Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cháu trai vô tình phát hiện ra bí mật giả c h e c của chồng tôi

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Mỗi lần nghe thế, Chu Dương đều bùng nổ, lao vào đánh đấm cha mình túi bụi.

Đêm hôm đó, Chu Dương lại uống say khướt, về nhà thì thấy Chu Lâm Thanh đang ngồi trên sofa gặm bánh bao.

Miệng ông ta còn lẩm bẩm: “Giá mà Trần Huệ Trung còn ở đây, ít ra còn có cơm nóng mà ăn.”

Câu nói đó khiến Chu Dương nổi điên.

Hắn lao tới túm cổ áo Chu Lâm Thanh, xô ngã xuống đất, vừa đánh vừa chửi:

“Tất cả là tại ông! Nếu không phải ông giả chết, nếu không phải ông tìm con đàn bà đó, thì làm gì có ngày hôm nay!”

Chu Lâm Thanh bị đánh đến nỗi chỉ biết cầu xin, nhưng Chu Dương đã mất hết lý trí.

Hắn vớ lấy chai bia bên cạnh, đập mạnh xuống đầu Chu Lâm Thanh.

“Choang” một tiếng, chai bia vỡ tan, máu trên đầu Chu Lâm Thanh tuôn ra.

Ông ta khẽ rên một tiếng, rồi hoàn toàn bất động.

Lần này, Chu Lâm Thanh không cần phải giả chết nữa — ông ta chết thật rồi.

Chu Dương nhìn vết máu loang khắp sàn, men rượu trong người lập tức bay sạch.

Hắn ngồi bệt xuống đất, run rẩy mãi đến sáng, mới dám run tay gọi điện báo cảnh sát.

 

08

Ngày Chu Dương bị bắt giam, không còn ai chăm sóc Khả Khả.

Thằng bé mặc bộ đồ bẩn thỉu, một mình lững thững đi đến dưới khu nhà trọ tôi đang thuê.

Thấy tôi đang phơi đồ trên ban công, nó ngẩng đầu lên, khẽ gọi:

“Bà ơi…”

Tay tôi đang cầm móc áo bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Khả Khả đứng dưới gốc cây ngô đồng.

Chiếc áo phông cũ kỹ bị giặt đến bạc màu, cổ áo đã quăn mép. Trên mặt còn vương vết bẩn, chẳng còn chút gì giống đứa bé kiêu căng ngày trước.

Nó ngước khuôn mặt nhỏ xíu lên nhìn tôi, ánh mắt không còn gai góc, chỉ còn sự lạc lõng dè dặt – như một chú mèo con bị bỏ rơi.

 

Tôi lặng lẽ xuống lầu.

Khi bước đến gần, nó khẽ lùi lại, hai tay nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng lập lại:

“Bà ơi, con đói…”

Giọng nó nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Tôi nhìn đôi môi khô nứt của nó, trong lòng như bị ai bóp chặt.

Dù sao, nó cũng chỉ là một đứa trẻ.

Tôi đưa nó về phòng trọ, nấu cho nó một bát mì trứng cà chua.

Nó ôm bát, ăn ngấu nghiến, nước mì bắn lên áo cũng không để ý, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, nhỏ vào bát, làm mặt nước mì gợn lên từng vòng lăn tăn.

“Bà ơi, ba mẹ con bị công an bắt rồi, ông nội và bà Tôn cũng không còn nữa…”

 

Nó nấc nghẹn, đôi đũa cứ chọc qua chọc lại trong bát.

“Mọi người nói không ai cần con nữa… con có phải sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi không?”

Tôi rút một tờ giấy đưa cho nó, không nói gì.

Nó lau nước mắt, bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy áy náy.

“Bà ơi, trước đây con không nên gọi bà là đồ ngốc, không nên ném đồ chơi bà mua, cũng không nên đá bà…”

Giọng nó càng lúc càng nhỏ.

Tôi nhìn nó – đứa bé từng bị nuông chiều đến hư hỏng, giờ đây lại như một chú chim non hoảng sợ.

Tôi không trả lời ngay, chỉ đứng dậy, múc thêm một quả trứng cho nó.

 

“Ăn đi đã.”

Những ngày sau đó, Khả Khả tạm thời ở cùng tôi.

Nó trở nên vô cùng yên lặng, lúc nào cũng lén quan sát sắc mặt tôi, nói năng rụt rè.

Tôi cảm nhận được – nó đang cố gắng lấy lòng tôi, giống như tôi từng cố lấy lòng cha mẹ nó vậy.

Một tuần sau, cán bộ phường tìm đến.

Họ trình bày hoàn cảnh của Khả Khả, rồi nhẹ nhàng đề cập: nếu tôi không muốn nuôi dưỡng, họ sẽ sắp xếp cho cháu vào viện phúc lợi.

Chưa kịp nói hết, Khả Khả đã nhào tới ôm chặt lấy chân tôi, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt:

“Bà ơi, đừng bỏ con… Con sẽ ngoan, sẽ rửa bát, sẽ quét nhà, việc gì cũng chịu làm…”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy lại hình ảnh Chu Dương thuở nhỏ – cũng từng ôm chân tôi, van xin đừng gửi nó vào trường nội trú.

Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Chương 8: https://zhihutruyen.site/chuong/chau-trai-vo-tinh-phat-hien-ra-bi-mat-gia-c-h-e-c-cua-chong-toi/51/chuong-8

(Đã hết truyện)

Vợ Câm Của Tổng Tài Tuyệt Tử Tuyệt Tôn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Tôi là một người câm, lại gả cho một tổng tài bị tuyệt tử tuyệt tôn.

Cả giới hào môn đều đang chờ xem tôi làm trò cười, thế nhưng trong buổi tiệc lớn của nhà họ Hoắc, tôi lại bất ngờ nôn nghén.

Hoắc Diễn Xuyên mặt đen như than:

“Anh chưa từng chạm vào em, đứa bé này là của ai?”

Tôi không giải thích, chỉ lặng lẽ trốn đi, sinh ra một cặp long phụng song sinh.

Nhìn con càng lớn càng giống mình, Hoắc Diễn Xuyên rơi vào trầm tư.

Đêm khuya, anh ôm chặt lấy tôi, thấp giọng thì thầm:

“Vợ, em có thể nói cho anh biết, bọn nhỏ là em mang thai kiểu gì không?”

“Chúng ta… thử diễn lại một lần.”

“Em không lên tiếng thì mặc định là đồng ý rồi.”

01

Trước khi gả cho Hoắc Diễn Xuyên, tôi đã biết anh không thể sinh con.

Năm mười tám tuổi, anh leo lên cây để lấy diều cho cô bạn thanh mai Dư Đường.

Không may ngã xuống, tảng đá dưới đất lại trúng ngay chỗ hiểm.

Nghe nói khi đó, quần anh toàn máu.

Tin tức truyền ra ngoài, anh bị người ta cười nhạo suốt một thời gian dài.

Từ đó, tính cách Hoắc Diễn Xuyên dần trở nên lạnh lùng, u uất.

Dư Đường vì chê anh có khuyết điểm trên cơ thể mà hủy hôn.

Ông nội tôi là danh y, mở một tiệm thuốc Đông y gia truyền.

Ông nội Hoắc Diễn Xuyên chính là khách VVIP ở đó, lại rất thân thiết với ông tôi.

Thấy anh đã hai mươi lăm tuổi vẫn chưa chịu cưới vợ, ông cụ Hoắc đành dùng cả mềm cả rắn, ép anh phải lấy tôi.

Hoắc gia nắm trong tay tài sản hàng trăm tỷ, mà anh lại là con trai độc nhất.

Còn gia đình tôi tuy cũng là dòng dõi Đông y, nhưng so với Hoắc gia thì rõ ràng là trèo cao.

Ngoài chuyện môn đăng hộ đối không xứng…

Điều quan trọng nhất là tôi là một người câm.

Tin tức Hoắc Diễn Xuyên cưới một người vợ câm vừa truyền ra, cả giới hào môn đều hứng thú bàn tán.

“Chậc chậc, tuy rằng người thừa kế Hoắc gia có vấn đề ở phương diện kia, nhưng gia sản nhà họ Hoắc to như vậy, thiếu gì phụ nữ muốn gả? Vậy mà lại cưới một cô gái bình thường, lại còn bị câm.”

“Nghe nói trong lễ cưới, Hoắc Diễn Xuyên mặt lạnh suốt cả buổi, rõ ràng là không hài lòng với hôn sự mà ông cụ sắp đặt.”

“Cô câm này tuy đã gả vào hào môn, nhưng làm phu nhân nhà giàu không dễ đâu.”

02

Tôi biết Hoắc Diễn Xuyên không thích tôi.

Tôi cũng rất tự hiểu thân phận của mình.

Sau khi kết hôn, tôi chủ động đề nghị ngủ riêng phòng.

Chúng tôi cùng ở trong một căn biệt thự, nhưng quan hệ còn xa lạ hơn cả người dưng.

Cho đến một đêm sau khi kết hôn được một năm.

Hoắc Diễn Xuyên đi tiệc xã giao về.

Anh uống rượu, lại dầm mưa.

Nửa đêm lên cơn sốt cao.

Tôi đi vào phòng anh chăm sóc.

Anh ngủ rất say, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Tôi đo nhiệt độ, 39,5 độ.

Không thể cho uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng cách hạ nhiệt vật lý.

Tôi cởi cúc áo sơ mi của anh.

Ánh mắt vô tình rơi xuống cơ bụng rắn chắc, tôi không nhịn được nuốt nước bọt.

Hoắc Diễn Xuyên có một gương mặt và vóc dáng hoàn mỹ đến cực điểm.

Gia thế lại hiển hách.

Nếu không phải vì chuyện kia, bị Dư Đường hủy hôn, thì sao có thể tới lượt tôi.

Tôi bưng chậu nước ấm, dùng khăn lau người cho anh.

Lau xong phần trên, tôi lại mở thắt lưng của anh.

Mặt đỏ bừng, tiếp tục lau xuống phần dưới.

Không ngờ, anh lại có phản ứng.

Trông có vẻ, thiên phú dị bẩm.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi toàn là những ý nghĩ mờ ám.

Vừa muốn thử xem anh ở trạng thái 39,5 độ thế nào.

Vừa muốn biết, liệu những món thuốc bổ tôi hầm cho anh suốt một năm qua có tác dụng hay không.

Một năm nay, chúng tôi tôn trọng nhau như khách.

Đừng nói ngủ chung, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.

Lúc này, khi anh đang ngủ say, lớp vỏ lạnh lùng thường ngày biến mất.

Trông lại rất dễ bắt nạt.

Tôi buông chiếc khăn trong tay, cẩn thận ngồi vào lòng anh.

03

Cơn đau đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ba phút sau.

Vệt nước mắt trên má tôi còn chưa khô, thì tất cả đã kết thúc.

Cái này…

Nhìn thì đúng là rất đẹp.

Nhưng lại quá vô dụng.

Nghỉ ngơi một lát, tôi bỗng thấy hoảng hốt.

Nếu anh tỉnh dậy, phát hiện mình bị tôi cưỡng ép trong lúc ngủ say.

Liệu có nổi giận hay không?

Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: không thể để anh biết.



Bình luận

Loading...