Bốn Năm Sau Khi Tôi Biến Mất
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Anh chắc chắn sẽ tự hào về tôi.
Và bây giờ, chắc anh cũng có thể thoải mái uống bia, không còn phải lo bệnh tái phát nữa.
Hôm sau, tôi đưa Đoá Đoá đến sân bay.
Trên màn hình lớn ở sân bay, tôi thấy buổi phỏng vấn của Tô Trình.
“Người tôi muốn cảm ơn nhất là chị gái ruột của tôi. Năm đó tôi chỉ là một ca sĩ tay ngang, không công ty nào chịu ký hợp đồng. Chính chị đã luôn ở bên giúp đỡ, động viên tôi, mới có tôi của ngày hôm nay.
“Nhưng sau đó, tôi lại đối xử không tốt với chị.
“Tôi chỉ muốn nói một câu: xin lỗi chị.”
Đoá Đoá chỉ vào màn hình: “Mẹ ơi, là chú kia có chút giống mẹ nè.”
Tôi xoa đầu con bé: “Đi lên máy bay thôi.”
Sau khi đến Hải Thành, cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo. Tôi chăm chỉ làm việc, cố gắng sống tốt. Nửa năm sau, tôi được thăng chức làm hiệu trưởng chi nhánh.
Vì học sinh yêu quý tôi, một vài đoạn video giảng dạy được đăng lên mạng. Cũng nhờ đó, video biểu diễn nhiều năm trước của tôi bị đào lại.
Có người tò mò tại sao tôi không tiếp tục chơi piano nữa, không biết ai đã tung tin Tô Vận năm đó cố ý hại tôi để tôi không thể chơi đàn.
Ngay lập tức, cái tên Tô Vận trở thành từ khóa đại diện cho “ác nữ” trên mạng, cô ta bị cả giới xã hội thượng lưu thủ đô xa lánh.
Cổ phiếu nhà họ Tần cũng bị ảnh hưởng nặng nề, thiệt hại lớn.
Có người cũng lật lại video Tô Trình xin lỗi trước đó, phát hiện tôi chính là “chị gái ruột” mà anh ta nhắc đến. Dư luận dậy sóng. Tô Trình sau đó tuyên bố vì tinh thần không ổn định nên tạm rút lui khỏi giới âm nhạc.
Một năm sau, tôi dẫn học trò tham dự cuộc thi quốc tế, trở thành một giáo viên âm nhạc nổi tiếng.
Tôi không thể biểu diễn những bản nhạc phức tạp nữa, nhưng điều đó không ngăn tôi tỏa sáng theo cách khác.
Lục Cận vẫn thường xuyên tới.
Anh ta đặt quà cho Đoá Đoá trước cửa, rồi lặng lẽ đứng từ xa nhìn mẹ con tôi.
Tôi đã quen với điều đó, cũng chẳng còn hơi sức để đuổi anh ta đi nữa.
Hôm nay, tôi lại gặp Tần Thịnh.
Anh ta trông càng già đi nhiều.
Anh đưa tôi một chùm chìa khóa.
“Anh biết em đang dành dụm để sửa lại tiểu viện của Tống Khởi, anh đã xây lại rồi.
“Đừng từ chối. Coi như anh trai bù đắp cho em… Em thích nơi đó thì hãy quay lại nhiều một chút…”
“Còn nữa…” Anh ngập ngừng, “Hôn sự giữa nhà họ Lục và nhà họ Tần chính thức hủy bỏ rồi. Lục Cận không lấy được quyền thừa kế, em cũng biết anh cả của cậu ta chưa từng thích cậu ta, sau này chắc sống không dễ đâu.
“Tô Vận anh đã cho chuyển đi rồi. Hiện tại cô ta cần điều trị tâm lý dài hạn trong bệnh viện. Phòng của em, anh đã sửa lại y như ban đầu. Nếu em muốn về nhà… lúc nào cũng được…”
Tôi lắc đầu.
“Cảm ơn anh đã xây lại tiểu viện của anh Tống.
“Nhưng nhà họ Tần, tôi không quay về đâu.”
Anh không ép, chỉ dịu dàng nói:
“Phòng đó, anh sẽ luôn giữ cho em.”
Kỳ nghỉ hè, tôi dẫn Đoá Đoá quay về Nam Thị, về lại tiểu viện của Tống Khởi.
Đứng trước cổng viện, thời gian như quay về buổi sáng bình thường năm năm trước.
Dưới gốc táo trong sân, Tống Khởi cầm con diều chim én vừa vẽ xong, mỉm cười nói:
“Thử đi, Tiểu Thư, chỉ cần em tin, nó nhất định sẽ bay thật cao.”
Bây giờ, tôi thật sự đã bay cao rồi.
Tôi bế Đoá Đoá, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng ấy ra.
“Anh ơi, em về rồi.”
(Hết).
(Đã hết truyện)
Đòi Danh Phận (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
1
Tôi lập tức run như cầy sấy, hoảng loạn lật lại group.
Quả nhiên, tin nhắn tôi gửi tối qua vẫn nằm chình ình ở đó.
Cả group sau dòng đó lặng như tờ, một cmt cũng không có.
Dead silent.
Nhưng hộp tin nhắn riêng thì…
Nổ tung như bom!
“Ơ kìa? Chị giấu thân phận bà chủ kỹ ghê ha?”
“Tiểu Mạnh, khi nào thăng chức thế? Không phải sếp có bạn gái rồi à?”
“Giời ơi, cảm giác như đang coi phim truyền hình đài Hồ Nam vậy á!”
Tôi nằm lăn trên giường, chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết.
Tối qua tôi mệt lả, đầu óc như mây khói, chỉ gõ theo bản năng.
Mà bản năng thì…
Dĩ nhiên là nhớ số điện thoại thuộc làu nhất – của sếp tôi.
Người mà tôi làm trợ lý suốt ba năm ròng – Trần Ngôn Khải.
Tôi quýnh quáng gõ một dòng gửi riêng cho Boss:
“Sếp Trần, hoàn toàn là hiểu lầm! Tôi sẽ lập tức đính chính!”
Rồi hốt hoảng gõ vào group một tin thanh minh:
“Xin lỗi mọi người, tối qua tôi không đeo kính nên nhìn nhầm nội dung. Điền sai số điện thoại ạ.”
Group vẫn…
im phăng phắc.
Chỉ có tin nhắn riêng là nổ thêm một đợt sóng thần:
“Ối zồi, bị gọi lên văn phòng rồi kìa.”
“Đừng chối nữa, tôi biết ngay hai người có gì đó mờ ám!”
“Lạnh lùng bên ngoài, nội bộ bốc cháy đúng không chị!”
Ngay sau đó, Boss reply tin tôi, chỉ vỏn vẹn một câu:
“LÊN VĂN PHÒNG. NGAY.”
2
Tôi run như cầy sấy bước vào công ty.
Ba năm làm trợ lý cho Trần Ngôn Khải, chưa từng vướng phải lỗi nào.
Nếu lần này bị tính là “lỗi”… thì đúng là chết oan không có chỗ kêu trời.
Đi ngang dãy hành lang, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi cứ như thể đang… xem phim truyền hình dài tập.
Ánh mắt ấy rõ ràng muốn nói:
“Giải thích đi, giải thích lẹ lên.”
Nhưng ngoài miệng lại giữ thái độ:
“Ừ, không sao đâu chị, tụi em biết rồi, chị không cần nói đâu~”
Haizz… thật sự là tôi chỉ… mù mắt thôi mà.
Tôi nuốt nước bọt, đi thẳng lên văn phòng tổng tài.
Trong phòng, Trần Ngôn Khải đang đeo kính gọng vàng, mắt dán vào laptop, tay thì nhàn nhã xoay khối rubik.
Hình ảnh chuẩn textbook “bá đạo tổng tài”:
Đẹp trai, lạnh lùng, khí chất cao ngạo, dáng ngồi cũng đầy tính… đàn áp thị giác.
Chưa gì mà tôi đã thấy áp suất không khí giảm mạnh trong vòng bán kính 2 mét quanh bàn làm việc của anh ta.
Tôi hít một hơi sâu, chọn chiến thuật giả ngu cấp độ cao, cố ra vẻ không có gì xảy ra, mở lời:
“Trần Tổng, lịch trình hôm nay có thay đổi gì không ạ?”
Anh ta không ngẩng đầu, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ra hiệu tôi ngồi xuống.
Rồi giọng trầm thấp vang lên, từng chữ rõ ràng, mát lạnh như nước đá:
“Mạnh Tưởng, từ bao giờ cô bắt đầu… ảo tưởng tôi là người nhà vậy?”
Tôi suýt ngã ngửa khỏi ghế, mặt nóng bừng như lửa táp.
Vội cúi đầu, cuống quýt giải thích:
“Trần Tổng! Thật sự là hiểu lầm! Tối qua tôi tăng ca muộn, mệt quá nên gõ nhầm số. Hoàn toàn không có ý gì đâu ạ!”
Anh ta khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén xuyên thấu qua cặp kính:
“Ý cô là… cô đang trách tôi bắt cô tăng ca?”
Tôi tái mặt, hoảng hốt xua tay như quạt:
“Không không không! Là do tôi năng lực chưa đủ, không kịp hoàn thành công việc trong giờ, nên tôi tự nguyện ở lại làm thêm!”
Tư thế nịnh bợ của tôi đã đạt đến cảnh giới tuyệt đối.
Dù gì cũng không thể để mất cái công việc lương cao – nhiều phúc lợi – nhưng hay đi đêm – như thế này được.
Vậy mà Trần Ngôn Khải vẫn thản nhiên nhếch môi, giọng lạnh như cắt:
“Cô tự nhận mình năng lực kém, vậy ba năm nay tôi vẫn dùng cô. Cô đang nghi ngờ khả năng dùng người của tôi à?”
Tôi: “…”
Đệt.
Rõ ràng hôm nay Boss lên đồ gây sự từ sáng sớm!
3
Tôi nào dám nghi ngờ khả năng dùng người của Boss chứ?
Làm thế chẳng khác nào tự phủ nhận năng lực xuất sắc của chính bản thân – một thư ký ưu tú full-time kiêm full-nịnh này.
Nguyên tắc sống còn của một trợ lý chuyên nghiệp:
Sếp nói gì – mình gật cái đó.
Tôi nghiêm túc, đúng tư thế đứng tội phạm xin khoan hồng:
“Trần Tổng, tôi xin lỗi vì đã ảo tưởng ngài là người thân. Nếu vì thế ảnh hưởng tới hình tượng lạnh lùng cao quý của ngài, tôi xin thành thật nhận lỗi và cam kết không tái phạm.”
Có sai thì nhận. Có mắng thì đứng nghiêm.
Chiêu này ba năm qua tôi rất ít phải dùng, nhưng lần nào xài là phát huy hiệu quả tuyệt đối.
Quả nhiên, Trần Ngôn Khải chỉ khẽ hắng giọng:
“Thôi được. Báo cáo công việc đi.”
Tôi thầm thở phào một cái rõ dài.
Ngay cả giọng báo cáo công việc cũng dịu dàng như gió xuân, nhẹ hẳn tông.
Đặc biệt là khi nghe sếp nói:
“Hủy bữa tiệc thương vụ thứ bảy.”
Trời ơi, tôi suýt vỗ tay!
Nghĩa là tôi sẽ được đúng giờ tham gia chuyến team building!
Chuyến này công ty cho phép mang theo “người nhà”.
Mà một cô nàng độc thân như tôi, vì sao nhất định phải đăng ký?
Còn phải hỏi:
Vì trai.
4
Tới thứ bảy, tôi còn dậy sớm hơn cả ngày đi làm, hí hửng soi gương chỉnh tóc, chọn váy, dặm son, chải mascara.
Mỗi bước đều mang theo kỳ vọng: hôm nay – tôi phải xinh hơn người.
Thế mà… vừa bước lên xe, nhìn thấy Trần Ngôn Khải đang ngồi yên vị bên cạnh…
Toàn bộ hứng khởi của tôi bay sạch theo gió.
“Trần Tổng… sao ngài cũng ở đây ạ?”
Anh ta thản nhiên như không:
“Cô chẳng phải là người tự ý đăng ký cho tôi à? Với tư cách là một thành viên công ty, tôi cần tích cực tham gia hoạt động tập thể.”
Tôi: “…”
Tạch.
Coi như toang toàn tập.
Cơ hội “thả thính đồng nghiệp nam” giờ thành du lịch dưới giám sát quân sự.
Nhưng đã lỡ leo lên thuyền, tôi đành cố vớt vát, nặn ra nụ cười tiêu chuẩn công sở:
“Trần Tổng đúng là người lãnh đạo biết quan tâm tập thể, hòa đồng, gần gũi.”
Trong lòng tôi thì gào thét:
Anh thích team thì team một mình đi, đừng phá chuyện tình duyên người khác!!
Ánh mắt Trần Ngôn Khải đột nhiên… dừng lại trên mặt tôi.
Anh ta nhìn rất lâu.
Ánh nhìn quá mức chuyên chú khiến tôi bắt đầu thấy khó chịu.
Đúng là hôm nay tôi có chải chuốt hơn bình thường.
Nhưng có cần phải nhìn mãi như thể phát hiện sinh vật lạ không?!
“Mạnh Tưởng.”
“Dạ?” (Tôi theo phản xạ bật dậy như học sinh gọi sổ đầu bài)
“Son dính lên răng rồi.”
…
Tôi muốn nhảy khỏi xe ngay lập tức. Còn kịp không trời???
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰