BẠN TRAI ẨN DANH LÀ THẦY DẠY THAY
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi lập tức bối rối: “Làm gì có chuyện đó?!”
“Em xem kìa, say xong rồi còn định chối.”
“Em… dù sao cũng không có khả năng ấy đâu!”
“Sao lại không có? Em nhìn môi anh xem, bị em ôm chặt hôn đến rách cả da đấy.”
Anh khẽ ngẩng cằm lên, để tôi nhìn rõ hơn.
Quả thật ở khóe môi có một vết xước đỏ.
Tôi hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng như tôm luộc.
“Thật… thật vậy à?”
“Dĩ nhiên là thật, đẩy mãi còn không ra, anh như này rồi, em có phải nên chịu trách nhiệm không?”
Tôi do dự vài giây.
“Vậy… được thôi.”
Khi nói, tôi cúi đầu không dám nhìn.
Hoàn toàn không thấy được nụ cười đắc ý đang hiện lên nơi khóe môi người đang ngồi cạnh giường.
23
Vừa về đến ký túc xá, tôi lập tức bị ba đứa bạn cùng phòng vây kín.
“Nói mau, cậu với thầy Tạ rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi hơi chột dạ: “Chuyện gì là chuyện gì chứ?”
“Đừng có giả ngây, hôm qua bọn tớ đều thấy hết rồi, hai người ôm nhau đấy.”
“Tại… tại hôm trước mình đi gặp người yêu mạng mà…”
Tôi đem toàn bộ câu chuyện không sót chữ nào kể lại từ đầu đến cuối.
Mắt tụi nó sáng rực: “Trời ơi, thế này gọi là chính duyên đấy, tuyệt vời luôn.”
“Bảo sao lúc học mình cứ thấy ánh mắt thầy Tạ nhìn cậu là lạ, còn cậu thì cứ nhất quyết bảo mình nhìn nhầm.”
“Cũng may trường có quy định cấm hẹn hò sinh viên, chứ giờ cậu tốt nghiệp rồi thì không sao nữa.”
Tụi nó tỏ vẻ rất thông cảm.
“Tạ Tùy bảo muốn mời tụi cậu đi ăn một bữa, ai cũng phải đi nhé.”
“Rảnh! Nhất định phải rảnh!”
Nhà hàng được đặt hơi sang trọng, bốn đứa chúng tôi y như chó cỏ lên phố lớn.
Tạ Tùy đã đợi sẵn trong phòng riêng.
Thấy chúng tôi bước vào, anh liền đứng dậy, vui vẻ đưa cho tôi một bó hồng đỏ, rồi phát cho mỗi bạn cùng phòng của tôi một bó hồng vàng nhỏ.
“Ngồi đi, đừng khách sáo.”
Một người bạn thì thầm bên tai tôi:
“Thầy Tạ nhà cậu đúng là chồng mẫu mực, hồng vàng là biểu tượng của tình bạn đấy.”
Tôi theo phản xạ quay sang nhìn anh, anh cũng đang cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy.
Trước khi rời đi, Tạ Tùy còn lấy ra quà tặng đã chuẩn bị sẵn cho từng người.
“Là kem dưỡng tay, chắc mấy em dùng được.”
“Vậy bọn em không khách sáo đâu nha. Nam Nam, cậu với thầy cứ từ từ trò chuyện, bọn tớ về trước đây.”
Ba người lập tức hiểu chuyện mà chuồn nhanh như chớp.
24
Tôi cầm ly nước, chạm mắt với Tạ Tùy.
Anh nhìn tôi mỉm cười: “Sao nhìn anh ghê vậy?”
“Tại sao em không có quà?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Vừa nói, anh vừa lấy từ phía sau ra một chiếc hộp quà được gói rất chỉn chu, đưa cho tôi.
“Về rồi hãy mở nhé.”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện lặt vặt không đầu không cuối.
Bất chợt Tạ Tùy hỏi tôi về công việc:
“Em nghĩ xong chưa, sau này muốn làm gì?”
Tôi thở dài: “Ngày mai có ba cuộc phỏng vấn, vẫn chưa biết có ổn không.”
“Nhất định là ổn thôi, nhưng mà bên anh đúng là có một công việc, không biết em có hứng thú không.”
Mắt tôi sáng rực lên: “Công việc gì vậy?”
“Vợ của nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể được sắp xếp việc làm trong trường đại học.”
“Vậy chẳng phải là có biên chế nhẹ nhàng không cần cố gắng luôn à?”
Tạ Tùy gật đầu cười.
“Không đúng, muốn được sắp xếp việc làm thì phải là vợ đã, chúng ta có kết hôn đâu.”
“Thì kết hôn là được rồi còn gì.”
Anh nói với vẻ hoàn toàn đương nhiên, nhưng tôi càng nghe càng thấy sai sai.
“Anh lại định gài em nữa đúng không?”
“Anh có đâu.”
“Cho dù chúng ta kết hôn, nhỡ sau này ly hôn thì công việc đó cũng bị lấy lại mà.”
Tạ Tùy cong tay, gõ nhẹ lên trán tôi:
“Mới bắt đầu yêu đã nghĩ đến ly hôn.”
“Em chỉ là lo xa thôi, với lại em không muốn làm cái bóng của anh.”
Tạ Tùy nhìn tôi đầy khen ngợi, giọng nói càng thêm dịu dàng chiều chuộng:
“Được được được, không làm cái bóng của anh.”
25
Sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc nhẹ nhàng mà lương khá tốt.
Tôi và Tạ Tùy cũng bắt đầu một mối quan hệ yêu đương bình dị, êm đềm.
Về chuyện yêu đương, tôi thiên về kiểu từ từ tiến triển, từng bước vững chắc.
Nhưng Tạ Tùy lại không nghĩ thế.
Anh rất mong được kết hôn, lúc nào cũng cố tình hay vô ý nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi.
Tôi hỏi anh vì sao lại muốn cưới sớm vậy.
Anh ôm tôi nũng nịu, tỏ ra đáng thương:
“Anh sắp ba mươi rồi, vài năm nữa già xấu đi, đến lúc đó em thích người khác thì sao?”
Tôi bật cười: “Không đâu mà.”
“Dù sao thì anh cũng không quan tâm.”
Suốt bốn năm đại học, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người kết hôn sớm nhất trong phòng.
Khi bạn cùng phòng hỏi tôi vì sao lại cưới nhanh thế, tôi chỉ đáp:
“Người nhà ấy của tớ bám dai quá, hết cách rồi.”
(HẾT)
(Đã hết truyện)
Biển Số Tỷ Đô (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Đô Thị,
Trả Thù,
Trọng Sinh,
Khi chiếc xe mới của tôi làm thủ tục đăng ký biển số, tôi may mắn bốc trúng dãy số “88888” — một con số tuyệt đẹp.
Em trai của chồng tôi thì không bốc được số, liền nằng nặc đòi tôi nhường lại biển số ấy cho anh ta.
Nhân viên cảnh sát giao thông nói rõ với anh ta rằng biển số không thể chuyển nhượng — đó là quy định.
Thế nhưng anh ta lại cùng chồng tôi gây ầm ĩ tại cơ quan đăng ký xe, mắng tôi là “không biết điều”.
Tôi không nói nhiều, trực tiếp hoàn tất thủ tục, gắn tấm biển 88888 lên xe ngay trước mặt họ.
Chỉ vì kiếp trước làm lỡ tấm biển số này, em chồng cảm thấy mất mặt, liền lái xe ph/ ó/ ng như điên để trút giận — kết quả là gặp t/ ai n/ ạ/ n và ch/ ế/ t tại chỗ.
Chồng tôi bình thản lo liệu hậu sự, thậm chí còn chủ động gánh vác hết việc nhà, khiến tôi tưởng anh đã nguôi ngoai.
Nhưng rồi, trong một chuyến tự lái xe đi chơi, anh ta đã p/ h/á h/ ỏ/ ng ph/ a/ n/ h xe của tôi.
Nhìn tôi hoảng sợ, anh ta nở nụ cười méo mó ngay trước khi xe la/ o xu/ ố/ ng vực:
“Thẩm Tri, đây là món nợ em nợ em trai anh! Nếu khi đó em chịu nhường biển số cho nó, nó đã không đi đua xe, càng sẽ không ch/ ế/ t! Đi c/ hế/ t đi! Mang cái xe rác của em đi ch/ ô/ n cùng nó luôn đi!”
Tôi cùng chiếc xe rơi xuống vực sâu.
Khi mở mắt ra lần nữa — tôi quay lại thời điểm chồng đang nắm chặt tay tôi, é/ p tôi từ bỏ quyền chọn biển số.
Hắn không hề biết rằng biển số này sắp được một doanh nhân giàu có đổi bằng một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
Kiếp này — tôi muốn để hắn tận mắt chứng kiến, vì một tấm biển số rách, hắn sẽ mất đi tất cả những gì mình thèm khát.
1.
“Tri Tri, nhanh lên nào, đừng chọn cái đó nữa. Em nhìn cái 669 phía sau kìa, chẳng phải đẹp hơn à? Cứ dây dưa mãi làm gì?”
Chồng tôi – Từ Minh Châu sốt ruột thúc giục.
“Anh, nói gì nhiều với chị ấy? Biển số này em muốn. Chị dâu, mau xác nhận giùm cái.”
Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, tôi đã do dự.
Từ Minh Châu giữ chặt tay tôi, chọn từ bỏ.
Anh ta nói, tôi là phụ nữ, gắn biển số lòe loẹt thế này không an toàn.
Anh ta nói, em trai vừa có bằng, bốc được số đẹp lấy hên, làm chị dâu thì nên nhường nhịn một chút.
Tôi tin những lời dối trá ấy.
Kết quả, biển số đó bị người phía sau chọn mất.
Chỉ vài ngày sau, có tin đại gia họ Lục ở địa phương dùng cả biệt thự trung tâm thành phố để đổi lấy biển số đó.
Từ Minh Châu và Từ Hải Lương tức đến đấm ngực giậm chân, trút hết oán giận lên tôi.
Họ mắng tôi ngu, mắng tôi phá của, mắng tôi chặn đứng con đường tài vận của nhà họ Từ.
Từ Hải Lương vì căm giận và uất ức, rủ bạn đi đua xe, kết cục xe nát người vong.
Từ Minh Châu lạnh lùng xử lý hậu sự cho em trai xong, lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, càng đối xử dịu dàng với tôi hơn.
Anh ta lo toàn bộ việc nhà, ngày ngày đưa đón tôi đi làm, nấu cho tôi đủ món ngon.
Tôi tưởng anh ta vì mất đi em trai, mới biết trân trọng người bên cạnh.
Cho đến chuyến đi phượt năm ấy, trên đường đèo, phanh xe đột ngột mất tác dụng.
Anh ta ngồi ghế phụ, nhìn tôi dẫm phanh trong vô vọng, vẻ mặt hiện lên nụ cười dữ tợn và khoái trá chưa từng thấy.
“Thẩm Tri, cô nợ em tôi! Tất cả là tại cô! Nếu không phải cô chần chừ để lỡ cái biển 88888, em tôi đâu có giận, đâu có đi đua xe, càng không chết!”
“Cô lái cái xe rác của mình, xuống mộ mà bầu bạn với nó đi!”
Cảm giác rơi tự do một lần nữa ập tới, tôi choàng tỉnh lại.
“Chị dâu! Chị bị điếc à? Bấm xác nhận đi!”
Từ Hải Lương sốt ruột vỗ lên máy.
Từ Minh Châu cũng cau mày, vươn tay định giữ lấy tay tôi.
“Tri Tri, đừng giận dỗi nữa, Hải Lương hiếm khi mở miệng cầu xin em đó.”
Tôi nhìn khuôn mặt giả dối ấy, lạnh lùng cười thầm.
Cầu xin sao?
Đây là thái độ cầu xin sao?
Tôi bất ngờ rút tay lại, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta.
Ngay giây cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, tôi nhấn nút xác nhận.
Một tiếng “tít” vang lên, màn hình hiện thông báo: Xác nhận thành công.
“Kinh A88888.”
Sắc mặt của Từ Minh Châu và Từ Hải Lương lập tức đen như đáy nồi.
2.
“Thầm Tri! Chị có ý gì hả?”
Từ Minh Châu hoàn hồn, gào vào mặt tôi.
Từ Hải Lương thì đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh:
“Chị cố tình đúng không? Anh tôi đã nói là biển số đó để cho tôi, chị cố tình chống đối tôi có phải không?”
Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ta.
“Thứ nhất, đây là xe mới của tôi, dùng suất của tôi. Thứ hai, bốc số là chuyện may rủi, không phải ai to mồm hơn thì có lý. Thứ ba, làm ơn nói chuyện cho sạch sẽ một chút.”
Sự bình tĩnh của tôi hoàn toàn chọc giận cậu ta.
Cậu ta lao lên định túm cổ áo tôi, bị Từ Minh Châu vội giữ lại.
“Chú làm gì hét lên như thế!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰