Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG BÍ MẬT NUÔI CON RIÊNG

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chương 9

Tháng đầu tiên sau khi ly hôn, tôi bán luôn căn nhà từng chất chứa quá nhiều dối trá và phản bội ấy.

Anh tôi không hiểu, khuyên tôi giữ lại — đó là căn hộ cao cấp ở vị trí đắc địa, giữ lại để tăng giá cũng tốt.

Tôi chỉ lắc đầu:

“Anh à, em muốn chuyển chỗ khác, bắt đầu lại từ đầu.”

Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ giúp tôi xử lý hết mọi thủ tục.

Tôi chuyển đến một căn hộ dịch vụ gần văn phòng luật — không lớn, nhưng view thoáng, nắng chan hòa.

Tôi vứt sạch mọi thứ từng liên quan đến Kỷ Bách Nhiên: Từ cái cốc uống nước đến đôi dép đi trong nhà — không giữ lại bất cứ thứ gì.

Rồi tôi cho bản thân một kỳ nghỉ dài thật sự.

Tôi đến Tây Tạng, ngồi bên hồ Nam Mộc Thố, ngẩng đầu ngắm trời sao phủ kín, lòng bình yên đến lạ.

 

 

 

Tôi đến Vân Nam, đạp xe quanh bờ biển Nhĩ Hải, mặc gió thổi tung mái tóc dài.

Tôi không còn là vợ của Kỷ Bách Nhiên, không còn là cái bóng phụ thuộc sau lưng bất kỳ ai.

Tôi — chỉ là chính mình. Thư Ngôn.

Trong chuyến đi, tôi nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ…

“Thư Ngôn, là anh, Kỷ Bách Nhiên đây.

Giờ anh đang làm công nhân tại một công trường xây dựng, mỗi ngày đều rất mệt, nhưng ít nhất cũng là tự mình kiếm cơm.

Anh biết mình đáng bị như vậy, anh không cầu xin em tha thứ…

 

 

 

Chỉ muốn nói với em rằng — anh thật sự rất hối hận.

Nếu có thể làm lại từ đầu, anh tuyệt đối sẽ không…”

Tôi không chút biểu cảm xóa tin nhắn đi, rồi chặn luôn số.

Thời gian không thể quay lại. Còn “hối hận” — là cảm xúc vô dụng nhất trên đời.

Nửa đời còn lại của anh ta sẽ trôi qua trong nghèo đói và dằn vặt. Và đó — là hình phạt xứng đáng.

Kết thúc kỳ nghỉ, tôi trở lại văn phòng luật sư, tiếp tục công việc.

Đồng nghiệp ai nấy đều cẩn thận, không dám nhắc tới hôn nhân hay Kỷ Bách Nhiên trước mặt tôi.

Thế nhưng, trong một lần ăn trưa, tôi lại chủ động mở lời:

 

 

 

“Tôi ly hôn rồi.”

Văn phòng lập tức lặng như tờ.

Một lát sau, Tiểu Trương, cô trợ lý trẻ, là người đầu tiên vỗ tay.

Tiếp đó, tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng.

Người cộng sự lâu năm của tôi — một quý bà gần 50 tuổi, tao nhã bước đến, vỗ nhẹ vai tôi rồi đưa tôi một ly champagne.

“Chúc mừng vì đã tự do. Chúc mừng vì những điều tốt đẹp phía trước.”

“Chúc mừng tự do. Chúc mừng tương lai.” Tôi nâng ly, một hơi uống cạn.

Tối hôm đó, tôi không về nhà.

 

 

 

Tôi đứng thật lâu trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, lặng ngắm thành phố lung linh ánh đèn.

Cảnh tượng ngoài kia — giống hệt cái đêm tôi lén xem điện thoại của Kỷ Bách Nhiên.

Nhưng tâm trạng lúc này — lại hoàn toàn khác.

Đêm đó, thế giới của tôi sụp đổ.

Còn đêm nay, tôi cảm thấy cả thế giới đều nằm dưới chân mình.

Tôi không trở thành kiểu phụ nữ mất niềm tin vào tình yêu, nhưng tôi hiểu — tình yêu không phải là tất cả trong cuộc đời.

Giá trị của một người phụ nữ, càng không nên để hôn nhân hay đàn ông định nghĩa.

 

 

 

Cuộc đời của tôi, sẽ do chính tôi làm chủ.

Điện thoại trên bàn sáng lên. Là tin nhắn từ anh trai:

“Tối nay có tiệc rượu, có một kiến trúc sư trẻ người châu Âu tham dự. Vừa có tài, lại đẹp trai. Gặp thử nhé?”

Tôi nhìn dòng tin, khóe môi bất giác cong lên.

Tôi trả lời:

“Được chứ.”

Đặt điện thoại xuống, tôi ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương đối diện.

Trang điểm chỉn chu, ánh mắt kiên định, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.

Đúng vậy.

Tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Và câu chuyện của tôi — mới chỉ bắt đầu.

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

VẬN MỆNH CHƯA TỪNG THAY ĐỔI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Drama,

Lúc bước vào cửa, cô giúp việc trẻ đang tranh luận với vị hôn phu về thành tựu văn học của Đường Tống bát đại gia.

Cô ấy giận đến mức giơ tay đấm một cái lên ngực anh ta.

“Là anh sai!”

Người đàn ông im lặng hai giây, rồi bật cười khẽ.

“Ừ, là anh sai, em đúng.”

Tôi đứng sau lưng họ, nhìn tấm thiệp cưới đặt làm riêng trong tay, nhất thời thấy khó xử.

Bởi vì thiết kế này…

Tôi thật sự khá thích.

1

Trong mắt nhiều người, vị hôn phu của tôi – Tống Thanh Vân – là một nhân vật kiệt xuất.

Từ nhỏ đã đọc thông sử sách, được gọi là thần đồng.

Năm 21 tuổi tốt nghiệp trường danh tiếng, bước vào giới đầu tư, nhờ góc nhìn sắc bén mà đầu tư thành công vào một loại tài sản ít ai chú ý đến, từ đó nổi danh.

Mấy năm sau, anh ta trở thành nhà đầu tư độc lập, liên tiếp giành chiến thắng, tài sản gia tộc trong tay anh ta tăng lên gấp hàng chục lần.

Bây giờ.

Anh sống trong căn hộ áp mái rộng 280 mét vuông ở trung tâm thành phố. Mỗi ngày đọc sách, thưởng trà, thỉnh thoảng mới ra tay đầu tư một phi vụ, toát lên khí chất “ẩn sĩ chốn phồn hoa”.

Thường thì người như vậy, ít nhiều sẽ có vài điểm kỳ lạ, Tống Thanh Vân cũng không ngoại lệ.

Anh ta lạnh nhạt trong tình cảm, ít nói, thích yên tĩnh.

Có bệnh sạch sẽ, lại cực kỳ ghét sự ngu ngốc.

Ngoài những dịp giao tiếp thương mại cần thiết, anh ta rất ít ra khỏi nhà, cuộc sống thường ngày đều do dì Ngô – người giúp việc – chăm lo.

Anh luôn giữ khoảng cách lạnh lùng với mọi người và mọi việc xung quanh.

Nhưng với tôi thì lại là ngoại lệ.

Tôi và Tống Thanh Vân là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Năm chín tuổi, mẹ anh qua đời, là tôi đã cùng anh leo núi lúc nửa đêm, hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ bên mộ suốt một đêm.

Bốn năm trước, khi tôi phải đối mặt với đứa con riêng đột nhiên xuất hiện, muốn cướp quyền thừa kế từ cha, anh từng bước tính toán, giúp tôi kế thừa thành công công ty gia tộc.

Lúc anh phẫu thuật bắc cầu tim, tôi một mình canh ngoài phòng mổ, thành tâm cầu nguyện cho anh; lúc dự án công ty tôi gặp khó, chính anh là người huy động vốn và quan hệ, dốc sức xoay chuyển tình hình cho tôi.

Những năm gần đây sau khi hai bên cha mẹ đều qua đời, tôi và anh như hai con chim rực rỡ nhưng cô độc, dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.

Cho nên, dù trong mắt người ngoài,

Anh là thần đồng, là cao nhân.

Tôi là tiểu thư Thẩm gia, là “tiểu thư nhà giàu đầu óc rỗng tuếch”.

Nhưng tình cảm giữa chúng tôi rất tốt.

Là ngoại lệ của nhau.

2

Không lâu trước đây, tôi đi công tác nước ngoài về, đến thăm anh.

Phát hiện dì Ngô không có ở nhà, thay vào đó là một cô gái trẻ đang bận rộn trong phòng.

“Cô ấy tên là… ừm, dì Ngô bị gãy chân, gọi cháu gái mình đến thay vài tháng.”

Khi nói câu này, Tống Thanh Vân đang ngồi bên cửa sổ, nheo mắt suy tư trước bàn cờ dang dở.

Bên cạnh đang đun trà, khói trắng lượn lờ phác họa chân mày điềm đạm trầm tĩnh của anh, vẫn là vẻ thờ ơ với thế sự quen thuộc.

“Thẩm tiểu thư, em tên là Chu Ân, sau này mong chị giúp đỡ nhiều.”

Chu Ân đứng thẳng lưng bước tới chào hỏi.

Tôi quan sát cô ấy.

Khuôn mặt thanh tú, môi hơi mỏng, mặc chiếc váy xanh dài đã bạc màu vì giặt nhiều. Khi nói chuyện, cằm hơi ngẩng lên, phát âm rõ ràng, lời lẽ dứt khoát.

Thành thật mà nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã không thích cô ấy.

Nói thế nào nhỉ?

Cô ấy khiến người ta có cảm giác điềm tĩnh mà kiêu ngạo, không biết từ đâu ra.

Nhưng cũng chẳng sao, cô ấy chỉ làm vài tháng.

Hơn nữa trước nay dì Ngô vẫn rất tốt với tôi.

Tôi mỉm cười lấy chiếc khăn lụa mua ở nước ngoài cho dì Ngô từ trong túi ra, đưa cho cô ấy:

“Hi, Chu Ân, cái này tặng em, coi như quà gặp mặt nhé.”

Nhưng Chu Ân lại không đưa tay nhận lấy.

Cô chỉ khẽ cười, vẻ mặt xa cách: “Không phù hợp đâu ạ, giữa chúng ta chỉ là quan hệ làm thuê, mọi thứ cứ theo hợp đồng mà làm thì tốt hơn.”

Chiếc hộp lụa cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Giống như một món quà hối lộ đáng thương bị người ta từ chối thẳng thừng.

Tôi hơi nhướn mày.

“Theo hợp đồng cũng được, tôi nhớ rõ trong hợp đồng có ghi, lương tháng ba vạn bao gồm cả chi phí trang phục, yêu cầu ăn mặc phải thanh lịch, chỉnh tề. Cái váy em đang mặc, em thấy đạt yêu cầu à?”

Cô ấy mím môi, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng.

“Thẩm tiểu thư và tôi không thuộc cùng một thế giới, có thể chị không hiểu. Tôi sinh ra trong nghèo khó, quen sống tiết kiệm.

Tôi cho rằng chiếc váy này không làm tổn hại hình ảnh chủ nhà.

Dĩ nhiên, nếu Thẩm tiểu thư đã nghĩ như vậy, tôi sẽ thay bộ khác mà chị thấy phù hợp hơn.”

Câu nào cũng có chữ “tôi”, nhưng đến cuối câu, chữ “chị” lại được nhấn mạnh rõ ràng.

Tôi nghe mà thấy phiền, chẳng buồn nói thêm, xoay người ném lại một câu:

“Vậy thì thay đi.”

Phía sau im lặng hai giây, rồi vang lên giọng nói khẽ khàng:

“Vâng.”

Tôi ngồi xuống trước bàn trà của Tống Thanh Vân, lúc này anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi, dịu dàng mỉm cười:

“A Lan, em về rồi à?”

Tôi bật cười:

“Ừ, em về rồi. Còn anh, cuối cùng cũng về từ cõi thần du hả?”



Bình luận

Loading...