Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chia tay vui vẻ, đừng quay lại

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chương 5: https://zhihutruyen.site/chuong/chia-tay-vui-ve-dung-quay-lai/26/chuong-5

Cố Hữu Hồ ngẩn ra một giây, rồi mỉm cười:

 "Giống chú Chu quá, nghiện việc."

Nói xong, nhân viên phục vụ đẩy đến một chiếc bánh kem.

 Trên mặt bánh là hình một bé gái dễ thương.

Tôi nghiêng đầu nhìn:

"Cố Hữu Hồ, sinh nhật tớ qua lâu rồi mà."

"Biết chứ. Nhưng không phải cậu thích ăn bánh kem sao?"

Vài năm không gặp, cậu ấy vẫn nhớ.

Hồi nhỏ, tôi mê bánh kem lắm, cứ hễ tâm trạng không vui là phải ăn một miếng.

Sinh nhật, ba mẹ tôi luôn mua bánh trước một ngày, hôm sau lại mua thêm.

 Họ bảo: "Vui vẻ thì nên nhân đôi."

Tôi nhận ra, Cố Hữu Hồ giờ trầm ổn hơn xưa.

Hồi cấp ba, cậu ấy là kiểu lạnh nhạt, ít nói.

 Giờ vẫn trầm tính, nhưng chín chắn, chu đáo.

Đi ăn, đón tôi, đặt bàn - mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.

Đi với người như vậy, luôn có cảm giác an tâm.

Chỉ cần đi theo là được.

Tôi bỗng nhớ đến Thẩm Dịch.

Hồi đó đi du lịch cùng nhau, anh luôn để tôi sắp xếp.

Tôi lên kế hoạch thì đi theo.

 Tôi không lên, anh chọn cách… đặt tour cho nhanh.

Ăn được nửa bữa, nhà hàng bỗng yên lặng lại.

Người phục vụ nói: "Tối nay có pháo hoa."

Rất nhanh, những đóa pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời.

Nhân viên nhà hàng có ghi hình lại làm tư liệu quảng bá.

Không biết vì sao, ảnh tôi với Cố Hữu Hồ lại lọt được vào vòng bạn bè của Thẩm Dịch.

Tối hôm đó, anh ta gửi bức ảnh ấy cho tôi.

Kèm một dấu hỏi chấm.

Thấy tôi không phản hồi, Thẩm Dịch lập tức cùng Thẩm Vũ rời khỏi Bắc Thành ngay trong đêm.

Gần như ngay sau đó, Thẩm Vũ đăng hai tấm ảnh vé máy bay, che tên bằng một lớp làm mờ rất mỏng.

Cứ như sợ tôi không biết - Thẩm Dịch đi cùng cô ta.

Tôi thì nhẹ nhõm, thanh thản.

Vừa hay, đang phải tăng ca ở công ty.

Công ty mới của Cố Hữu Hồ nằm ngay tầng trên công ty tôi, ngày nào cậu ấy nấu ăn cũng mang thêm một phần cho tôi.

Nửa tháng sau, tôi ghé quán ăn sau cổng trường cũ thì tình cờ gặp hai bạn cùng phòng của Thẩm Vũ.

Chỗ họ thực tập nằm gần đây, nên cũng thường ăn ở quán này.

Vừa thấy tôi, cả hai lập tức nở nụ cười đầy mỉa mai, bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Thấy tôi chỉ tập trung ăn, không đáp lời, bọn họ càng được đà, nói ngày càng lớn tiếng.

Như thể sợ tôi không nghe được, thi nhau lên giọng.

“Đúng rồi đấy, cô ta tưởng mình là ai, dù có ra vẻ đến đâu, Thẩm Dịch vẫn chọn Thẩm Vũ thôi.”

“Thẩm Vũ với Thẩm Dịch vốn là thanh mai trúc mã, chẳng qua là cô ta chen ngang!”

“Đợi đấy, chắc Thẩm Dịch sớm muộn cũng tỉnh ngộ, đá cô ta thôi!”

Những người ngồi xung quanh nghe được, bắt đầu quay sang nhìn tôi.

Hai người kia cười cợt không giấu nổi đắc ý.

Tôi ăn xong, đặt đũa xuống, quay người lại đối diện bọn họ.

Thấy tôi không nói gì, cả hai bỗng chốc im bặt, nghẹn họng.

Tôi khẽ tặc lưỡi:

“Quả nhiên, người như nào thì kết bạn như thế.”

“Thẩm Vũ có biết hai người khắp nơi rêu rao chuyện cô ta đang đứng sát ranh giới làm ‘tiểu tam’ không?”

Mấy người xung quanh lập tức bày ra nét mặt hóng hớt.

Hai cô bạn của Thẩm Vũ lập tức hoảng lên.

“Giang Huyền, cô nói linh tinh gì đấy? Thẩm Vũ không phải loại người đó! Cô ấy với Thẩm Dịch quen nhau bao lâu rồi, cô quen Thẩm Dịch được bao lâu?”

Tôi đáp lại:

“Quen nhau lâu vậy, sao họ không đến với nhau sớm đi, còn để Thẩm Dịch theo đuổi tôi làm gì?”

Hai người đó bật cười khinh bỉ:

“Cô tưởng cô trong sạch lắm à? Không phải vì cô quyến rũ Thẩm Dịch trong câu lạc bộ, cô có cơ hội chen vào à?”

“Hơn nữa, trước khi có cô hay Thẩm Vũ, Thẩm Dịch đã chọn rồi - cô nghĩ anh ấy đến Nam Thành làm gì?”

Cả hai nói xong thì cười lớn như thắng trận.

Tôi vỗ tay, gật đầu:

“Vậy thì bây giờ Thẩm Vũ đang ở Nam Thành, cũng có cơ hội đấy.”

“Các cô bảo cô ta thử quyến rũ lại Thẩm Dịch xem sao.”

8

Mười phút sau khi rời quán ăn, Thẩm Dịch gọi điện đến.

Anh ta cố nén cơn giận, chất vấn:

“Giang Huyền, tại sao em lại nói Thẩm Vũ là tiểu tam giữa chốn đông người?”

“Anh đã nói rồi, anh có thể quay về. Em không cần phải làm quá lên như vậy.”

Tôi vừa đội ô, vừa đeo tai nghe đi bộ về nhà, giọng điệu lãnh đạm:

“Thẩm Dịch, anh rõ lại đi. Là bạn cùng phòng của Thẩm Vũ nói cô ta là tiểu tam, không phải em.”

“Nếu anh không rõ tình hình, có thể xin chủ quán xem camera.”

Thẩm Dịch nghẹn lời, thở dài một hơi:

“Anh biết hai người kia nói năng hồ đồ vì quá tức giận… nhưng em cũng không nên đổ thêm dầu vào lửa.”

“Giờ diễn đàn trường đang bàn tán ầm ĩ.”

Tôi hỏi ngược lại:

“Bàn tán chuyện gì?”

“Chuyện em nhận định Thẩm Vũ là tiểu tam.”

Tôi đứng chờ đèn xanh bên vệ đường, nhìn dòng xe tấp nập, nói rành rọt từng chữ:

“Thẩm Dịch, người có quyền quyết định Thẩm Vũ có phải là tiểu tam hay không từ đầu đến cuối, luôn là anh.”

Thẩm Dịch im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng:

“Anh thực sự không có gì cả. Anh có thể thề, giữa anh và Thẩm Vũ hoàn toàn trong sáng.”

“Trong sáng thì nên làm chuyện đúng mực.

 Chứ không phải làm những việc khiến cả bạn cùng phòng cũng hiểu lầm.”

Thẩm Dịch bật cười lạnh:

“Em chỉ trích anh, vậy còn em thì sao?”

“Em với Cố Hữu Hồ thì chẳng có gì mờ ám à?”

“Em nói muốn ‘cần thời gian bình tĩnh lại’, xoay người đã cùng cậu ta đi ăn nhà hàng bên biển.

 Anh hỏi em thì không một lời giải thích.”

“Em bảo người khác tin rằng hai người không có gì? Em tin nổi không?”

Tôi thản nhiên hỏi lại:

“Anh nghĩ em với Cố Hữu Hồ có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nam nữ ở cùng, nhà hàng ven biển, bên cạnh là khách sạn, ai biết hai người…”

Cảm xúc dồn nén trong lòng Thẩm Dịch cuối cùng cũng vỡ tung.

Tôi đáp giọng nhàn nhạt:

“Thẩm Dịch, con người là một tấm gương.”

“Anh nhìn thấy ở người khác điều gì… thật ra phản chiếu chính con người anh.”

Thẩm Dịch tức đến bật cười, hơi thở nặng nề:

“Hay quá nhỉ? Anh thì có vấn đề, em với Cố Hữu Hồ thì trong sáng thánh thiện!”

“Nếu vậy thì… chia tay đi!”

Vừa dứt lời, anh ta bỗng khựng lại.

Tôi im lặng.

Thấy tôi không nói gì, Thẩm Dịch vội vã chữa cháy:

“Giang Huyền, anh xin lỗi… anh nói trong lúc giận thôi…”

Tôi từ tốn đáp:

“Được thôi.”

Thẩm Dịch sững sờ:

“Em nói gì cơ?”

“Tôi nói… được, chia tay.”

Tôi và Thẩm Dịch khi mới yêu từng thỏa thuận - không tùy tiện nói chia tay.

 Chỉ khi thật sự không còn hợp, hoặc đã thích người khác, mới được phép kết thúc.

Trước giờ dù có cãi nhau, vẫn luôn nói chuyện để giải quyết.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch nói chia tay.

Và tôi… đồng ý một cách rất dứt khoát.

Đầu dây bên kia, Thẩm Dịch rõ ràng hoảng hốt, hơi thở gấp gáp:

“Giang Huyền, em chắc chứ?”

“Chắc.

 Là anh nói chia tay, tôi đồng ý.”

“Giang Huyền…”

Anh ta lập tức gọi tên tôi.

Tôi ngắt lời:

“Chia tay rồi thì đừng liên lạc nữa.”

Nói xong, tôi cúp máy, chặn cả số điện thoại lẫn WeChat của anh ta.

Trên đường về nhà, tôi ghé mua một cái bánh kem nhỏ để ăn mừng.

Một đàn em cùng trường - chắc là thấy mấy bài trên diễn đàn - vào bình luận story của tôi:

“Chị… chia tay thật rồi à?”

Tôi trả lời:

“Độc thân rồi nhé.”

Không biết bằng cách nào, Cố Hữu Hồ cũng add được đàn em kia.

Và… cậu ấy thấy được bình luận của tôi.

Còn thản nhiên… thả tim.

9

Chỉ trong một ngày, diễn đàn trường lại càng bàn tán rôm rả hơn.

Thẩm Dịch vốn là nhân vật hot trong trường.

Rất nhanh, người ta bắt đầu đào lại loạt ảnh anh ta từng đi chung riêng với Thẩm Vũ.

Thậm chí còn có người tung tin: hai người họ chỉ mới vào Nam Thành vài ngày đã sống chung.

Cả diễn đàn đầy rẫy những lời mắng chửi.

Có kẻ nhân cơ hội lôi ảnh tôi và Cố Hữu Hồ ở bãi biển ra, nói tôi là người phản bội.

Mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức nhà hàng hôm đó bị cư dân mạng gọi điện khủng bố.

Chủ nhà hàng lên tiếng trả lời:

“Hôm đó hai người chỉ đơn giản là ăn tối, đến tay còn chưa nắm thì làm được gì?

 Và cũng không phải hai người, là bốn người tất cả!”

Sau đó, ông ấy đăng kèm một tấm hình.

Trong ảnh là tôi, Cố Hữu Hồ, Kỷ Tình và Nhạc Tiêu.

Hôm đó vốn là bốn người đi chung, chỉ là vì hai người bạn kia bị kẹt xe nên đến muộn.

Lúc pháo hoa đợt đầu nổ lên, họ chưa kịp tới.

Sau khi rõ ràng trắng đen, nghe nói Thẩm Dịch bắt chuyến tàu đêm quay về Bắc Thành.

Chương 5: https://zhihutruyen.site/chuong/chia-tay-vui-ve-dung-quay-lai/26/chuong-5

(Đã hết truyện)

Mẹ Kế Độc Ác (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Gia Đình, Trọng Sinh,

1

 

“Hi Như, lão Trương bọn họ giờ sức lực cũng không còn được như xưa nữa, còn anh cũng đã làm ở mỏ hơn năm năm rồi, cơ thể chịu không nổi nữa, anh muốn đổi công việc.”

 

Tôi đảo mắt nhìn quanh, đồng tử run rẩy, gương mặt bàng hoàng của ba hiện ngay trước mắt.

 

Mặt mày ông tái nhợt, thần sắc suy sụp, đôi môi khô nứt run rẩy không ngừng, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn sau lần thoát ch/ết.

 

Ông ngồi một mình trong góc, như đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị phạt, bứt rứt vò tay, ánh mắt u ám dán chặt về phía gian bếp.

 

Đôi tay đang rửa quả cherry nhập khẩu của mẹ kế khựng lại giữa không trung, bầu không khí như đông cứng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách từ vòi.

 

Đầu óc tôi ù lên, theo bản năng ôm bụng, không còn cơn đau như bị dao cắt của lần ngộ độc trước.

 

Trái tim tôi đập thình thịch.

 

Đau lòng, phẫn nộ, chấn động, vui mừng… tất cả cảm xúc sau khi thoát kiếp nạn tràn ngập đầu óc tôi, khiến toàn thân tôi run lẩy bẩy không sao kìm lại được.

 

Tôi… đã trọng sinh rồi!

 

Trở lại đúng ngày ba gặp sự cố về khí mỏ, về nhà dè dặt bàn chuyện nghỉ việc với mẹ kế.

 

Kiếp trước, mẹ kế Thẩm Hi Như che giấu rất giỏi, dịu dàng lương thiện, hiểu chuyện, đối với đứa con gái riêng tôi, bề ngoài cũng chưa từng tỏ ra cay nghiệt.

 

Thế nên khi đó, tôi ngây ngốc tin rằng bà ta nhất định sẽ thương xót nỗi vất vả của ba, đồng ý để ông nghỉ việc.

Mẹ kế lần này cũng giống y hệt kiếp trước: rửa xong một đĩa cherry nhập khẩu, bưng vào phòng cho cậu con trai sáu tuổi, rồi lại quay ra bếp cắt hai miếng dưa hấu thừa từ tối qua, đưa cho tôi và ba mỗi người một miếng.

 

Bà ta mặt không đổi sắc, ngồi xuống bên cạnh ba, ôm lấy cánh tay ông, đầu tựa lên vai, dịu dàng nói:

 

“Anh mà không muốn xuống mỏ thì thôi, đừng đi nữa. Lớp năng khiếu của Tiểu Lượng và lớp phụ đạo của Thanh Thanh đều dừng lại vậy, trái cây với sữa một tuần mua một lần cũng được, em từ nay cũng không cần dùng mỹ phẩm, quần áo cũng chẳng mua nữa. Chỉ cần cả nhà mình bên nhau, siết chặt lưng quần lại, ngày tháng nào mà chẳng sống qua được.”

 

Ba tôi cúi gằm mặt, áy náy nói: “Hi Như, ủy khuất cho em rồi, đều tại anh vô dụng.”

 

Kiếp trước, để ba đừng buồn, tôi ngốc nghếch bước ra, lớn tiếng an ủi:

 

“Ba, dì Thẩm, hai người đừng lo. Đợi Thanh Thanh thi đậu đại học, sau này con sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho hai người tiêu.”

 

Kết quả, ngay tối đó, tôi bị Thẩm Hi Như cho uống một bát canh nấm độc, bị phát bệnh tim bẩm sinh, phải đưa thẳng vào ICU.

 

Ngoài phòng cấp cứu, Thẩm Hi Như khóc lóc kể lể một mình bà phải nuôi cả nhà khổ cực ra sao, chẳng dành dụm được đồng nào, lời nói bóng gió ép ba tôi phải ứng trước lương và phải tiếp tục xuống mỏ làm việc.

 

Ba tôi vốn đã định hôm sau sẽ đến mỏ làm thủ tục nghỉ, mau chóng tìm công việc mới.

 

Cuối cùng vì cần tiền gấp để cứu mạng tôi mà ông buộc phải mạo hiểm xuống mỏ tham gia cứu hộ sự cố khí mỏ.

 

Không ngờ vừa xuống chưa được bao lâu, hầm mỏ bị sập, ba tôi vĩnh viễn nằm lại dưới lòng đất.

 

Theo hợp đồng, Thẩm Hi Như nhận một trăm vạn tiền bồi thường, bà ta hớn hở vui mừng, lập tức cho tôi xuất viện, ném vào một căn phòng thuê cũ nát.

 

Bà ta cười híp mắt, nói: “Mày vốn chẳng phải con ruột tao, dựa vào cái gì mà tao phải cứu mày chứ?

 

Cuối cùng cũng đợi được lúc ba mày gặp chuyện, tiền với nhà đều là phần thưởng xứng đáng cho những năm tháng tao vất vả vì cái nhà này. Còn mày, cứ ở đây mà tự sinh tự diệt đi.”

 

Trong oán hận và bi thương vô tận, tôi dần dần cạn kiệt sinh mệnh mong manh cuối cùng.

 

Trước khi ch/ết, tôi cầu khẩn ông trời: nếu được sống lại một lần nữa, tôi nhất định phải bắt Thẩm Hi Như phải trả giá gấp bội và thảm khốc hơn!

 

Cho nên khi nghe bà ta lại lần nữa lấy chiêu “lùi một bước”, lấy việc hy sinh bản thân và gia đình ra để làm tư tưởng đạo đức trói buộc ba tôi, tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi Như, không chút khách khí nói:

“Thế thì tốt quá, dì Thẩm. Dù sao con học hành cũng giỏi, chẳng cần đi học thêm; Tiểu Lượng đì học cái gì cũng chẳng thấy có thiên phú, phí tiền vô ích; còn trái cây với sữa tươi không ăn cũng chẳng sao, vốn dĩ con toàn phải ăn đồ sắp hỏng.

À, còn nữa dì Thẩm, dì bao nhiêu tuổi rồi, đừng bắt chước mấy cô gái son phấn làm gì… trang điểm xong trông chẳng khác gì bạch cốt tinh cả.”

2

Đây là lần đầu tiên tôi không nể nang gì mà mỉa mai thẳng thừng Thẩm Hi Như cùng đứa con trai của bà ta.

Trong lòng tôi thoải mái vô cùng.

Được sống lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm cũ, có oán thì báo oán, có thù thì trả thù.

Sắc mặt Thẩm Hi Như xanh mét, quai hàm nghiến chặt, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, rồi lại lập tức rơm rớm nước mắt, quay sang ba tôi than thở:

“Thừa Chí, ai cũng nói làm mẹ kế là khó. Em vất vả vì cái nhà này hết lòng hết sức như vậy, Thanh Thanh lại chẳng hiểu chuyện, còn sỉ nhục em thế này. Chẳng lẽ anh không thấy những gì em đã làm hay sao? Hay là, trong mắt anh và con bé, em vốn chẳng phải người nhà này?”

Ba tôi vốn là người trọng tình nghĩa, có trách nhiệm, ông không bao giờ chịu để ai trong gia đình phải chịu tủi thân.

Thẩm Hi Như chính là đã nắm bắt điểm này của ông mà khống chế mọi chuyện.

Khi xưa bà ta gặp ba trong một buổi xem mắt, thật ra ba tôi chẳng ưng gì, nhan sắc bà ta lẫn trong đám đông cũng thuộc loại kém sắc.

Nhưng bà ta rất khôn khéo, thấy ba đi xem mắt còn dắt theo tôi, liền hiểu ngay tôi không có ai chăm sóc. Bà ta lập tức níu tay ba, hứa chắc nịch rằng sẽ coi tôi như con ruột.

Chính vì câu nói đó, ba tôi mới chấp nhận cưới bà ta. Sau khi cưới, ông càng liều mạng xuống mỏ, gánh vác công việc nặng nhọc, nguy hiểm nhất chỉ để kiếm thêm tiền, thậm chí giấy tờ nhà cũng ghi thêm tên bà ta, chỉ mong bà đối xử tốt với tôi một chút.

Năm năm ngắn ngủi thôi, người cha từng anh tuấn hiên ngang của tôi đã bị mài mòn thành một ông già hom hem.

Còn Thẩm Hi Như thì ở nhà, nuôi bản thân và con trai riêng béo tốt trắng trẻo, trên người vàng bạc đầy đủ, hoa quả nhập khẩu ăn thả ga, sữa uống hàng ngày, mỗi tuần còn đi spa làm đẹp và massage, sống vô cùng sung sướng.

Còn tôi thì sao? Chỉ được uống sữa sắp hết hạn, ăn mấy thứ trái cây ế được bán rẻ cuối ngày.

Vì không muốn ba khó xử, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần bà ta đối xử tốt với ba là được. Nhưng tôi đã quá ngây thơ rồi. Một kẻ giả nhân giả nghĩa như thế sao có thể tốt với ba tôi được chứ?

Mãi đến lúc lâm chung ở kiếp trước, tôi mới biết, hóa ra bà ta luôn mong ngóng ba tôi gặp chuyện trong hầm mỏ để độc chiếm căn nhà và khoản tiền bồi thường kia.

3

Ba tôi bóp trán mệt mỏi, nhẹ giọng nói với tôi:

“Thanh Thanh, mấy năm nay dì Thẩm chăm sóc con cũng không dễ dàng gì. Sau này con đừng cãi lại dì nữa, mau xin lỗi đi.”

Thẩm Hi Như lấy tay áo chấm khóe mắt, liếc xéo tôi, khóe môi nhếch lên một tia đắc ý.

Vì không muốn ba khó xử, tôi ngoan ngoãn cúi người hành lễ với bà ta:

“Dì Thẩm, xin lỗi. Con lỡ miệng nói năng không chừng mực, dì rộng lượng đừng chấp trẻ con.”

Thẩm Hi Như kiêu căng ngẩng đầu, nào ngờ câu tiếp theo của tôi khiến bà ta lập tức cúi mặt.

“Ba, sau khi con thi đại học sẽ lên trường ở, đại học có thể vay vốn. Ba đã vất vả nuôi cả nhà nhiều năm rồi, sau này đừng làm công việc nguy hiểm như vậy nữa. Con tán thành hai tay hai chân việc ngày mai ba đi nộp đơn nghỉ việc.”

Hiếm hoi lắm ba mới nở nụ cười, định mở miệng nói thì bị Thẩm Hi Như the thé cắt ngang:

“Không được! Con lên đại học thì không nói, nhưng nhà còn có Tiểu Lượng, nó phải học trường tiểu học tư thục tốt nhất!”



Bình luận

Loading...