CÁI GIÁ CỦA KẺ PHẢN BỘI
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi lấy ra chiếc nhẫn được gọi là “duy nhất trên đời”, đưa cho mọi người xem dòng chữ khắc bên trong.
“Khi anh lấy chiếc nhẫn này đeo lên tay tôi, anh đang nghĩ gì?”
Khưu Trạch Ngôn nhận lấy chiếc nhẫn, vừa nhìn thấy dòng khắc trong lòng nhẫn, sắc mặt lập tức kinh hoảng.
Anh ta cuống quýt giải thích: “Nhiễm Nhiễm! Anh không biết chuyện này, chiếc nhẫn này là anh đặt cho em, em phải tin anh!”
Anh ta lại quỳ xuống lần nữa: “Nhiễm Nhiễm, là do Lữ Tiếu Tiếu ép anh – cô ta bảo chỉ cần anh cầu hôn cô ta một lần, để cô ta đeo nhẫn một lần, thì sẽ cắt đứt hoàn toàn. Anh không ngờ cô ta lén đi khắc chữ.”
Tôi cười như không cười: “Thì ra cái anh gọi là ‘cắt đứt’, là cắt đứt tình cảm – chứ không phải là cắt đứt thể xác.”
Cắt đứt rồi… mà vẫn lên giường được.
Cắt đứt rồi… mà vẫn là bạn trai trong miệng Lữ Tiếu Tiếu.
“Nhiễm Nhiễm…”
Khưu Trạch Ngôn giờ đã không còn nước mắt để rơi.
10
May mắn thay, trước đó tôi chủ trương yêu đương tự do, không đòi hỏi sính lễ hay của hồi môn.
Nếu không, tôi cũng không thể làm được tuyệt tình đến vậy.
Sau khi đuổi cả nhà họ ra khỏi cửa, tôi chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức.
Quả nhiên, tối đó tôi lên cơn sốt cao.
Mẹ tôi quýnh quáng chăm sóc tôi suốt cả đêm.
Trong cơn mê man, tôi nắm lấy tay bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi… con mệt quá rồi.”
Mẹ dịu dàng vuốt mặt tôi: “Mệt thì nghỉ, đừng ép bản thân quá.”
Sáng hôm sau, sau khi hạ sốt, mẹ đặt một chồng lịch trình du lịch dày cộp trước mặt tôi.
“Nhiễm Nhiễm, nhân dịp này con nghỉ phép đi, mẹ con mình ra ngoài chơi vài hôm cho khuây khỏa?”
Tôi trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
Trốn tránh nhất thời chẳng thể giải quyết được gì.
Tôi vẫn còn công việc của mình phải hoàn thành.
Chưa kịp bước đến cổng bệnh viện, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Khưu Trạch Ngôn – anh ta ngồi chồm hổm ở cửa.
Vừa thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, đưa tới một túi bánh bao: “Nhiễm Nhiễm, anh mua cho em bánh bao nhân thịt kho mà em thích nhất đây.”
Tôi thở dài: “Em đã không ăn bánh bao bao lâu rồi, anh còn không biết sao?”
Sống chung dưới một mái nhà có ích gì, khi trái tim anh chưa từng ở bên tôi?
Khưu Trạch Ngôn đứng khựng lại, tay cầm túi bánh hơi run: “Xin… xin lỗi, Nhiễm Nhiễm…”
Tôi vòng qua anh ta, chuẩn bị vào viện.
Anh ta lại kéo tay tôi, đôi mắt đầy van xin: “Nhiễm Nhiễm, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh và Lữ Tiếu Tiếu thật sự đã chấm dứt rồi. Em nghĩ lại xem, tám năm tình cảm của chúng ta cơ mà!”
Tôi ghê tởm hất tay anh ta ra: “Tám năm tình cảm là để em tha thứ cho anh phản bội sao? Vậy lúc già rồi, em còn phải chịu đựng cả việc anh có con riêng nữa à?”
Tôi đóng cửa, bỏ lại anh ta bên ngoài.
Khưu Trạch Ngôn cứ thế ngồi chờ ở cổng bệnh viện suốt cả buổi sáng, dáng vẻ thảm hại đến tội nghiệp.
Trợ lý tôi xem camera rồi tặc lưỡi: “Nhìn thế này, trông anh ta giống trai si tình ghê.”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Si tình thế này, cô có muốn nhận về không?”
Cô ấy biết điều, lập tức im lặng.
Tôi lặng lẽ chụp lại hình ảnh Khưu Trạch Ngôn ngồi chờ qua camera giám sát.
Sau đó mở app Hồng Thục, tìm đến tài khoản của Lữ Tiếu Tiếu.
Gần đây cô ta chỉ đăng một bài duy nhất — không có chữ nào, chỉ là một nửa khuôn mặt đang rơi lệ.
Thế nhưng trong phần bình luận, toàn là những lời thương cảm.
【Chị ơi ôm một cái, đừng khóc nữa.】
【Người đàn ông mình yêu lại đi cưới người khác, tim chắc vỡ nát mất rồi.】
【Theo tôi thì, đi cướp hôn luôn đi! Tình yêu đích thực thì không có tội!】
【Người bên trên có thể có chút tam quan không? Có lúc bỏ lỡ chưa chắc đã là điều xấu.】
Tôi bật cười lạnh lẽo, đăng một bài viết mới:
【Người đàn ông chị yêu hiện đang quỳ ngoài cửa nhà tôi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ đấy. Ps: Chưa cưới nhé, ủng hộ em dũng cảm theo đuổi tình yêu.】
Ảnh đính kèm chính là bức ảnh trích từ camera giám sát mà tôi chụp được.
Tôi còn tag thẳng Lữ Tiếu Tiếu vào bài viết.
Chưa đầy mười phút sau, phần bình luận đã bùng nổ.
【Trời đất! Cú twist gì đây???】
【Thì ra là tiểu tam, còn giả bộ làm bạch liên hoa bị tình yêu phản bội!】
【Tôi nghe người quen kể rồi! Nói là từng dự một đám cưới vạch mặt tiểu tam, siêu kịch tính!】
Bên dưới dòng bình luận đó, toàn là 【ngồi hóng】【ngồi hóng】【ngồi hóng】.
Không biết ai tốt bụng tung ra video toàn bộ đám cưới, còn có ảnh full HD không che của Khưu Trạch Ngôn và Lữ Tiếu Tiếu.
Tài khoản của Lữ Tiếu Tiếu lập tức bị netizen tấn công đến mức nổ tung, cô ta cũng coi như “nổi tiếng” theo cách không ai muốn.
Cô ta nhắn tin riêng cho tôi:
“Tô Nhiễm, chị nhất định phải dồn tôi đến đường cùng mới hả dạ sao? Chị chỉ vui khi thấy tôi chết phải không?”
Tôi thản nhiên trả lời:
“Nếu cô thật sự muốn chết, tôi có thể gọi xe cấp cứu giúp cô ngay bây giờ.”
Lữ Tiếu Tiếu gào lên:
“Tôi đã chia tay với Khưu Trạch Ngôn rồi! Chị đã hủy hoại tôi, còn muốn gì nữa?!”
Tôi:
“Em gái à, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Đó là đạo lý căn bản làm người.”
Cô ta không trả lời nữa.
11
Tối hôm đó, Lữ Tiếu Tiếu thật sự tự sát.
Nhưng bản năng sinh tồn của cô ta rất mạnh – vừa rạch cổ tay xong đã gọi điện cầu cứu Khưu Trạch Ngôn.
Và tất cả những chuyện này, là do chính Khưu Trạch Ngôn kể lại cho tôi nghe.
Không sai, anh ta lại đến ngồi canh trước cửa nhà tôi.
Có vẻ như anh ta đã suy sụp đến cực điểm, giọng khàn đặc:
“Lữ Tiếu Tiếu tự sát rồi…”
Tay tôi khựng lại.
Anh ta tiếp lời: “May mà vết cắt không sâu, nên đã được cứu sống.”
Tôi “ừ” một tiếng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Khưu Trạch Ngôn cười chua chát:
“Nhiễm Nhiễm, dù ở bên nhau tám năm, có lẽ anh chưa bao giờ thật sự hiểu con người em.”
Tôi hỏi lại: “Anh muốn nói là, con người thật của tôi là tàn nhẫn, vô tình đúng không?”
Anh ta im lặng – như ngầm thừa nhận.
Khưu Trạch Ngôn thở dài:
“Bây giờ trên mạng toàn là video của anh, ngay cả sếp ở công ty cũng đã xem được, chuẩn bị đuổi việc anh rồi… Có lẽ anh không thể tiếp tục sống ở S thành nữa.”
Tôi mỉa mai: “Vậy lần này anh định đến thành phố nào? Lại định tìm ai chống lưng cho mình?”
Sau đám cưới, rất nhiều người khuyên tôi nên tạm tránh dư luận, hoặc đổi môi trường để thư giãn một thời gian.
Nhưng người làm sai không phải tôi, tại sao nạn nhân lại phải trốn tránh?
Khưu Trạch Ngôn đưa hai tay ra: “Nhiễm Nhiễm, cho anh ôm em một lần cuối cùng… được không?”
Ánh mắt tôi lướt xuống đôi tay anh ta, thấy rõ phần đầu ngón trỏ bị thiếu mất một mẩu.
Hồi đó, khi con chó dữ lao về phía tôi, Khưu Trạch Ngôn đã không do dự đẩy tôi ra sau, một mình vật lộn khống chế con chó.
Ngón tay anh ta bị cắn mất một mảng thịt, máu chảy đầm đìa.
Tôi khi ấy đau lòng đến phát khóc, còn anh ta thì dùng bàn tay chưa bị thương, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, may là em không sao.”
Có lẽ những năm đầu bên nhau, anh ta từng thật lòng yêu tôi.
Nhưng tình yêu ấy – quá mong manh, quá ngắn ngủi.
Tôi đẩy tay anh ta ra, từ chối lời cầu xin cuối cùng.
“Khưu Trạch Ngôn, chúc anh may mắn.”
Đó là lời chúc cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Còn tôi – tôi vẫn còn con đường của riêng mình phải bước tiếp.
(Đã hết truyện)
XOÁ TẤT CẢ QUÁ KHỨ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Đô Thị,
Vả Mặt,
Nữ Cường,
Hôm tôi đến ra mắt bố mẹ chồng, mẹ của Tống Yến làm nguyên một bàn toàn món cay.
Tôi vốn dĩ đã có vấn đề về tiêu hoá, thêm vào đó còn đang mang thai, nên chỉ ăn được vài miếng rồi lấy cớ công ty có việc gấp để rời đi sớm.
Anh ấy nhắn tin cho tôi: “Tự nhiên anh không muốn kết hôn nữa. Hay là mình suy nghĩ lại đi. Cũng tại đứa trẻ này đến quá đột ngột, nên anh mới quyết định cưới em.”
Hôm sau, tôi đợi ở Cục Dân chính đến tận lúc gần tan làm, vẫn không thấy Tống Yến xuất hiện.
Giang Ảnh Tuyết thì đăng trạng thái mới trên vòng bạn bè: “Đến bài test tiền hôn nhân còn không qua nổi, cười chết mất. Tôi không thể giống một số người phụ nữ ngu ngốc, vin vào chuyện có thai để ép giữ chân đàn ông đâu.”
Ảnh kèm là cảnh hai người cụng ly rượu vang, trên mu bàn tay người đàn ông có hai nốt ruồi rất đặc biệt.
Tôi nhìn một cái là nhận ra ngay – đó là Tống Yến.
Trước kia lúc yêu nhau, tôi còn từng đùa rằng sẽ lấy bút nối hai nốt ruồi ấy lại với nhau.
Thì ra, anh ấy đang quen với Giang Ảnh Tuyết.
Mẹ anh đột nhiên làm khó tôi, hoá ra cũng chỉ là một “bài test tiền hôn nhân”.
Vậy còn đứa con trong bụng tôi thì sao?
Trong mắt họ, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để giữ chân đàn ông?
Nhưng tôi còn nhớ rất rõ, ngày đứa trẻ đến, Tống Yến đã hạnh phúc ôm lấy tôi và nói muốn bên tôi trọn đời.
Nếu như ông bà nội, bố của đứa trẻ, đều có thể cùng người ngoài dựng lên cái gọi là “bài test tiền hôn nhân”, thay vì nghĩ đến tương lai của cháu mình, nghĩ đến việc sớm lập nên một mái ấm gia đình hạnh phúc với tôi…
Vậy thì – tôi cũng không cần nữa.
Chiều hôm đó, tôi đặt lịch hẹn phá thai. Đồng thời thông báo cho cả hai bên gia đình rằng hôm nay tôi và Tống Yến đã không đăng ký kết hôn nữa.
Cũng giải tán cái nhóm “Gia đình hoà thuận yêu thương” kia. Sau đó, tôi rời khỏi luôn nhóm gia tộc của nhà Tống Yến.
Tất nhiên, tôi không quên gọi điện cho trưởng bộ phận, đồng ý với quyết định điều chuyển công tác sang chi nhánh nước ngoài.
Tối về nhà, mẹ gọi điện rất nhiều lần.
Tôi chỉ bắt máy sau khi cảm xúc đã ổn định hơn một chút.
“Mẹ nghe Tống Yến nói rồi, tụi nó chỉ đang trêu con thôi. Giờ trên mạng đang thịnh cái kiểu ‘bài test tiền hôn nhân’ đấy.”
“Mẹ lại tạo một cái nhóm khác rồi, con đừng giận dỗi nữa.”
“Con mau xin lỗi đi, cứ xem như chưa có gì xảy ra.”
“Vì con mà Ảnh Tuyết còn khóc đấy, sao con lại không hiểu chuyện như vậy!”
Mẹ tôi vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ bao dung, rộng lượng như một người phụ nữ hiểu chuyện. Nhưng chính những lời nói đó, thậm chí khiến tôi thấy buồn nôn hơn cả Tống Yến.
Tôi thật sự muốn hỏi bà, trong đầu bà ngoài mấy câu “gia đình yên ấm vạn sự hưng” thì còn gì khác không?
Bà có vẻ quên mất, năm xưa mẹ của Giang Ảnh Tuyết làm cách nào để khiến cha tôi đón mẹ con họ về nhà.
Người con riêng mà bà từng khinh ghét bao nhiêu năm, giờ cũng đang làm điều tương tự mẹ cô ta – chen ngang và phá hoại cuộc hôn nhân chưa thành của tôi.
Vậy mà bà lại bảo – chỉ là một trò đùa trước khi cưới, là tôi không hiểu chuyện?
01
Tôi im lặng không nói gì qua điện thoại.
Chỉ nghe tiếng mẹ tôi liên tục cằn nhằn, vừa dạy dỗ tôi, vừa lôi chuyện cũ ra nói.
“Từ nhỏ con đã như vậy rồi, ai chiều hư con…”
“Mẹ nói rồi, hôm nay bị nhà Tống Yến đối xử thế này, là con đáng đời.”
Bà không hề quan tâm trong bụng tôi còn có một đứa trẻ. Cũng không quan tâm bây giờ đã muộn thế nào.
Chỉ chăm chăm gọi điện thao thao bất tuyệt, nói về cách bà giáo dục tôi, và những chuyện cũ rích từ bao năm trước.
Tôi biết nếu chưa đạt được sự đồng thuận của tôi, bà sẽ như một nhân viên sale – cứ vòng vo trả giá, năn nỉ mãi không thôi.
Nhưng lần này, tôi không mua nữa.
Tôi nhận được một video – do Giang Ảnh Tuyết gửi đến.
Cô ta nói là để tôi hiểu rõ tình hình, rằng tất cả chỉ là “trò đùa”, một “bài test” mà thôi.
Nhưng trong video, mấy người đó bàn cách thực hiện chuyện này khiến tôi càng xem càng thấy ghê tởm.
Mẹ của Tống Yến nói: “Tính cách của Giang Vân quá mạnh, sau này con dâu thế này chắc chắn không thể dậy từ 4 giờ rưỡi sáng để nấu cơm sáng cho cả nhà, không quản được đâu.”
Giang Ảnh Tuyết cười tươi đáp: “Nên tụi mình phải làm bài test tiền hôn nhân này, mài bớt cái tính của chị em. Anh Yến thấy sao?”
“Chuyện đó để em lo. Mẹ, mẹ nghe con nói này, cô ấy không ăn được cay, đến lúc đó mẹ cứ nấu toàn đồ cay đi.”
“Cô ấy có dị ứng gì không? Nếu có thì thử luôn đồ dị ứng.”
Ba của Tống Yến còn sót chút lương tâm: “Dị ứng thì thôi đi, không cần làm tới mức đó.”
Nhưng ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà tôi đồng ý, tính cách con dâu mới quá mạnh, sau này để nó quản cả nhà thì ai mà chịu nổi.”
Tôi thấy mẹ mình lưỡng lự mở lời: “Như thế này không hay lắm đâu. Gả con gái đi còn phải tham gia bài test tiền hôn nhân nữa sao?”
Nhưng thấy mọi người quay sang nhìn, bà lập tức rút lại:
“Không phải là tôi phản đối. Chỉ là tính Giang Vân nóng như trâu ấy, tôi sợ nó không chịu được, làm quá lên thì xảy ra chuyện thật đấy.”
Mọi người im lặng một chút, rồi bố mẹ Tống Yến tiếp tục bàn món cay sẽ làm là gì.
Nói một hồi, họ lại thấy kế hoạch này cũng chỉ là chuyện đùa, dù hôm đó không phải ngày Cá tháng Tư.
Mẹ tôi ngồi đó, nhìn họ cười nói rôm rả, rồi cũng quyết định tham gia vào “bài test” này.
“Không sao đâu, dù sao nó cũng là con gái tôi. Cho dù nó có không hài lòng, có giận dỗi đến mấy, thì cùng lắm cũng chỉ dám với tôi thôi. Cứ thoải mái mà ‘kiểm tra’ đi, đến lúc nó thật sự giận, tôi sẽ dỗ.”
Tiếng cười của Tống Yến vang lên rất rõ, xen lẫn với tiếng cười của Giang Ảnh Tuyết.
Trong video, hai người ngồi rất gần nhau — chỉ nhìn qua màn hình thôi, ai cũng nghĩ họ mới là một cặp đang gặp gỡ ra mắt cha mẹ hai bên.
Nhưng mẹ tôi đâu chỉ đơn giản là đang “bán rẻ” con gái mình.
Bà còn nói thêm: “Tôi đã đồng ý để con gái tôi phối hợp với các người làm bài kiểm tra tiền hôn nhân rồi, vậy dự án của con trai tôi — Giang Bách, mong bên các người giúp đỡ nhé.”
Nghe vậy, bố con Tống Yến nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười hiểu ngầm, mang theo chút tự mãn và đắc ý.
Thật ra, tôi cũng chẳng lạ gì với những quy tắc của xã hội này — và với kiểu thiên vị của mẹ tôi.
Chỉ là, tôi từng nghĩ khi mình sắp kết hôn, sắp xây dựng gia đình riêng, thì dù thế nào, một người mẹ bình thường cũng sẽ đứng về phía con gái, ít nhất là trong chuyện trọng đại cả đời như hôn nhân.
Bà từng nói với tôi: “Mẹ cho con mạng sống này, còn hôn nhân là cuộc đời thứ hai của phụ nữ.”
Nhà họ Tống vốn có gốc trong cơ quan nhà nước, cha của Tống Yến từng giữ chức vụ cao.
Sau này anh ta ra ngoài khởi nghiệp, lập công ty, thuận buồm xuôi gió — tất nhiên không thể tách rời các mối quan hệ trong nhà.
Thế nên, ngay từ khi tôi mới quen Tống Yến ở đại học, mẹ đã liên tục thúc giục tôi phải “giữ chặt” lấy anh ta — cái mà bà gọi là “rùa vàng”.
Thậm chí, bà còn thay đổi cả thói quen keo kiệt và khắt khe trước kia.
Không còn kiểm soát giờ giấc tôi ra vào, tiền tiêu vặt cũng cho nhiều hơn, còn mua cho tôi vài bộ váy đẹp, nói là “con gái lớn rồi, phải biết ăn diện”.
Tôi từng ôm hy vọng — rằng mẹ vẫn thương tôi, rằng mẹ cũng sẽ thay đổi, rằng khi tôi trưởng thành, bà cũng sẽ cùng lớn lên, sẽ không mãi là người mẹ hẹp hòi, ích kỷ như khi tôi còn nhỏ.
Nhưng đến hôm nay, tôi mới thật sự hiểu ra — trong mắt bà, thằng em trai vô dụng kia, với mấy cái “dự án công ty” tầm thường của nó, vẫn quan trọng hơn hôn nhân và hạnh phúc của tôi.
Cuối video, mọi người đều vui vẻ đạt được “thỏa thuận”.
Giang Ảnh Tuyết thấy tôi im lặng, không phản hồi, liền gửi tin nhắn:
【Xem xong chưa đấy?】
【Đã nói chỉ là bài kiểm tra trước hôn nhân thôi mà. Cậu cũng trẻ tuổi cả thôi, đừng tỏ ra không biết đùa như thế.】
Nếu sớm biết vậy, tôi đã đi làm hôm nay rồi.
Việc gì phải xin nghỉ, bị trừ tiền chuyên cần — chỉ để đi đăng ký kết hôn với một kẻ như thế?
Còn mai, tôi vẫn phải tiếp tục xin nghỉ. Đứa trẻ trong bụng — cũng như tôi — chẳng ai cần cả. Tôi phải xử lý nó thôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰