Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cái giá của lòng hiếu thuận nửa vời

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Con gái tôi gào lên:

“Được, được lắm! Mẹ thừa nhận rồi đúng không? Vậy thì nói rõ luôn hôm nay — nếu mẹ muốn tìm ông già nào đó để yêu đương tuổi xế chiều, con không phản đối.

Nhưng mẹ phải chuyển nhượng nhà sang tên con, hoặc bán nhà lấy tiền chuyển hết cho con, rồi mẹ muốn đi đâu thì đi, tay trắng mà đi! Còn nếu không, sau này mẹ già, đừng hòng mong con lo cho mẹ!”

“Bốp!”

Lời còn chưa dứt, tôi tát thêm một cái thật mạnh vào mặt bên kia của nó.

“Cái tát này là để dạy mày biết thế nào là vô ơn! Tại sao mẹ phải tay trắng ra đi? Mày quên rồi sao? Cái nhà này không phải của cái ông cha mày, mà là nhà tập thể mẹ tự vay tiền mua từ chỗ làm!”

Con gái sững người, như vừa chợt nhớ ra gì đó, nhưng vẫn không chịu thua, bật lại:

 

“Thế ai bảo mẹ ngày xưa phải tranh quyền nuôi con? Biết mẹ ích kỷ như vậy, tính toán cả với con ruột, thì đáng lẽ nên để con theo ba!“

“Bốp!”

Tôi lại tát thêm một cái nữa.

“Đúng! Mẹ đáng lẽ không nên giành quyền nuôi mày. Biết trước mày là thứ vô ơn như vậy, thì ngay từ đầu nên để cái gã khốn kia đưa mày về quê, cho bà nội mày nuôi, học hết cấp hai thì vào nhà máy, mười tám tuổi kết hôn đẻ con luôn cho rồi!”

Con gái không nói nên lời, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở:

“Được rồi, Phương Thu Hà! Nếu mẹ đã hối hận vì sinh ra con, thì sao năm đó còn đẻ con ra làm gì? Giờ mẹ không muốn lo cho con nữa, sau này mẹ già lại định kiện con ra tòa đòi phụng dưỡng phải không? Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế!”

 

Tôi bình tĩnh nói:

“Tôi đảm bảo không cần con lo! Hàng xóm láng giềng đây đều có thể làm chứng.”

Tôi quay sang nhìn hàng xóm đang đứng xem đông nghịt trước cửa.

Con gái nghiến răng ken két:

“Tốt! Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ! Sau này mẹ sống chết thế nào cũng không liên quan gì đến con — Phương Duệ Nhiên! Cứ ở lại mà giữ cái nhà nát của mẹ đi! Tôi chờ ngày mẹ bị lừa hết tiền, mất nhà, ra đường mà xem!”

15

Nói xong, con gái tức giận bỏ đi.

 

Ngay sau đó, Trần Mặc và Vương Thục Mai cũng lần lượt theo sau, cả ba trước khi đi còn lườm tôi một cái sắc lẹm.

Con gái nói là làm. Chưa đến mười lăm phút sau, nó đã đăng tuyên bố lên mạng xã hội và các nhóm chung của hai mẹ con.

Tuyên bố từ nay cắt đứt mọi quan hệ với tôi, vĩnh viễn không qua lại.

Tôi mừng còn không kịp, thậm chí còn sợ nó đổi ý.

Tôi lập tức bỏ tiền thuê luật sư, dựa trên tuyên bố của nó, soạn ra một văn bản cắt đứt quan hệ mẹ con có hiệu lực pháp lý chính thức.

Đồng thời, tôi cũng nhờ luật sư lập di chúc: sau khi tôi mất, toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp cho trẻ em vùng núi nghèo khó.

Tất nhiên, tôi không quên món nợ mười vạn tệ mà tôi từng đưa cho nó tổ chức sinh nhật cho mẹ chồng.

 

Những chuyện khác tôi có thể bỏ qua, coi như nợ ân tình của người mẹ, nhưng riêng số tiền đó, tôi không thể nuốt trôi.

Tôi đã giục hai ba lần, nó cứ lần lữa không chịu trả.

Tôi bèn gửi thẳng văn bản cảnh báo từ phía luật sư, nói rõ nếu không hoàn trả tôi sẽ kiện ra tòa.

Trần Mặc đúng lúc đang chuẩn bị lên chức, sợ tai tiếng ảnh hưởng, nên vội vàng mượn tiền trả lại cho tôi.

Phương Duệ Nhiên vì chuyện này mà bực bội, liền dùng tài khoản phụ gửi tin nhắn chửi tôi, thậm chí còn lên mạng đăng bài tố tôi.

Nó nói tôi là người mẹ ích kỷ, không giúp đỡ con cái, đến tình thân tối thiểu cũng không có.

 

Tôi không thèm đôi co, chỉ phản đòn bằng cách đăng lại các tin nhắn và bài viết mỉa mai tôi trong nhóm gia đình và trên mạng xã hội trước đó của nó.

Chẳng bao lâu, bình luận chỉ còn toàn người mắng chửi nó.

Khi số lượng chỉ trích tăng vọt, nó đành ngậm ngùi xóa bài.

Tuy nhiên, qua lời kể từ người thân, tôi nghe nói cuộc sống của Phương Duệ Nhiên dạo này cũng chẳng dễ chịu gì.

Bà mẹ chồng từng đóng vai mẹ chồng quốc dân chỉ được có một tháng, từ ngày về lại từ Giang Thành thì bắt đầu giả bệnh, không chịu trông cháu, lại càng đừng nói đến chuyện nấu cơm hay lau nhà.

Cha chồng thì còn chưa nghỉ hưu, mỗi ngày đi làm chẳng giúp được gì.

 

Bất đắc dĩ, Phương Duệ Nhiên chỉ còn cách thuê bảo mẫu đưa đón con và nấu ăn, hai ông bà già nhà chồng thì trông chừng bảo mẫu.

Cả một gia đình đông người chen chúc trong căn hộ hai phòng ngủ, ở thì chật chội, mâu thuẫn thì phát sinh, ngày nào cũng gà bay chó sủa.

Mà phiền phức nhất vẫn là tiền.

Hai vợ chồng cô đều là công chức, thu nhập ở thành phố lớn vốn cũng tạm ổn, nhưng lại sĩ diện, phải mua nhà ở khu học nổi tiếng, còn Trần Mặc thì đổi xe mới bốn trăm ngàn.

Nhà Trần Mặc tuy là người bản địa, nhưng cũng chỉ là dân thường, mẹ không có thu nhập, cha thì làm công ăn lương, giúp đỡ chẳng được bao nhiêu.

 

Không có tôi toàn lực hỗ trợ con gái, riêng tiền bảo mẫu mỗi tháng đã hơn tám ngàn, cộng thêm tiền nhà, tiền xe, áp lực tài chính khiến họ không thở nổi.

Chưa tới một năm, tôi nghe nói chuỗi vốn của họ đã đứt đoạn.

Vay mượn khắp nơi đều không ai cho, cuối cùng phải bán nhà, đổi lại căn nhỏ hơn.

Bảo mẫu cũng không thuê nổi nữa, cả nhà buộc bà nội phải ra mặt, đưa đón cháu, làm việc nhà.

Trong nhà cãi vã suốt ngày, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không ngớt.

Phương Duệ Nhiên từ đó cũng không còn khoe mối quan hệ mẹ chồng con dâu thân thiết như mẹ con nữa.

Chương 10 : https://zhihutruyen.site/chuong/cai-gia-cua-long-hieu-thuan-nua-voi/41/chuong-10

(Đã hết truyện)

Mùa Thu Năm 1980 (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Vả Mặt, Trả Thù, Trọng Sinh,

Năm 1980, kỳ thi đại học, làng tôi có hai nữ sinh đỗ đại học — tôi và em gái Linh Ngọc Lan.

Kiếp trước, tôi là vợ chưa cưới của Chu Trường Lâm. Hắn muốn tôi ở lại làng dạy học, lấy tiền lương của tôi để trợ cấp học phí cho em gái.

Khi em gái trở về làng trong vinh quang, tôi đã mang thai tám tháng, sắp sinh con.

Nhưng khi thức dậy đi vệ sinh vào ban đêm, tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ vụng trộm bên phòng bên cạnh.

Chân tôi trượt, ngã xuống tuyết, máu chảy lênh láng.

Trước lúc chết, tôi nghe thấy em gái nói: “Cứ để chị ta chết ngoài đó đi, như vậy em mới có thể lấy anh được.”

Tôi bị chết cóng ngoài trời, một xác hai mạng.

Lúc mở mắt ra, tôi đã trở về ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.

Lần này, tôi sẽ buông bỏ cái tâm muốn giúp người, giành lại cuộc đời của chính mình.

“Thu Hà à, không ngờ em cũng đậu đại học đó nha. Anh còn tưởng chỉ có Ngọc Lan mới đậu thôi.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi bừng tỉnh.

Chu Trường Lâm đang nói chuyện với tôi, giọng điệu vẫn ôn hòa giả tạo như trước.

Tim tôi chợt “thịch” một tiếng, tôi chợt nhận ra mình đã sống lại về bốn năm trước.

Năm 1980, là năm thứ tư khôi phục kỳ thi đại học, tôi đã ôn thi suốt ba năm mới dám đăng ký.

Lúc này, Chu Trường Lâm đang nắm trong tay giấy báo trúng tuyển của tôi, trên mặt lại tỏ vẻ vì tôi mà lo lắng.

“Thu Hà à, hai nhà mình đã đính hôn, anh nuôi em là chuyện nên làm. Chỉ là mấy năm trước mẹ em bị bệnh, tốn không ít tiền rồi.”

“Nhưng em đi học đại học, mỗi năm lại tốn bao nhiêu tiền? Nếu cả em và Ngọc Lan đều đi học, anh sợ mình không kham nổi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi cái chết thảm ở kiếp trước.

Hắn nhíu mày, thở dài một tiếng: “Em là chị, tất nhiên phải nhường em. Không thì người trong làng lại nói ra nói vào.”

Tôi cụp mắt xuống, giả vờ mỉm cười thấu hiểu: “Được, vậy làm theo lời anh nói đi.”

Khoảnh khắc đó, tôi thấy sự cảnh giác trong mắt hắn hoàn toàn tan biến.

Linh Ngọc Lan thì mừng rỡ chạy lại, ôm chặt lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Cảm ơn anh Trường Lâm! Đợi em tốt nghiệp, nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt!”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, thì ra cái gọi là báo đáp là trên giường.

Rõ ràng tôi đã nhường lại suất học, nhưng em gái chẳng cảm ơn tôi chút nào.

Đã gọi là báo đáp, thì sớm hay muộn có khác gì nhau? Trong lòng tôi âm thầm nảy ra một kế hoạch.

Tôi học theo dáng vẻ ngây thơ của em gái, đổi giọng nói: “Trường Lâm, nếu em không đi học đại học nữa, thì em muốn giữ lại giấy báo trúng tuyển làm kỷ niệm.”

Hắn thoáng ngập ngừng, nhưng lập tức lại tỏ ra chu đáo: “Ôi chao Thu Hà, giữ cái này làm gì? Nhìn lại chỉ thêm đau lòng. Để anh giữ giúp em nha.”

Kiếp trước hắn cũng nói y như vậy, kết quả là hôm sau, giấy báo của tôi đã bị em gái lấy đi đốt mất.

Tôi cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Em chỉ muốn cầm lại xem một lần, mai sẽ trả anh.”

Sắc mặt hắn thay đổi, định đưa lại giấy báo cho tôi.

Nhưng Linh Ngọc Lan bên cạnh lập tức cảnh giác chắn ngang: “Chị, chị đã quyết định không đi nữa rồi, còn giữ giấy báo làm gì? Đừng gây rắc rối cho tụi em nữa.”

“Ngọc Lan, em cũng đừng vội, chị chỉ xem một chút thôi. Nếu em không muốn, thì thôi vậy.”

Tôi quay sang nhìn Chu Trường Lâm: “Em sắp gả cho anh rồi, mà anh còn không cho em xem giấy báo trúng tuyển, nếu để người trong làng biết thì họ sẽ nghĩ gì về anh đây?”

Chu Trường Lâm da mặt mỏng, sợ nhất là bị người làng đàm tiếu.

Cũng chẳng hiểu, kiếp trước sau khi tôi chết, hắn lấy đâu ra mặt mũi mà cưới Linh Ngọc Lan.

Khóe miệng hắn co giật, nụ cười gượng gạo không chạm đến đáy mắt, nhét tờ giấy báo trúng tuyển vào tay tôi: “Vậy em cứ giữ đi, muốn xem thì cứ xem.”

Tôi mỉm cười nhận lấy, ngón tay vuốt ve con dấu đỏ và dấu nổi quen thuộc, trong lòng lại dậy sóng cuồn cuộn.

Nếu tôi sớm phát hiện ra chuyện hắn và em gái gian díu, nếu lúc đó tôi kiên quyết đi học đại học, liệu có phải đã không chết một cách đầy uất hận như vậy không?

Nhưng ông trời lại cho tôi thêm một cơ hội sống lại.

Tôi giấu đi nụ cười, ngẩng đầu nhìn Chu Trường Lâm: “Cảm ơn chồng yêu!”

Bị tôi gọi như thế, mặt hắn đỏ bừng: “Còn chưa cưới mà em gọi bậy gì đấy!”

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ ngượng ngùng: “Thế anh còn tính chạy chắc?”

Sắc mặt của Linh Ngọc Lan lập tức thay đổi, đứng bên cạnh chu môi, làm bộ như một cô vợ nhỏ đang ghen: “Chị, chị thật chẳng biết giữ ý chút nào!”

Sau đó tôi lấy cớ đi nấu cơm, để lại không gian cho hai người họ.

Sau khi giấu kỹ giấy báo trúng tuyển, tôi trốn dưới cửa sổ nghe lén.

Ngọc Lan nũng nịu: “Anh Trường Lâm, em biết ngay là anh hy vọng em được đi học hơn mà.”

Chu Trường Lâm cười cười: “Em còn không rõ sao, Thu Hà là người nghe lời anh nhất. Nếu cô ấy đi học rồi, ai chăm bố ở nhà? Em thì khác, em là người cần phải bước ra ngoài.”

“Nhưng vừa rồi chị ấy còn gọi anh là chồng đấy.” Ngọc Lan bĩu môi, giọng như ghen, nhưng lại không giấu nổi sự đắc ý.



Bình luận

Loading...