Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

BA NĂM HÔN NHÂN MÙ QUÁNG

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

9

Sau một trận hỗn loạn, cảnh sát và Hứa Dương cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.

Tôi áy náy tiễn họ ra cửa:

“Thật xin lỗi, là do trẻ con không hiểu chuyện, hiểu nhầm chuyện hiến máu thôi ạ.”

Hứa Dương cũng ngượng ngùng gãi đầu, chỉ vào đồng hồ điện thoại trên cổ tay Bình Bình, giải thích:

“Xin lỗi, Bình Bình gọi điện cho tôi nói có người xấu muốn bắt mẹ cháu.”

“Tôi quýnh lên quá, liền dẫn cảnh sát đến luôn.”

“Làm em hoảng sợ rồi phải không? Thật sự xin lỗi.”

Tôi lắc đầu.

Hứa Dương là bạn thanh mai trúc mã của tôi, lại vì lo cho tôi mà hành động, sao tôi có thể giận.

Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi, nhìn về phía Hạ Vệ Dịch phía sau.

“Đây là…”

“Chồng em. Có lẽ trong tháng này sẽ đi làm thủ tục ly hôn.”

“Đến lúc đó phiền anh giúp em trông Bình Bình một chút.”

Hứa Dương gật đầu đồng ý, chuẩn bị rời đi.

 

Trước khi đi, lại liếc nhìn Hạ Vệ Dịch, dịu dàng nhắc nhở:“Anh Hạ không về sao?”

“Doanh Hà ba giờ sáng đã phải dậy mở tiệm ăn sáng rồi. Trễ quá, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô ấy.”

Hạ Vệ Dịch bị nói trúng, ngoan ngoãn theo Hứa Dương rời đi.

Tôi không ngờ, ngày hôm sau ông cụ Hạ lại đích thân đến tiệm ăn sáng.

Ông ngồi lặng lẽ ở một góc trong tiệm, nhìn tôi bận rộn, mãi đến khi cao điểm buổi sáng qua đi.

Tôi mới có chút thời gian ngồi xuống trò chuyện với ông.

Ông trông già đi rất nhiều, giọng nói cũng không còn ngạo mạn như trước:

“Chuyện trước đây, là do ta cổ hủ quá.”

“Thật ra, ta vẫn luôn muốn tác hợp cho Lữ Yến Phù và Vệ Dịch. Mãi đến khi Vệ Dịch cùng cảnh sát phanh phui mọi chuyện, ta mới biết — nhà họ Lữ từ gốc đã thối rữa. Ba hối hận rồi.”

 

“Doanh Hà, ta biết con giận chuyện hiến máu. Ba xin lỗi con.”

“Con đưa Bình Bình quay về đi. Từ lúc con rời đi, Vệ Dịch sống rất khổ sở.”

“Ba cũng biết, những suy đoán ngày xưa với những lời đã nói với Vệ Dịch đều là nhìn sai người. Cho nên…”

Tôi giơ tay lên, cắt ngang những lời dài dòng của ông:

“Con không muốn nghe thêm nữa.”

“Lời xin lỗi của ông, con đã nhận, nhưng không định tha thứ.”

“Những lời hứa hẹn tốt đẹp sau khi con quay về, chẳng qua cũng chỉ là những lời trơn tru sáo rỗng.”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ con nên biết ơn, vì cuối cùng con đã vượt qua được cái gọi là ‘bài kiểm tra đào mỏ’ mà các người bày ra?”

 

“Ông Hạ, trước khi đi kiểm tra người khác, điều mà ông và Hạ Vệ Dịch nên học, là sự tôn trọng.”

Tôi nhìn ông, từ đầu đến chân.

Cũng giống Hạ Vệ Dịch, toàn thân toàn đồ hàng hiệu đặt may riêng.

“Trên đời này, luôn có những thứ tiền không mua được. Như là sự chân thành mà các người muốn, và sự tôn trọng mà tôi cần.”

“Kỳ nghỉ hè và đông, con sẽ đưa Bình Bình về thăm ông.”

“Hạ Vệ Dịch mãi mãi là cha của con trai con, ông cũng mãi mãi là ông nội của nó.”

“Những thứ khác, đến đây thôi. Xin ông về cho. Con không tiễn.”

Rất lâu sau này, tôi mới biết vì sao hôm ấy ánh mắt ông cụ Hạ lại u sầu đến thế.

 

Vì trước khi ly hôn, mẹ của Hạ Vệ Dịch — bà Hạ — cũng từng nói với ông những lời gần giống như vậy.

Cũng là vì khao khát một chữ “tôn trọng”.

Lúc đó, ông không hiểu.

Đến bây giờ hiểu ra rồi, thì đã quá muộn.

Giống như mẹ của Hạ Vệ Dịch nay đã ở bên kia đại dương có mái ấm mới,Còn tôi bây giờ, cũng đang bắt đầu lại cuộc sống mới.

Hạ Vệ Dịch vẫn như thường lệ, bất chấp mưa nắng mà thể hiện sự si tình.

Còn tôi thì mãi vẫn lạnh nhạt, xa cách.

Thỉnh thoảng ở hội thao gia đình ở trường mẫu giáo, tôi kéo Hứa Dương ra làm “ba của Bình Bình” để xuất hiện.

 

Đều là người lớn cả rồi, không cần phải nói rõ ràng làm gì.

Hạ Vệ Dịch không chấp nhận được, cũng không dám trực tiếp hỏi tôi.

Chỉ dám chặn Hứa Dương lại, suy sụp chất vấn:

“Tại sao chứ? Dựa vào cái gì? Anh cũng chỉ là một công chức. Cả năm anh làm việc còn không bằng tôi kiếm một ngày. Vì sao cuối cùng Doanh Hà lại chọn anh?”

Hứa Dương nhìn về phía tôi, mỉm cười dịu dàng:

“Anh Hạ, không có tại sao cả. Tình yêu không có lý do.”

“Tình yêu mà có điều kiện, thì không còn là tình yêu nữa.”

“Anh yêu Doanh Hà, anh đặt ra tiêu chuẩn là không được là đào mỏ. Nhưng tiêu chuẩn luôn dành cho người mình không yêu.”

“Còn với người thật sự yêu, thì không cần tiêu chuẩn nào cả.

 

Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó — là tôi đã yêu rồi.”

Ánh mắt Hứa Dương dịu dàng, vẫn luôn hướng về phía tôi đang bận rộn trong tiệm ăn sáng.

Khoảnh khắc đó, Hạ Vệ Dịch cuối cùng cũng hiểu.

Giữa tôi và anh ta — thật sự không còn khả năng nữa.

Tạ Doanh Hà đã từng yêu Hạ Vệ Dịch, cô ấy đã cố gắng hết sức.

Hạ Vệ Dịch đã tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn.

Đã bỏ lỡ, thì là bỏ lỡ rồi.

Đêm trước khi đi làm thủ tục ly hôn, Bình Bình kéo tôi kể chuyện cho con nghe.

“Ngày xưa có một hiệp sĩ dũng cảm, đem lòng yêu nàng công chúa xinh đẹp.

 

Để thể hiện tình yêu, mỗi ngày hiệp sĩ đều tặng công chúa một đóa hồng rực rỡ.

Ngày qua ngày, sự chân thành của hiệp sĩ dần cảm động được công chúa.”

“Nhưng đến ngày thứ chín mươi chín, hiệp sĩ bỗng không tặng hoa nữa.

Công chúa thất vọng và tức giận, chất vấn hiệp sĩ vì sao.”

“Hiệp sĩ nhìn nàng, nói: ‘Công chúa điện hạ, ta đã vì nàng mà dâng hiến tất cả.

Mỗi ngày đều mạo hiểm để tìm đóa hồng đẹp nhất.

Nhưng ta không muốn đánh mất lòng tự trọng của chính mình nữa.’”

“‘Ta không thể chỉ là kẻ nô lệ trong tình yêu của nàng. Ta cũng cần có sự kiêu hãnh của riêng mình.’”

“Nói rồi, hiệp sĩ quay lưng rời khỏi lâu đài, từ đó biến mất khỏi cuộc đời công chúa.”

 

Bình Bình chưa nghe xong đã ngủ thiếp đi,Bên tai chỉ còn lại tiếng thở đều đều, khe khẽ của con.

Sáng hôm sau, chuyến tàu cao tốc sớm nhất,Tôi và Hạ Vệ Dịch hoàn tất thủ tục tại Cục Dân Chính.

Anh đỏ mắt, nghẹn ngào hỏi tôi:“Để anh đưa em ra ga nhé.”

Tôi lắc đầu, khẽ hất cằm về phía chiếc xe riêng đỗ cách đó không xa:

“Không cần đâu. Hứa Dương và Bình Bình đến đón tôi rồi.”

Giống như hiệp sĩ trong câu chuyện cổ tích,Tôi biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Vệ Dịch.

Anh mãi là cha của Bình Bình.

Tôi mãi là mẹ của Bình Bình.

 

Chúng tôi vẫn sẽ còn gặp lại —Chỉ là… sẽ không còn yêu nhau nữa.

Hết

(Đã hết truyện)

Oxy Cuối Cùng Của Niệm Niệm (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt,

Trong chuyến du lịch tốt nghiệp, chúng tôi lái xe tự túc lên cao nguyên.

Tôi đột ngột lên cơn phản ứng cao nguyên, mắt tối sầm lại, mới phát hiện thuốc cứu mạng của mình đã bị đổi thành Ibuprofen.

Tôi vừa định chất vấn thì Lục Triết – vị hôn phu của tôi – đã giữ chặt lấy tôi:

“Xin lỗi, thuốc nhập khẩu của em anh đưa cho Linh Nhã rồi, em tạm uống cái này cầm cự trước đi.”

Tôi nắm chặt hộp Ibuprofen, khó thở đến mức run giọng:

“Anh muốn em lấy cái này chờ chết sao?”

Anh ta nhíu mày:

“Sao em có thể nói vậy? Linh Nhã sức khỏe vốn yếu, em cũng không thể nguyền rủa cô ấy được chứ! Đi du lịch là để cảm nhận thiên nhiên, chứ không phải để em khoe mấy thứ thuốc quý giá đó. Mẹ anh nói đúng, tính tiểu thư này của em cần phải sửa. Sau này kết hôn rồi, anh không nuôi nổi một ‘bình thuốc di động’ cứ động tí là ngã đâu.”

Tôi không đáp lại, chỉ dồn hết chút sức lực cuối cùng nhắn tin cho bố:

“Bố, cho người đến đón con về, tiện thể hủy luôn hợp tác giữa hai công ty.”

Gửi tin nhắn xong, điện thoại tôi cũng sắp cạn pin.

Lục Triết nhìn thấy nội dung tin nhắn thì mặt tái mét, sau đó cười lạnh:

“Lại giở chiêu này uy hiếp tôi à? Tô Niệm, em có thể trưởng thành chút không?”

Anh ta vươn tay định giật lấy điện thoại.

Tôi ôm chặt, ngực đau nhói, cảm giác thiếu oxy khiến tôi suýt ngất.

Tôi liều mạng nuốt hai viên Ibuprofen, nhưng hoàn toàn vô tác dụng, ngược lại dạ dày càng quặn thắt dữ dội.

Phản ứng cao nguyên vốn đã gây buồn nôn, ói mửa, nay lại càng trầm trọng.

Linh Nhã bước đến, trên tay cầm lọ thuốc nhập khẩu của tôi.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt yếu ớt, dịu dàng:

“Chị Niệm Niệm, chị đừng trách A Triết, là do em sức khỏe kém, chỉ ngửi mùi xăng thôi cũng thấy chóng mặt.”

Cô ta cố tình trước mặt tôi đổ ra hai viên thuốc, uống nước nuốt từ từ, động tác chậm chạp đến mức phóng đại, sợ tôi không nhìn rõ.

Mắt tôi tối sầm lại.

Đó là lọ thuốc tôi mất ba nghìn tệ mua từ Đức, chuyên trị phản ứng cao nguyên. Một lọ chỉ có mười viên, mỗi viên đều cực kỳ quý giá.

Vậy mà giờ, ngay trước mắt tôi, cô ta coi thuốc cứu mạng của tôi như kẹo mà nhai nuốt.

Lục Triết thương xót đỡ lấy cô ta:

“Tiểu Nhã, em quá tốt bụng, loại người như cô ấy chẳng bao giờ biết ơn đâu.”

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập khinh thường:

“Tô Niệm, đừng giả vờ nữa. Tôi hỏi bác sĩ rồi, phản ứng cao nguyên chỉ là thiếu oxy thôi, uống nước nóng, hít thở sâu là được. Cái thuốc này chỉ là thuốc tâm lý, không thần kỳ đến vậy. Tiểu Nhã tâm lý kém, cô ấy cần hơn em.”

Tôi cố sức lục tìm trong balo bình dưỡng khí dự phòng, nhưng phát hiện nó đã biến mất.

Lục Triết từ chỗ ngồi của Linh Nhã lôi ra bình dưỡng khí của tôi.

“Cái này em cũng nhường cho Tiểu Nhã đi. Nhìn em đi, chẳng phải vẫn ổn sao? Đừng có làm bộ làm tịch. Nhà tôi không nuôi nổi cô dâu yếu ớt thế này đâu.”

Khuôn mặt đầy lý lẽ của anh ta khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Thuốc trị cao nguyên, bình dưỡng khí của tôi, tất cả đều bị bọn họ chiếm lấy.

Còn tôi, đang thiếu oxy mà từ từ nghẹt thở.

“Lục Triết, em thật sự sẽ chết đấy…”

Tôi dồn hết sức lực nói ra câu này.

2

“Chết? Em có thể bớt làm quá đi không? Tiểu Nhã còn nặng hơn em nhiều, vậy mà cô ấy có than thở gì đâu.”

Linh Nhã tựa vào ngực anh ta, giọng yếu ớt:

“Chị Niệm Niệm, em biết chị không thích em, nhưng em thật sự rất khó chịu. A Triết nói chị sức khỏe tốt, chắc không sao đâu.”

Nói xong, cô ta lại đổ thêm một viên thuốc của tôi ra, coi như kẹo mà nuốt xuống.

Lần này, cô ta còn cố ý liếm môi, làm ra vẻ hưởng thụ, như sợ tôi không nhìn rõ.

Nhìn vào ánh mắt khiêu khích đầy cố tình ấy, tôi tức đến toàn thân run rẩy.

“Đủ rồi!”

Tôi vươn tay định giật lại lọ thuốc.

Lục Triết lập tức đẩy mạnh tôi:

“Tô Niệm, em điên rồi sao? Tiểu Nhã vốn đã yếu, em còn muốn tranh thuốc với cô ấy?”

Cú đẩy làm tôi va mạnh vào cửa xe, lồng ngực đau nhói.

Linh Nhã ôm chặt lọ thuốc, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Triết:

“A Triết, có phải em làm sai điều gì không? Sao chị Niệm Niệm lại hận em đến vậy?”

“Em không sai, là cô ta quá ích kỷ thôi.”

Lục Triết dịu dàng vỗ lưng Linh Nhã:

“Từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều quen rồi, cứ nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mình.”

Nghe từng câu, tim tôi như bị xé toạc.

Người đàn ông từng thề sẽ chăm sóc tôi cả đời, giờ lại đứng nhìn tôi đau đớn vì phản ứng cao nguyên mà dửng dưng.

Tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng, vốc một nắm đất ném thẳng vào mặt Lục Triết.

“Cút hết đi cho tôi!”

Lục Triết bị đất ném đầy mặt, giận dữ gào lên:

“Em điên thật rồi!”

Anh ta lau lớp bùn trên mặt, bộ dạng nhếch nhác ấy khiến tôi thoáng thấy một tia khoái cảm.

Bạn bè đi cùng vội vã vây lại, đồng loạt chỉ trích tôi.

Trương Kỳ, bạn Lục Triết, lên tiếng:

“Tô Niệm, cậu quá đáng rồi đấy! Tiểu Nhã tốt bụng đưa Ibuprofen cho cậu, vậy mà cậu còn ra tay?”

Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ có thể há miệng thở dốc.

Mỗi hơi thở đều giống như đang chết chìm.

Linh Nhã đỏ hoe mắt, nép vào sau lưng Lục Triết, bộ dạng đáng thương ấy khiến tôi chỉ thấy buồn nôn.

“Không trách chị Niệm Niệm, chắc là em không nên lấy thuốc của chị. Nhưng A Triết nói chúng ta sau này là một nhà, thì không cần phân biệt nữa.”

Câu nói ấy làm sắc mặt Lục Triết dịu lại, anh ta ôm lấy Linh Nhã.

“Em không sai, là cô ta ngang ngược.”



Bình luận

Loading...