào giữa chúng tôi mà đến mức phải ly hôn.

“Em có biết Hứa Văn đã trở về chưa?”

Tim tôi khẽ run.

Bạch Ngọc đã nói rất rõ, nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật.

Chỉ cần Hứa Văn trở về, Bạch Ngọc sẽ rời bỏ tôi không chút do dự, dù không có mâu thuẫn nào, cũng không cần bất kỳ lý do gì.

Tôi chỉ biết vài thông tin về Hứa Văn qua miệng của bạn bè Bạch Ngọc.

 

Là một họa sĩ thiên tài, là mối tình đầu thời đại học của Bạch Ngọc, là mẹ ruột của Bạch Vân. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy từ bỏ cơ hội du học để kết hôn và sinh con với Bạch Ngọc. Không lâu sau khi sinh Bạch Vân, cô ấy đề nghị ly hôn và ra nước ngoài.

Bạn bè nói rằng đó là lỗi của Hứa Văn, bước vào hôn nhân có nghĩa là hy sinh bản thân, nhưng cô ấy lại không thể làm như vậy.

Cũng có người nói rằng lỗi là do Bạch Ngọc, vì sau khi kết hôn, anh ấy không giữ lời hứa mang lại tự do cho Hứa Văn.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe Bạch Ngọc nhắc về vợ cũ. Trong nhà, cái tên đó như một lời nguyền cấm kỵ không được nhắc tới.

Cho đến hai ngày trước, Hứa Văn trở về.

Là một họa sĩ có chút danh tiếng, lần đầu tiên trở về trong nước cô ấy đã mạnh mạnh dạn tổ chức một buổi triển lãm. Các cựu sinh viên cũng tổ chức một buổi gặp gỡ cho cô ấy.

 

Hôm đó, Bạch Ngọc nói với tôi rằng anh ấy đi bàn về một dự án hợp tác, dặn tôi đừng đợi mà đi ngủ sớm.

Dao Thạch lật lại thỏa thuận, giúp tôi xác nhận từng điều khoản.

“Chúng tôi cứ nghĩ rằng Bạch Ngọc chỉ đùa thôi. Sau khi uống vài ly, anh ấy chơi trò nói thật hay thử thách, và hỏi Hứa Văn liệu họ có thể bắt đầu lại từ đầu không. Anh ấy thật ngốc nghếch. Hứa Văn đã từ chối anh ấy một cách rõ ràng như vậy rồi mà vẫn mê muội. Cô ấy chỉ nói với anh rằng, một người đàn ông đã có gia đình thì nên tự biết giữ chừng mực.

Bạch Ngọc thật sự định bám vào một cái cây không bao giờ giữ nổi. Tôi đã khuyên anh ấy rằng Hứa Văn giống như một cơn gió, anh ấy không thể nắm giữ được, còn em mới là người phù hợp với anh ấy nhất.”

“Có lẽ anh ấy thực sự đã yêu rất sâu đậm.”

Tôi nói.

 

“Dù gì thì ngày trước anh ấy cũng từng vì Hứa Văn mà suýt tự sát ở nhà, may mà cứu được.”

Đó là một Bạch Ngọc mà tôi chưa từng biết đến.

“Em chắc chắn không muốn thêm gì từ thỏa thuận bồi thường nữa sao?”

Dao Thạch lấy ra tờ báo cáo siêu âm mà tôi vô tình kẹp vào thỏa thuận ly hôn.

“Không cần đâu.”

“Bạch Ngọc biết rồi à?”

“Anh ấy không có tư cách biết.”

“Em định sinh đứa bé này không?”

“Dĩ nhiên, em luôn muốn có một đứa con của riêng mình.”

 

Dao Thạch thở dài.

“Bạch Ngọc nhất định sẽ hối hận, nhưng em sẽ không.”

Tôi đã bán lại căn biệt thự với giá cao, giao các cửa hàng cho công ty môi giới. Tôi không định ở lại đây, thành phố quá ồn ào, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thích nó.

Tôi cũng sẽ không quay về quê nhà. Tôi không thể chịu được ánh mắt của những người ở quê đó, mà họ cũng không thể chịu đựng được sự xấu hổ của tôi. Nếu biết tôi và Bạch Ngọc ly hôn, có lẽ họ sẽ cùng nhau đến cầu xin Bạch Ngọc tha thứ cho tôi mất, dù rằng người không chung thủy không phải là tôi.

Tôi đã mua vé máy bay đến thị trấn A – một thị trấn nhỏ ở vùng biên. Tôi đã đến đó nhiều lần, không khí nơi đó rất trong lành, phong cảnh đẹp, rất thích hợp để nghỉ ngơi.



Bình luận

Loading...