Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Cũ Ngoại Tình, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Trong lúc giằng co, không biết thế nào mà mẹ kế của cô ta lại lỡ tay đẩy mạnh, khiến cô ta ngã lăn ra giữa đường.

Và chuyện gì đến cũng đến…

Giống như kiếp trước, Lý Diễm Diễm gặp tai nạn giao thông.

Còn mẹ kế của cô ta thì bị cảnh sát bắt đi với tội danh cố ý giết người.

Sau khi mất đi đứa con, Lý Diễm Diễm phải nằm viện điều trị.

Cha cô ta ngày nào cũng đến bệnh viện, quỳ xuống van xin cô ta ký giấy bãi nại để cứu vợ mình.

Nhưng làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?

Lý Diễm Diễm cắn một miếng táo, thản nhiên nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, giọng điệu đầy chế giễu:

“Từ khi mẹ ruột tôi mất, ông mang ả đàn bà đó và thằng con riêng về, tôi đã từng có một ngày nào sống yên ổn chưa?”

“Bây giờ ông lại muốn tôi tha cho ả ta? Được thôi, đưa 500 ngàn đây rồi nói tiếp!”

500 ngàn đối với gia đình nghèo khó của họ là một con số khổng lồ, muốn gom đủ tiền chỉ có thể bán nhà.

Nhưng cuối cùng, Lý Diễm Diễm đã đánh giá quá cao tình yêu của cha mình dành cho vợ hiện tại.

Ngày hôm sau, sau khi nghe yêu cầu 500 ngàn, ông ta liền về nhà, từ đó không bao giờ quay lại nữa.

Một tuần sau, mẹ kế của Lý Diễm Diễm bị kết án tù.

Ngay lập tức, em trai cùng cha khác mẹ của cô ta tìm đến tận nơi, gào thét đòi giết cô ta để trả thù cho mẹ hắn.

Lý Diễm Diễm sợ hãi, thế là dứt khoát lẩn trốn biệt tăm.

Trong thời gian đó, tôi và con trai đã đưa Lâm Đại Vĩ về nhà, thuê một hộ lý giá rẻ để chăm sóc ông ta.

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng điều chúng tôi không ngờ tới là…

Lý Diễm Diễm lại bất ngờ xuất hiện trong nhà tôi!

13.

Cô ta đánh ngất hộ lý, cầm dao kề sát cổ Lâm Đại Vĩ, ép chúng tôi phải đưa tiền.

“Tôi biết các người không dám để Lâm Đại Vĩ chết. Chỉ cần ông ta còn sống, các người vẫn còn nhận được tiền hưu trí. Đưa tôi 300 ngàn, tôi lập tức thả người, từ nay về sau biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa!”

Biến mất luôn sao? Không đời nào!

Kiếp trước, cô ta đã phá nát gia đình tôi, khiến con trai tôi phải ngồi tù, đánh mất tất cả.

Còn tôi thì từ một bà già an nhàn sung sướng trở thành lao công bị người đời khinh miệt.

Bây giờ cô ta nghĩ có thể vỗ tay phủi sạch, cầm tiền rồi bỏ trốn sao? Không có cửa đâu!

Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát.

Lý Diễm Diễm hoảng hốt hét lên:

“Không cần 300 ngàn nữa! 200 ngàn cũng được!”

Nhưng tôi vẫn mặc kệ, ngón tay tiếp tục bấm số.

Lý Diễm Diễm lóng ngóng tay run, lưỡi dao hơi nghiêng đi, lập tức cứa một đường trên cổ Lâm Đại Vĩ, máu tươi trào ra.

“100 ngàn! 100 ngàn được chưa?”

“Nếu không phải ba mẹ tôi ép tôi vào đường cùng, thì chỉ với đứa con trong bụng tôi, nếu kiện ra tòa, tôi ít nhất cũng lấy được một phần ba tài sản của Lâm Đại Vĩ!”

Nhìn cô ta không còn chút liêm sỉ nào, tôi cũng chẳng buồn quanh co thêm nữa.

“Lý Diễm Diễm, cô chắc chắn đứa bé trong bụng là con của Lâm Đại Vĩ chứ?”

“Cô và ông ta có lẽ đều không biết, nhưng nhiều năm trước, Lâm Đại Vĩ đã từng bị chấn thương vùng hạ thân.

“Từ lâu ông ta đã mất đi khả năng sinh con. Vì sợ tổn thương lòng tự trọng của ông ta, tôi đã nhờ bác sĩ giấu kín chuyện này.”

Tôi vạch trần lời nói dối của cô ta.

Lý Diễm Diễm lập tức nổi cơn thịnh nộ, xấu hổ hóa giận.

“Đừng có nói nhảm nữa! Đưa tôi 100 ngàn! Đó là số tiền tôi đáng được nhận!”

“Tôi ngày nào cũng phải chịu đựng mùi người già trên người Lâm Đại Vĩ, còn phải giả vờ khen ngợi ông ta sau mỗi lần chưa đến vài giây đã xong!

“Vậy mà bây giờ tôi bị các người hại đến trắng tay, các người phải bồi thường cho tôi! Mau đưa tiền đây!”

Cô ta điên cuồng kéo mạnh Lâm Đại Vĩ xuống giường.

Lâm Đại Vĩ vốn đã là người thực vật, lại bị tổn thương phổi, không thể rời khỏi máy thở.

Sau khi bị tháo mặt nạ dưỡng khí, ông ta lập tức thở dốc, mặt mày tím tái, rõ ràng đang có dấu hiệu ngạt thở.

Tôi tốt bụng nhắc nhở:

“Nếu cô không mau đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho ông ta, không đến hai phút nữa, ông ta sẽ chết.

“Lúc đó, cô chính là kẻ giết người đấy.”

Nhưng Lý Diễm Diễm dường như không nghe thấy, trong miệng chỉ lẩm bẩm không ngừng đòi tiền.

Tôi âm thầm ra hiệu bằng mắt với con trai.

Nó nhẹ nhàng di chuyển từng bước, lặng lẽ áp sát Lý Diễm Diễm.

Nhân lúc tôi nói chuyện thu hút sự chú ý của cô ta, con trai tôi lập tức tung chân đá mạnh.

“Aaa!”

Lý Diễm Diễm hét lên đau đớn, ngã sóng soài xuống đất.

Cùng lúc đó, Lâm Đại Vĩ cũng bị kéo ngã xuống.

Vì đập đầu vào tủ đầu giường, trên trán ông ta lập tức sưng vù một cục u lớn.

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó, việc quan trọng nhất là nhanh chóng đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho ông ta, đảm bảo ông ta không chết là được.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến và bắt giữ Lý Diễm Diễm.

Nhờ hệ thống camera giám sát trong nhà, toàn bộ hành vi lén lút đột nhập, hành hung hộ lý, cầm dao uy hiếp đòi tiền của cô ta đều bị ghi lại đầy đủ.

Kết quả, tòa tuyên án 5 năm tù giam cho cô ta.

Trớ trêu thay, cô ta lại bị giam cùng trại với mẹ kế của mình.

Bà mẹ kế này vào tù không bao lâu đã kết thân với một nhóm chị em trong trại, rảnh rỗi chẳng có gì làm liền thường xuyên tìm đến Lý Diễm Diễm gây chuyện, khiến cô ta chẳng mấy ngày lại bị thêm vài vết thương mới.

Còn về phần Lâm Đại Vĩ, nhờ được cứu chữa kịp thời nên không có gì đáng ngại.

Dựa vào khoản tiền bồi thường khổng lồ và lương hưu hàng tháng của ông ta, cuộc sống về già của tôi vô cùng sung sướng và nhàn nhã.

Con trai tôi và Từ Đình cũng có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, không hề vướng nợ nần.

Hai vợ chồng họ còn sinh được một cặp sinh đôi vô cùng đáng yêu.

(Đã hết truyện)

Chồng Và Con Đều Là Giả (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Trả Thù, Nữ Cường,

Chồng tôi yêu cầu tôi cắt bỏ tử cung để cùng anh ấy sống cuộc đời không con cái .

Mười năm sau, anh lại nhận nuôi một cặp song sinh long phụng và bắt tôi tận tình nuôi dạy chúng nên người.

Tôi gật đầu, từ đó nghiêm túc nuôi dưỡng cặp long phụng này.

Đến năm mười tám tuổi, cả hai đều thi đỗ Thanh Hoa và Bắc Đại.

Tại bữa tiệc mừng đỗ đại học, chồng tôi đưa cho tôi một bản chuyển nhượng tài sản.

Anh yêu cầu tôi chuyển toàn bộ tài sản sang tên cặp long phụng.

Tôi đồng ý, vừa định cầm bút ký tên thì mẹ kéo tôi ra một bên.

Bà lo lắng nói: “Lan Lan, hai đứa trẻ này lai lịch không rõ, con tuyệt đối không được đem hết gia sản giao cho chúng!”

Tôi bình thản đáp: “Mẹ, con tin vào phán đoán của mình.”

Mẹ tôi vừa khóc vừa quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng trở thành kẻ bị lợi dụng.

Ba tôi thấy khuyên không được, tức giận tát tôi một cái.

Ông mắng tôi là đồ phá của, rồi giận dữ bỏ đi.

Tôi ký tên.

Hạ Văn Siêu cười khoái chí, sau đó thân mật ôm eo một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó đưa cho tôi một bản đơn ly hôn.

Cô ta nói: “Cố Lan Lan, cảm ơn cô đã chăm sóc Văn Siêu và bọn trẻ suốt thời gian qua.

Đã đến lúc giao họ lại cho tôi để gia đình ba người chúng tôi được đoàn tụ.”

Tôi cười nhạt: “Được!”

Mười tám năm trước, Hạ Văn Siêu – người từng nói sẽ cùng tôi sống đời không con cái – bất ngờ mang về một cặp song sinh long phụng.

Hai chị em da hơi đen, nhưng vừa thấy người là cười khúc khích, rất đáng yêu.

Hạ Văn Siêu nói đây là hai đứa trẻ được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Anh nhờ tôi chăm sóc chúng khôn lớn.

Từ đó tôi trở thành “bảo mẫu”, vất vả chăm sóc từng chút một.

Tôi nuôi dạy chúng trưởng thành, mười tám năm sau đỗ Thanh Hoa và Bắc Đại.

Tại tiệc mừng đỗ đại học, khi tôi chuẩn bị chuyển tài sản sang tên bọn trẻ để lui về tuyến sau, sự việc gây chấn động cả thành phố.

Cha mẹ và bạn bè thân thích đều khuyên tôi nên giữ lại một phần tài sản.

Nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả, chuyển toàn bộ tài sản cho hai đứa trẻ.

Ngay khoảnh khắc Hạ Văn Siêu nhận được giấy tờ chuyển nhượng, anh ta không kìm được sự phấn khích.

Anh ta cười lớn bước vào đám đông, ôm lấy một người phụ nữ rồi cùng đưa cho tôi đơn ly hôn.

Họ yêu cầu tôi ra đi tay trắng.

Tôi choáng váng, không thể tin vào mắt mình khi nhìn anh ta.

Cảm giác bị chính người thân nhất đâm sau lưng dâng lên mãnh liệt.

Phải biết rằng, năm xưa vì muốn sống đời không con với anh ta, tôi đã đi phẫu thuật cắt bỏ tử cung.

Bao năm qua, tôi còn hóa thân thành người vợ chiều chồng, thương con.

Tôi là hình mẫu lý tưởng của cả thành phố.

Lúc này, nhìn vào tờ đơn ly hôn, tôi tức giận đến đỏ cả mắt.

Tôi hét lên với họ:

“Hạ Văn Siêu, thì ra anh đã sớm thông đồng với Dương Vy rồi!”

Dương Vy là nhân viên công ty tôi, rất mưu mô, là kiểu “trà xanh”.

Hiện tại cô ta đã lên chức giám đốc.

Dương Vy ung dung cười: “Cố Lan Lan, cô không cần tức giận.

Đã yêu Văn Siêu thì nên vì hạnh phúc của anh ấy mà hy sinh chứ.”

Hạ Văn Siêu sốt ruột nói: “Ký nhanh đi, chậm chạp gì vậy!”

Tôi và Hạ Văn Siêu là bạn cùng đại học.

Anh ta đến từ nông thôn, hoàn cảnh gia đình khó khăn, không có tiền sinh hoạt.

Anh thường trốn trong ký túc xá ăn bánh bao trắng.

Vì thiếu dinh dưỡng, lúc đó tóc anh ta khô xơ, mặt không có chút máu, người thì gầy còm cong lưng.

Hôm đó anh ta ngất xỉu ở sân trường.

Tôi cõng anh đến phòng y tế mới biết được tình cảnh của anh ta.

Tôi rộng lượng chi trả luôn sinh hoạt phí cho anh ta.

Sau đó chúng tôi nảy sinh tình cảm, tự nhiên đến với nhau.

Dương Vy là bạn học cấp ba của Hạ Văn Siêu, từng là thanh mai trúc mã.

Tưởng đã chia tay từ lâu, không ngờ sau này lại quay lại với nhau.

“Cố tiểu thư thật thảm quá đi?

Vừa mới chuyển tài sản cho hai đứa trẻ thì anh ta đã lộ bộ mặt thật, đòi ly hôn.”

“Nghe nói trước đây họ đã thỏa thuận sống đời không con.

Ai ngờ sau này Hạ tiên sinh lại nhận nuôi hai đứa.

Chúng còn đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại.

Hôm nay mới tổ chức tiệc mừng.”

“Tôi nghi ngờ cặp long phụng này là con riêng của Hạ tiên sinh và ả đàn bà đó.”

“Còn nghi gì nữa? Rõ như ban ngày.

Không thì làm sao lại yêu cầu cô Cố chuyển hết tài sản cho bọn trẻ?”

“Cố tiểu thư thật đáng thương, bị tính kế rồi.”

Những người đến dự tiệc mừng đỗ đại học, khi chứng kiến biến cố này, liền xì xào bàn tán khắp nơi.

Mẹ tôi nước mắt giàn giụa, nói: “Lan Lan, con thấy chưa? Con đã rơi vào bẫy của họ rồi!

Mẹ với ba con đã nói bao lần, người đàn ông này tâm địa hiểm độc, rất có mưu mô.

Hắn tiếp cận con, đối xử tốt với con đều là vì tiền.



Bình luận

Loading...