Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Trai Tôi Bị Gọi Là ‘Ba’ Của Một Đứa Trẻ Chưa Ra Đời

Chương 10



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

11

Về đến nhà, tôi không nhịn được liền hỏi Giang Thần.

Anh thở dài, rồi chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra hồi nhỏ, Giang Thần cũng từng nổi loạn. Không chịu học hành, còn hay đánh nhau gây chuyện, bố mẹ anh quản không nổi, suýt chút nữa phải gửi vào trường quân đội.

Khi ấy, vì lo lắng và mệt mỏi, bố mẹ anh từng nói trước mặt nhiều người: nếu Giang Thần cứ tiếp tục lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì, thì toàn bộ sản nghiệp trong nhà sẽ giao hết cho Giang Khoan.

Câu nói này, cả nhà Giang Khoan đều nghe rõ. Đặc biệt là Giang Khoan, từ đó gần như tin chắc công ty nhà Giang Thần sớm muộn cũng thuộc về mình.

Ai ngờ đến thời cấp ba, Giang Thần gặp tôi.

Anh vừa gặp đã thích, nhưng lại tự ti vì gia cảnh tôi tốt, thành tích nổi bật, bản thân tôi cũng quá ưu tú, nên không dám thổ lộ.

Để có thể theo kịp tôi, anh quyết tâm thay đổi toàn bộ, bỏ hết thói hư tật xấu, tập trung học hành.

Kết quả, anh thi đỗ cùng trường đại học với tôi, rồi xuất hiện trước mặt tôi bằng một hình ảnh hoàn toàn khác, chính thức theo đuổi tôi.

Sự thay đổi này khiến bố mẹ anh vui mừng khôn xiết, từ đó càng thêm yêu quý tôi.

 

Nhưng cũng vì vậy mà ảo tưởng bao năm của Giang Khoan tan thành mây khói. Hắn hận sự thay đổi của Giang Thần, càng hận tôi — người đã khiến anh thay đổi. Vậy nên thái độ hắn đối với tôi từ trước đến nay luôn rất khó chịu.

Lần này, khi đi cùng tôi xem nhà theo sự sắp xếp của Giang Thần, hắn gặp Văn Khả Nhiên.

Đúng lúc Văn Khả Nhiên nhầm hắn là bạn trai tôi, thế là hắn thuận nước đẩy thuyền, khiến cô ta tin rằng mình đã “cướp” vị hôn phu của tôi.

Hắn còn cố ý xúi giục, dẫn dắt để Văn Khả Nhiên tìm đến khiêu khích, lấy tôi làm mồi lửa công kích, nhằm chia rẽ tôi và Giang Thần.

Bởi trong mắt hắn, chỉ cần tôi và Giang Thần chia tay, anh sẽ quay lại thành một công tử hư hỏng như trước. Khi đó, cơ hội thừa kế công ty mới lại rơi vào tay hắn.

Còn về Văn Khả Nhiên, mục đích của cô ta vốn chẳng đơn giản là chen chân vào gia đình người khác.

 

Cô ta muốn dùng chuyện giữa tôi và Giang Thần làm đề tài, thu hút sự chú ý, xây dựng hình tượng “nữ chính mạnh mẽ”, từ đó lôi kéo fan và bán khóa học.

Thế nhưng những khóa học của cô ta bị xác định là vi phạm thuần phong mỹ tục, nên bị xử phạt.

Có thể nói, cả hai đã lợi dụng lẫn nhau, cuối cùng lại đồng loạt chịu phản quả.

Nghe xong tất cả, tôi không khỏi thở dài. May mắn là tôi không phải dạng phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông như lời Văn Khả Nhiên miệt thị, bằng không sớm muộn gì cũng bị cô ta dắt mũi.

Dù sao thì tôi cũng là cô gái được bố mẹ tạo điều kiện đủ đầy từ nhỏ mà!

Hai ngày sau, dù vô cùng miễn cưỡng, nhưng dưới sự thúc ép của tôi và luật sư, Văn Khả Nhiên phải đăng một bài xin lỗi công khai trên tài khoản cá nhân.

Nhưng tuyên bố đó chỉ treo được một ngày đã bị gỡ, bởi tài khoản của cô ta bị nền tảng khóa vĩnh viễn do vi phạm thuần phong mỹ tục.

 

Đám fan của cô ta cũng bắt đầu đòi quyền lợi, nghe nói nếu không hoàn tiền, họ sẽ kiện cô ta tội lừa đảo.

Văn Khả Nhiên vốn thu nhập chẳng bao nhiêu, từ Giang Khoan cũng chẳng moi được mấy, giờ thì trắng tay.

Đường bán khóa học trên mạng đứt đoạn, công việc cũng đã nghỉ, tương lai chắc chắn chẳng còn dễ sống. Nhưng tất cả đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Bên phía Giang Khoan, gia đình hắn cũng tan nát. Sau khi vợ hắn biết chuyện chồng ngoại tình, lại còn giả mạo thân phận anh họ để làm bậy, cô lập tức đòi ly hôn, thậm chí phá bỏ đứa bé ba tháng trong bụng.

Khi bố mẹ hắn biết tin, đứa bé đã không còn, lập tức khóc lóc thảm thiết.

Nhưng cô vợ chẳng buồn quan tâm, thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, còn nhắn thẳng cho Giang Khoan: chờ sau khi ra khỏi trại tạm giam thì ly hôn.

 

Một gia đình vốn yên ổn, trong chốc lát hoàn toàn sụp đổ.

Khi nghe bố mẹ Giang Thần kể lại chuyện này, anh chỉ nhếch môi cười lạnh:

“Đáng đời. Vợ mà tao khó khăn lắm mới theo đuổi được, hắn lại muốn phá hoại? Không lấy mạng hắn đã là nhờ pháp luật còn nhân đạo đấy.”

Giọng anh mang đầy khí phách ngang tàng, quả thật vẫn phảng phất chút dáng dấp công tử ăn chơi ngày trước.

(Đã hết truyện)

Ba Tháng Lãng Quên (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Vả Mặt,

1.

Tình đầu của Trần Nghiên về nước về.

Hôm đó tôi đã biết Trần Nghiên dùng một loại giọng điệu không quan trọng nói cho tôi biết:

“Cố Y Y về rồi, nghe cô ấy nói cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa, để anh cùng cô ấy đi hết đoạn đường cuối cùng này.”

Khi nói lời này, Trần Nghiên pha trà gừng cho tôi vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra một chút dao động tình cảm nào.

Anh ta và Cố Y Y xa nhau đã năm năm rồi, dựa theo lời nói của anh ta chính là 5 năm, 1825 ngày có bao nhiêu tình yêu cũng tan biến.

Tôi đang đắm chìm trong vui mừng chọn ảnh váy cưới không hề nghĩ nhiều — ngày kia chúng tôi sẽ kết hôn.

“Ung thư giai đoạn cuối tốt nhất nên chọn người trong nhà ở cạnh cô ấy, sao lại phải tìm anh làm gì.” Tôi hoài nghi một lúc, cũng không phải có ác ý gì đối với Cố Y Y thậm chí tôi còn chưa từng gặp cô ta.

Chỉ cảm thấy người bình thường sắp chết đều nên ở bên cạnh người nhà chứ?

“Bố mẹ cô ấy mất do tai nạn xe vào năm ngoái, hiện tại cô ấy bơ vơ một mình.” Ngón tay pha trà của Trần Nghiên dừng lại, ánh mắt hơi rời rạc.

Lòng tôi ngẩn ra, chợt nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của Trần Nghiên:

“Anh còn thương cô ta?”

“Cũng không phải là thương, tất cả đều là cô ấy nói chưa hẳn là thật.” Trần Nghiên nhún vai một cái bỏ qua chủ đề này.

Anh ta bưng trà gừng cho tôi uống cưng chiều xoa xoa đầu tôi: “Ngày kia sẽ kết hôn có cảm nghĩ gì không?”

Tôi liếc mắt anh ta: “Không có cảm nghĩ gì cho anh rồi.”

Anh ta mỉm cười: “Thực sự lời cho anh, cả đời này em coi như đổ vào trong tay anh rồi! Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Trần Nghiên là nhà thôi miên tiếng tăm lừng lẫy trong giới tâm lý học, từ trước đến nay điềm tĩnh hướng nội, đối với tôi cũng không thường xuyên nói lời âu yếm.

Nhưng bây giờ anh ta lại nói rất sến súa.

Dường như muốn chứng minh cho tôi thấy, anh ta sẽ yêu tôi cả đời.

Tôi cho rằng anh ta sắp kết hôn rồi vui mừng quá mức.

Tôi ôm chặt anh ta rồi cùng nhau chọn ảnh váy cưới.

Anh ta nhìn thoáng qua thời gian, thuận miệng nói: “Em tự mình chọn đi, anh đối với những thứ này mù tịt, vừa lúc phòng thí nghiệm có chút chuyện anh phải đi một chuyến.”

2 .

Trần Nghiên thay quần áo xong đi tới phòng thí nghiệm rồi.

Tôi chú ý đến anh ta không chải đầu cà vạt cũng thắt rất ngẫu nhiên.

Mặc dù biểu cảm của anh ta luôn rất bình tĩnh, hành động cũng rất nhẹ nhàng nhưng luôn làm cho người ta có một loại cảm giác bối rối đè nén cảm xúc của mình.

Anh ta mím môi lặng lẽ uống trà gừng.

Lúc muộn hơn, tôi nhận được một cuộc điện thoại, cô gái đầu dây bên kia lễ phép trả lời: “Cô Sở, ngài Trần không đến phòng thí nghiệm, chỉ để người ở dưới gửi đồ qua giống như vô danh.”

“Ừ.” Tôi gác máy điện thoại.

Trần Nghiên có lẽ đi bệnh viện rồi đây.

Cố Y Y nằm ở bệnh viện.

Đêm khuya 11 giờ cuối cùng Trần Nghiên cũng về.

Trong tay anh ta ôm một cái hộp kỳ lạ giống như cái hộp nhạc.

Tôi ngồi trên sofa nhìn anh ta, cơ thể chìm trong ánh sáng mới sáng lên.

Anh ta sững sờ, ánh mắt dao động bước chậm đi tới gần.

“Em đoán được rồi?” Anh ta như vậy hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Chúng tôi đều là nhà tâm lý học, chúng tôi đều quá quen thuộc đối phương rồi.

Trước khi anh ta ra ngoài đột nhiên nói lời tâm tình nổi da gà, quên chải tóc, không thắt cà vạt chỉnh tề đều tỏ rõ không bình tĩnh trong nội tâm của anh ta.

Giờ phút quan trọng này, chỉ có tình đầu mắc ung thư kia có thể khiến anh ta không bình tĩnh nữa.

Nhưng trong mắt Trần Nghiên tôi là một người lạc quan vô tư.

Tôi không nên ngồi trên ghế sofa vào đêm khuya im lặng giống như một người trầm cảm.

Vậy nên, hai bên chúng tôi đều biết đối phương đang nghĩ cái gì.

Trần Nghiên ngồi xuống đem cái đồ giống như hộp nhạc đặt ở trước mặt tôi.

“Đây là cái gì?” Tôi hỏi anh ta.

Anh ta không đáp ngược lại chủ động khai báo hướng đi của mình:

“Anh đi bệnh viện rồi, Cố Y Y thực sự bị ung thư chỉ có thể sống ba tháng nữa, cô ấy rất đáng thương.”

“Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, đã từng tuyên thề không rời xa nhau lúc này cô ấy cô đơn một mình hành hạ trong đau khổ, anh không thể làm lơ được.”

Trần Nghiên nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức dường như chưa làm sai bất kỳ điều gì.

Tôi giữ dáng vẻ nên có của mình ừ một tiếng rất nhẹ: “Cho nên anh đồng ý cùng cô ấy sống chung trong ba tháng?”

3 .

Trần Nghiên im lặng.

Anh ta đưa ngón tay sờ hộp nhạc kia hình như đang do dự.

Tôi lại hỏi anh ta một lần nữa cái hộp là thứ gì vậy.

Anh ta từ từ ngẩng đầu trong mắt vô cùng khó xử sau đó giọng dịu dàng xin lỗi: “Dao Dao, anh sẽ không làm tổn thương em đâu, em chỉ cần quên anh trong ba tháng, ba tháng sau chúng ta vẫn là cặp vợ chồng ân ái.”

Quên anh trong ba tháng?

Tôi nhận ra được điều gì đó nhìn chằm chằm cái hộp kia: “Đây là dụng cụ thôi miên?”

“Đúng vậy, đây là dụng cụ nghiên cứu và phát triển mới nhất phòng thí nghiệm của anh nó có thể khiến em quên anh trong ba tháng.”

Sự do dự trong mắt Trần Nghiên đang dần dần chuyển thành kiên định.

Tôi biết anh ta đã đưa ra quyết định.

Một khi đưa ra quyết định anh ta sẽ lập tức thực hiện.

Tôi không nhúc nhích, không trốn chạy, chỉ cảm thấy mũi từ từ cay xè.

Một nỗi đau buồn cực lớn ập đến.

Tôi tự cười nhạo bản thân hỏi anh ta: “Nếu đã là sản phẩm mới lẽ nào anh không sợ phạm sai lầm sao? Lỡ như em không chỉ quên anh trong ba tháng?”

Trần Nghiên đang mở cái hộp dừng lại một lát, kiên định trong mắt lại chuyển thành do dự.

Nhưng trong nháy mắt anh ta tiếp tục mở cái hộp: “Anh tự tin vào bản thân mình, ba tháng sau anh sẽ về bên cạnh em, em cũng sẽ vẫn yêu anh!”

Vừa dứt lời, anh ta hoàn toàn mở cái hộp ra không cho mình cơ hội dao động.

Đột nhiên, một ánh sáng trắng nở rộ kèm theo nhạc kỳ lạ cùng nhau công kích bất ngờ giác quan của tôi.

Tôi trở nên ngơ ngác mà Trần Nghiên ở bên tai tôi cầu siêu bình thường nói ra:

“Sở Dao, anh yêu em, thật sự rất yêu em nhưng Cố Y Y sắp chết rồi anh nhất định phải cùng cô ấy đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.”

“Sở Dao, quên anh đi nhé, quên Trần Nghiên đi nhé trong cuộc sống em chưa từng xuất hiện Trần Nghiên.”

“10……9…….8…….7……..6……”

Giọng nói của anh ta càng ngày càng mơ hồ càng ngày càng xa vời.

Tôi ngả nghiêng ngã trên sofa trong đầu luẩn quẩn hai chữ cuối cùng: Trần Nghiên.

Nhưng………Trần Nghiên là ai?

4 .

Khi tỉnh lại trời đã sáng.

Tôi sửa soạn lại mái tóc rối bời có chút nghi ngờ nhìn chăn trên người.

Tối hôm qua tôi ngủ say trên sofa rồi? Ai đắp chăn cho tôi?

Lẽ nào bạn thân tôi tới rồi?

Đang nghĩ, điện thoại của bạn thân Tiểu Đào gọi đến.

Cô ấy há mồm ríu rít: “Sở Dao! Ngày mai cậu sẽ kết hôn, đợi lát nữa mình tranh thủ qua đó trang trí phòng cưới cho cậu thật đẹp, cậu đừng trang trí lung tung, chân gà kia làm trong nhà cậu giống như đống rác vậy.”

Á?

Kết hôn?

Tôi có chút mơ hồ, cẩn thận nhìn ghi chú điện thoại thực sự là Tiểu Đào.

Giọng nói cũng là Tiểu Đào.

Cũng chỉ có cô ấy mắng tay tôi là chân gà.

Chỉ là sao tôi phải kết hôn:

“Mình sắp kết hôn? Tình huống gì đây?”

“Ừm?”

Tiểu Đào còn ngạc nhiên hơn tôi “Sở Dao, cậu ngủ mất trí rồi? Cậu sắp kết hôn với Trần Nghiên rồi! Cậu không biết à?”

Trần Nghiên?

Là ai?

Tôi lập tức chối cãi: “Cậu đừng nói bừa, mình vốn dĩ không quen biết Trần Nghiên nào, mình luôn độc thân!”

“Cậu đã yêu nhiều năm rồi! Cậu lấy mình tìm niềm vui có phải không? Cậu tự mình nhìn xem cậu dán ai lên tường, còn nữa ảnh cưới của hai người trong nhà cậu đều có!”

Không thể nào!

Tôi đứng dậy tìm thử khắp nơi hoàn toàn không có bức ảnh nào.

Trên tường trống không…không đúng, trên tường phòng khách có một tấm ở khoảng trống kỳ lạ còn lưu lại vết keo dính.

Có vẻ như có một khung ảnh treo ở chỗ này nhưng đã bị gỡ ra.

Tôi suy nghĩ, chắc là ảnh chân dung xấu xí của bản thân mình trước đây, lớn tuổi rồi sẽ xấu hổ nên gỡ ra.

“Tiểu Đào, chỗ mình không có ảnh cưới nào của ai là Trần Nghiên…..”

Đang nói tôi không khỏi sốt ruột: “Cậu sẽ không phối đám cưới ma cho mình chứ?” Chị em tốt, cậu ác đến mức như vậy sao?”

“Cậu đi mà kết hôn với con ma của cậu! Cậu đợi đấy cho mình, mình đi xử lý cậu.”



Bình luận

Loading...