Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bí mật nửa đêm

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Khi cảnh sát dẫn Tân Chí Viễn đi, tôi đứng từ cửa sổ tầng cao nhìn xuống.

Không hả hê, càng không đắc ý.

Lòng tôi trống rỗng như giếng cạn, nhưng cũng bình lặng như mặt hồ.

Tôi vẫy tay với anh ta – đời này, tạm biệt.

Chẳng bao lâu sau, mẹ của Tân Chí Viễn lại đổ bệnh, Tân Chí Minh đến tìm tôi vay tiền.

Tôi nói qua điện thoại:

“Tôi và anh cậu ly hôn rồi, cậu tìm tôi vay tiền làm gì?”

“Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà, chị dâu, mẹ tôi đang nguy kịch, vì tình nghĩa ngày xưa, giúp một lần nữa được không?”

“Xin lỗi. Không.”

“Sao chị lại vô tình bạc nghĩa vậy? Đừng quên, chị còn đang mang giọt máu nhà họ Tân trong bụng! Mẹ tôi là bà nội ruột của đứa bé đấy!”

“Con? À, quên chưa nói với cậu, tôi bỏ nó từ lâu rồi. Mới 45 ngày là tôi đã phá rồi.”

“Cái gì? Sao có thể! Lúc anh tôi gặp chuyện, chị vẫn còn mang thai mà? Anh tôi còn bảo tôi chăm sóc chị…”

“Anh cậu nhớ nhầm rồi.”

Tôi mỉm cười: “Lần sau đi thăm nuôi nhớ nhắn anh cậu, anh ta không còn con nữa đâu. Vì anh ta không xứng làm cha.”

Tôi chặn số Tân Chí Minh, tâm trạng sảng khoái và bình yên.

Chọn một ngày nắng đẹp nhất, tôi ôm một bó hoa tươi đến nghĩa trang vùng ngoại ô.

Nơi ấy cỏ xanh um tùm, bách cổ rợp bóng.

Có bia mộ đã cũ, có chỗ bày hoa tươi và trái cây.

Gió nhẹ lay động cỏ cây, tôi nghe thấy tiếng bồ câu vút bay trên trời xanh.

Trên bia mộ, em gái đang mỉm cười với tôi.

Mười bốn tuổi, em như một nụ hoa chưa nở, trong sáng thuần khiết.

Tóc em óng ánh dưới nắng, ánh mắt trong veo, ngượng ngùng và ngoan ngoãn.

Nước mắt tôi ào ạt trào ra, hoàn toàn không thể ngăn nổi. Tôi khép mắt lại, nghe thấy giọng em gái vang lên bên tai:

“Chị ơi, bao giờ chị được nghỉ hè? Em nhớ chị lắm.”

Giọng nói non nớt, ngọt ngào, nũng nịu khiến trái tim tôi đau nhói.

“Em nhớ chị lắm” – đó là câu cuối cùng em gái nói với tôi.

Nhưng em đã không chờ được đến ngày tôi từ trường đại học ở xa trở về nghỉ hè.

Em gieo mình xuống từ tầng 15, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.

Em gái tôi, vĩnh viễn dừng lại ở mùa hè năm ấy.

Mãi mãi 15 tuổi, không bao giờ lớn nữa.

Nhà bốn người của chúng tôi, trở thành ba người.

Sở Phán Phán không phải chịu bất kỳ hình phạt thực chất nào.

Cô ta chưa đầy 14 tuổi, còn nhỏ hơn em tôi vài tháng.

Cho dù cô ta dùng compa đâm vào lưng em tôi khi đang học,

cho dù cô ta lột quần thể dục của em trước cả lớp trong phòng thể chất,

cho dù cô ta dẫn người chặn em trong nhà vệ sinh, úp cả sọt rác đầy giấy và băng vệ sinh đã dùng lên đầu em…

Cho dù cô ta đã làm biết bao việc tàn ác, chết một vạn lần cũng không hết tội, cô ta vẫn sống ung dung trên đời này.

Cô ta chỉ bị đuổi học.

Còn em tôi thì không còn nữa.

Trong nhật ký của em đầy nước mắt.

Bố mẹ tôi không hiểu vì sao tôi lại nổi điên đánh Sở Phán Phán, mấy người lớn cũng không can nổi.

Tôi chưa bao giờ đưa cho bố mẹ xem cuốn nhật ký đó.

Tôi sợ họ đau lòng.

Tôi nghĩ, cứ để một mình tôi chịu đựng là được.

Rồi sẽ có một ngày, tôi bắt Sở Phán Phán phải trả giá.

Kế hoạch của tôi còn chưa kịp thực hiện, Sở Phán Phán đã chuyển nhà.

Cả nhà cô ta dọn đi, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích.

Lúc đó tôi còn quá trẻ, quá dại dột.

Cắm đầu tự tìm, chưa từng nghĩ nhờ đến ai giúp.

May mà ông trời có mắt, để tôi gặp lại cô ta.

Cô ta cuối cùng cũng chết rồi.

Cô ta đáng lẽ phải chết từ lâu.

Hối hận không? Không, tôi không hối hận.

Ác quỷ phải ở địa ngục, cô ta không xứng sống ở nhân gian.

Tôi ôm gối ngồi trước bia mộ, khẽ dựa đầu vào tấm ảnh của em, để mặt mình chạm vào mặt em.

Bầu trời xanh trong, mây hiền hòa.

Mộ em sạch sẽ tinh tươm, hoa tươi tỏa hương.

Tôi thật sự nhớ em đến quay quắt.

Bố tôi từng nói: có hai đứa con thì có thể thay nhau về thăm bố mẹ.

Đúng vậy, giá mà em còn sống thì tốt biết bao.

Tôi không phải người tốt, nhưng tôi muốn làm một người chị tốt, một người con tốt.

 

[ Hoàn ]

(Đã hết truyện)

Em Gái Nhà Hào Môn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Gia Đình,

Tôi đang gọi video cho anh trai ruột trong ký túc xá thì bị bạn cùng phòng hiểu lầm là tiểu tam.

Ban đầu, cô ta cứ mỉa mai tôi đủ kiểu trong phòng, sau đó thì công khai dẫn đầu cô lập tôi.

Cô ta dùng khăn mặt của tôi để lau bồn cầu, còn giấu kim trong chăn của tôi.

Tôi đã nhiều lần nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Nhưng cô ta cứ không chịu buông tha.

“Mày dám quyến rũ bạn trai người khác ngày nào, thì tao sẽ dạy dỗ mày ngày đó!”

Mấy bạn cùng phòng khác cũng nhận lợi ích từ cô ta, rồi hùa theo bắt nạt tôi.

“Đúng là không biết xấu hổ, phí hoài cái mặt hồ ly tinh.”

Mắng chửi bằng miệng chưa đã, bọn họ còn ghì tôi xuống giường, định nhỏ keo vào mắt tôi.

“Chờ mày mù rồi, xem còn quyến rũ đàn ông bằng ánh mắt kiểu gì!”

Sau này, đến phiên đấu giá.

Cô ta mang ảnh riêng tư của tôi ra rao bán công khai.

Tôi tức đến mức bật cười, quay người gọi cho anh trai.

“Anh, bạn gái anh muốn lấy mạng em, anh có định quản không?!”

1

Tay chân tôi bị hai người giữ chặt, cả người bị đè lên bàn, không nhúc nhích được.

Tôi mở to mắt, nhìn thấy Trần Kiêu Dương cầm keo trong tay, trên mặt là nụ cười độc ác.

Tôi chỉ có thể tuyệt vọng quay đầu qua lại, cố tránh khỏi thảm họa.

“Trần Kiêu Dương, cô đang phạm tội đấy! Tôi có thể báo cảnh sát bắt cô vào tù!”

Cô ta giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.

“Đúng là phiền chết đi được, đến nước này rồi còn không biết nói lời mềm mỏng cầu xin tôi à?”

“Tôi chẳng phải đã nói chuyện tử tế với cô rồi sao? Nhưng có ích gì chứ?”

Trước đó, tôi đã giải thích đi giải thích lại với Trần Kiêu Dương.

Tôi nói tôi không có bạn trai, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó ở đây.

Nhưng cô ta chưa bao giờ tin, thái độ với tôi vẫn luôn tệ hại.

Tôi không hiểu, rõ ràng mới tuần trước khi vừa gặp nhau, mọi người vẫn còn vui vẻ.

Ngày nào cũng cùng nhau đi học, đi ăn ở căng tin.

Sao đột nhiên lại thành ra như thế này?

Thấy tôi vẫn giữ thái độ đó, Trần Kiêu Dương giật cái quần lót vừa giặt sạch của tôi trên giá phơi cạnh giường.

Rồi nhét thẳng vào miệng tôi.

“Ồn ào chết đi được!”

Một tay cô ta bóp chặt má tôi, tay kia thì chĩa lọ keo vào mắt tôi.

Ngay lúc keo sắp nhỏ xuống, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

“Kiểm tra ký túc xá, mở cửa!”

Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc giọt keo rơi xuống.

Là các chị sinh viên trong hội học sinh đang kiểm tra đồ cấm trong ký túc xá.

Lúc này Trần Kiêu Dương mới bất đắc dĩ buông tôi ra, đi mở cửa cho các chị ấy.

Sau khi mấy chị sinh viên kiểm tra xong, tôi tranh thủ lúc họ rời đi, lập tức chạy khỏi phòng.

Ở phòng y tế của trường, bác sĩ giúp tôi gỡ lớp keo dính chặt trên mí mắt.

“Nhìn sơ thì có vẻ không sao, nhưng để chắc ăn, em nên đến bệnh viện lớn kiểm tra thêm. Dù gì thiết bị của trường cũng có hạn.”

Tôi gật đầu, chớp đôi mắt sưng đỏ rồi rời khỏi phòng y tế.

Tôi vừa định gọi điện cho anh trai.

Thì Trần Kiêu Dương và hai bạn cùng phòng khác đã đứng chờ sẵn trước cửa.

“Mấy người rốt cuộc muốn gì nữa hả?!”

Mấy trò gây khó chịu trước đây, tôi còn có thể nhẫn nhịn…

Bây giờ bọn họ suýt nữa khiến tôi tàn phế.

Tôi cũng không cần nhẫn nhịn nữa.

“Được thôi, vừa hay tôi cũng muốn làm rõ chuyện này một lần cho xong.”

“Trần Kiêu Dương, cô nói tôi là tiểu tam, giật bạn trai của cô, vậy bạn trai cô rốt cuộc là ai?”

Nghe tôi nói vậy, Trần Kiêu Dương bật cười.

“Ồ, nói vậy là mày không chỉ quyến rũ một thằng đàn ông thôi à?”

“Vậy thì càng hay, xem như tao trừ hại cho dân!”

Nói rồi, cô ta ra hiệu bằng ánh mắt với hai người bên cạnh.

Hai người kia lập tức giữ chặt tay tôi, để mặc cho Trần Kiêu Dương túm tóc tôi.

Ngay giữa trục đường chính của trường, dưới ánh nhìn của bao người.

Trần Kiêu Dương cứ thế tát vào mặt tôi hết cái này đến cái khác.

“Tôi nói cho cô biết, đến giờ tôi còn chưa có bạn trai!”

Chát!

“Cô nói xem là ai, tôi đi đối chất ngay trước mặt!”

Chát!

“Đừng đánh nữa, làm vậy có giải quyết được gì không?”

Nhưng mặc tôi nói gì, hỏi gì.

Thứ tôi nhận lại chỉ là những cú tát như trời giáng.

Tiếng tát vang dội khiến không ít sinh viên xung quanh tụ tập lại xem.

Nhưng chẳng ai dám bước tới ngăn cản.

Cùng lắm cũng chỉ lặng lẽ rút điện thoại ra quay clip.

Cô ta đánh suốt hơn mười phút.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng rát như bị bỏng, đã sưng lên hơn hai đốt ngón tay.

Trong miệng toàn mùi máu tanh.

Lúc này Trần Kiêu Dương mới phủi tay, lùi lại một bên.

Cô ta quay sang hai người kia cười cợt:

“Có những người mặt dày kinh khủng, đến nỗi tay tao đau hết rồi mà nó vẫn như không có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, cô ta lại hất cằm về phía tôi.

“Này, mày nghĩ kỹ chưa? Đừng để tao uổng công dạy dỗ đấy!”



Bình luận

Loading...