Ánh Trăng Sẽ Không Lạnh
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Thật ra, năm đó Chu Uyên sống không hề dễ dàng. Người chơi hỗ trợ của anh ta rời đội, và sau đó, giới e-sports bùng nổ một “quả b.o.m gossip”:
“Hóa ra tuyển thủ huyền thoại Chu Uyên đã có bạn gái từ lâu, nhưng vẫn thả thính nữ bình luận viên Đỗ Đỗ khi chưa chia tay.”
Fan hâm mộ thi nhau đoán danh tính bạn gái, nhưng không ai ngờ đó lại là tôi.
Phải nói rằng, Chu Uyên bảo vệ danh tính tôi rất tốt.
Những tin đồn đó, thật ra chẳng ảnh hưởng mấy đến tuyển thủ… dù có kẻ ép bạn gái phá thai, vẫn có cả đống người sùng bái. Nhưng nữ bình luận viên Đỗ Đỗ, thì mất luôn công việc vì vụ này.
Sau đó, Chu Uyên thi đấu ngày càng bất ổn. Có lần, sau trận đấu, anh ta ném thẳng bàn phím xuống sàn trước ống kính.
Trận ấy, sau khi đấu với đội của Lục Tinh Triệt, anh ta xông vào hậu trường, nắm chặt cổ tay tôi: “Anh làm gì thế, buông ra!”
Người xung quanh hoảng hốt kéo anh ta ra. Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông ấy vẫn chăm chăm nhìn tôi, khản giọng nói:
“Xin em…”
“Đừng rời xa anh.”
“Không có em, anh thật sự không sống nổi.”
Sau này, tôi nghe người khác nói… Chu Uyên được chẩn đoán rối loạn lưỡng cực, có khuynh hướng tự sát.
Tôi cũng chẳng ngạc nhiên.
Thiên tài, vốn thường song hành cùng bóng tối tâm lý. Chu Uyên từ lâu đã có dấu hiệu hưng cảm cực độ.
Anh ta nghỉ thi đấu nửa tháng, rồi trở lại sân, vẫn một mình càn quét, thần cản g.i.ế.c thần, Phật cản g.i.ế.c Phật.
…
Rồi đến trận tranh vé đi giải thế giới. Lại là đội Lục Tinh Triệt đối đầu đội Chu Uyên.
Nhưng lần này, Lục Tinh Triệt là đội trưởng của đội đứng đầu bảng xếp hạng toàn liên minh.
“Chu Uyên, thấy bất ngờ không?”
“Tôi từ địa ngục trở về rồi.” Đó là câu Lục Tinh Triệt nói với anh ta trước trận.
Giờ đây, hầu hết khán giả trong nước đã nhận ra tầm quan trọng của vị trí hỗ trợ. Chỉ một mình Lục Tinh Triệt, đã thay đổi toàn bộ cách xây dựng chiến thuật trong nước.
Khả năng xử lý tàn cục xuất sắc đã trở thành dấu ấn riêng của tuyển thủ mang tên Lục Tinh Triệt.
Một năm trước, Chu Uyên thắng cậu 2–0.
Một năm sau, Lục Tinh Triệt đáp trả nguyên vẹn.
Khi những dải ruy băng vàng bay lên khắp khán đài,
đó là lần đầu tiên sau bốn năm, Chu Uyên vụt mất chức vô địch.
Ống kính lia về phía anh ta, người đàn ông ngồi trước màn hình, đôi mắt mơ hồ như không hiểu vì sao mình lại thua.
Anh nhìn cậu thiếu niên nâng cao chiếc cúp, giống như nhìn thấy chính mình của năm xưa.
Chỉ khác là, người bị ép chặt xuống ghế thi đấu,
chìm trong thất bại hôm nay… là anh ta.
….
Sau khi giành chức vô địch quốc nội, Lục Tinh Triệt sẽ đại diện Trung Quốc tham dự giải thế giới. Dù đã được đi, nhưng trong mấy năm gần đây, các đội Trung Quốc chỉ quanh hạng hai mươi mấy.
Nói thẳng ra, gần như chưa từng vượt qua vòng đầu tiên.
Các tờ báo nước ngoài đưa ra tỉ lệ vô địch của họ: 0.93%.
Một con số nghe qua tưởng như trò đùa, nhưng lại là hiện thực không thể chối cãi.
Cư dân mạng cười nhạo: “Xác suất này à? Thà mấy đội khác đều kẹt ở sân bay còn hơn.”
Nhưng dẫu là lời châm biếm, mỗi lần đội Trung Quốc ra sân, vẫn có người giơ cao nắm tay hô vang:
“Trung Quốc cố lên! CN-FPS cố lên!”
Dù lượng người xem ngày càng ít, dù giải tổ chức ở Anh, khung giờ cực khó theo dõi, dù họ biết, đó là những tiếng reo không ai nghe thấy… nhưng tiếng hô ấy, vẫn vang vọng khắp khán đài.
Có lẽ, đó chính là ý nghĩa của e-sports.
Chúng ta ngã xuống hết lần này đến lần khác, bị hạ gục, bị chế giễu, bị đóng đinh trên cột nhục nhã. Nhưng chúng ta không bỏ cuộc.
Dù những hồi ức ấy chất đầy tiếc nuối, tôi vẫn nguyện chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
…
Có một đoạn hội thoại nội bộ được ghi lại, là lời Lục Tinh Triệt nói với đồng đội trong trận sinh tử cuối cùng… trận đấu quyết định họ có được vào tứ kết hay không.
Khi đó, họ đang bị dẫn điểm rất sâu. Đối thủ tấn công dồn dập, tay đột kích của đội ngã xuống, bật cười: “Tôi nghĩ… chắc chúng ta thua rồi.”
Không khí trong kênh đội rơi vào im lặng.
Xạ thủ lẩm bẩm: “Ừ… đi được đến đây cũng…”
Nhưng Lục Tinh Triệt ngắt lời họ: “Nếu thắng thì sao?”
Nếu thắng thì sao? Phải bỏ cuộc thật sao? Phải dừng lại ở đây thật sao?
Sau nửa phút im lặng, toàn đội bừng cháy.
Bởi ai lại muốn thua chứ?
Không ai cả.
Cho nên, họ phải thắng… thắng đẹp, thắng quang minh, thắng khiến đối thủ tâm phục khẩu phục.
Xạ thủ b.ắ.n mù, Lục Tinh Triệt chỉ huy vòng sau, tay đột kích liều mình xông pha, vị trí bổ sung ném l.ự.u đ.ạ.n yểm trợ…
Cả đội phối hợp hoàn hảo, tạo nên một màn lật kèo huyền thoại.
Tối hôm ấy, cả nhà thi đấu nổ tung trong tiếng hò reo. Đó là lần đầu tiên sau sáu năm, một đội Trung Quốc bước vào tứ kết. Và truyền thuyết của họ, vẫn đang tiếp tục được viết nên.
32.
Tứ kết, họ đ.á.n.h bại đội tuyển huyền thoại đến từ châu Âu – Mỹ.
Bán kết, họ lại thắng đậm đương kim vô địch mùa trước.
Đã quá lâu rồi, người hâm mộ mới lại được vì đội nhà mà hò reo ở một trận bán kết.
Ngày càng nhiều người thức dậy giữa đêm chỉ để xem họ thi đấu. Ngày càng nhiều người mở lại trò chơi mà họ đã bỏ từ lâu. Thậm chí có không ít khán giả nước ngoài bắt đầu ủng hộ đội của Lục Tinh Triệt.
Ai mà chẳng muốn được chứng kiến khoảnh khắc một huyền thoại hắc mã ra đời? Ai mà chẳng muốn nhìn thấy ngai vàng cũ bị lật đổ?
Tiếng hô vang dần lớn hơn, từng đợt, từng đợt cuộn trào. Và thế là, khi họ bước vào trận chung kết, toàn bộ khán đài đều đang hô gọi tên họ.
…
Đối thủ cuối cùng mà Lục Tinh Triệt và các đồng đội phải đối mặt, là đội tuyển châu Âu – Mỹ bất bại suốt cả năm.
Khác hẳn với họ, một đội hắc mã vừa nổi, đối thủ kia là ông lớn kỳ cựu, ứng cử viên số một cho chức vô địch.
Trước trận, dự đoán thắng của đội Lục Tinh Triệt vẫn chỉ có 17%. Thế nhưng, cả khán đài đều đang vì họ mà hò reo, mà cổ vũ.
Câu chuyện ấy, giống như một truyền thuyết về kẻ dám g.i.ế.c rồng.
Và ai lại không muốn chứng kiến sự ra đời của một anh hùng?
Nhưng hiện thực, đôi khi lại ném cho người ta một gáo nước lạnh.
Ván đầu tiên, đối phương dễ dàng giành chiến thắng. Không khí trong nhà thi đấu trở nên đè nén, nặng nề.
Phải, đây không phải truyện cổ tích… đây là hiện thực.
Một con ngựa ô làm sao dễ dàng hạ bệ một vị vương lâu năm. Vài chàng trai Trung Quốc làm sao có thể đ.á.n.h bại đội quân châu Âu dày dạn kinh nghiệm.
Thế rồi, ngay trong bầu không khí u ám ấy… một đốm màu đỏ chợt sáng lên trên khán đài.
“Cố lên, Trung Quốc! China-FPS số một thế giới!”
Tiếng hô vang của một người, chấn động cả sân vận động.
Ai cũng biết đây có thể chỉ là một giấc mơ, nhưng vẫn muốn để giấc mơ đó tiếp tục.
Tiếng hô dần lan rộng, từng người, từng người hòa giọng. Không ít khán giả giương cao quốc kỳ… những đốm sao lửa nhỏ bé ấy, cuối cùng đã đốt cháy cả bầu trời.
Chương 8: https://zhihutruyen.site/chuong/anh-trang-se-khong-lanh/85/chuong-8
(Đã hết truyện)
Tát cạn ao để bắt cá (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngọt,
Sủng,
Hài Hước,
Trong giờ học, tôi cố tình nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay kia.
“Chồng à, tối nay được pang pang pang, nhưng nếu anh cười thì coi như vô hiệu.”
Người nào đó trên bục giảng khẽ cong môi.
...
Tối hôm đó, tôi giận dữ chất vấn anh ta vì không tuân thủ luật chơi.
Giáo sư thì ung dung bóc một hộp siêu mỏng 0.01 mới toanh.
“Cười rồi thì đúng là… vô hiệu thật.”
Tôi: “???”
1
Sáng sớm bước vào lớp học chuyên ngành, tôi liền cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Tôi ngồi xuống, huých vai bạn cùng phòng.
“Có chuyện gì vậy? Cuối cùng trường cũng chịu hoàn tiền sách giáo khoa dư à?”
Bạn cùng phòng trả lời:
“Không phải. Là giáo sư hôm nay bận, nhờ sư đệ cũ đến dạy thay một tiết. Nghe nói cũng là một đại lão học thuật.”
“Cậu không biết đâu, đại lão đó mới ghé mặt qua lớp một cái thôi, mà đeo kính gọng vàng lên một phát, cứ như nam chính bước ra từ phim thần tượng ấy.”
“Hừ, cũng chỉ là đàn ông thôi mà.”
“Thật sự rất đẹp trai, kiểu đàn ông trưởng thành, tinh anh, đúng chuẩn gu của cậu luôn.”
Tôi chẳng mấy hứng thú.
Tám thêm vài câu với bạn rồi định tranh thủ chợp mắt tí trước khi vào học.
Nhưng mà… đau lưng quá.
Gục đầu xuống bàn càng nằm càng khó chịu, không thể nào yên được.
Bực ghê.
Thôi khỏi ngủ.
Tôi rút điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin xả giận tới tấp cho một người.
【Tôi nói là sáng nay có tiết học sớm rồi, vậy mà anh tối qua vẫn quá đáng như vậy!】
【Rõ ràng là cố ý, chỉ vì tôi chê anh già hơn tôi bảy tuổi thôi đúng không, đồ hẹp hòi!】
【Ghét anh!】
【Tuần này tôi ở lại ký túc, không về nhà. Anh tự mình trải qua ngày 520 đi, đồ ông chú!】
…
Đối phương không thèm rep.
Họp từ sáng sớm hả?
Khổ thân trâu cày học thuật.
Tôi tiếp tục điên cuồng gửi sticker xả tức.
Đang gửi đến hăng say thì lớp học đột nhiên im phăng phắc.
Ngay sau đó, bạn cùng phòng huých tôi lia lịa:
“Lạc Lạc, Lạc Lạc! Thầy dạy thay tới rồi kìa! Nhìn đi!”
“Được rồi được rồi, để gửi nốt mấy tin nhắn đã.”
Tôi không vội ngẩng lên.
Một giây sau, trên bục vang lên một giọng nam trầm ấm:
“Tôi là Cố Tri Dự. Giáo sư Vương có việc gấp nên nhờ tôi tạm thay lớp Vật Lý Đại Cương của các bạn.”
?
!
Bạn cùng phòng bên cạnh vừa thét vừa thở gấp, còn tôi thì chậm rãi, rất chậm rãi, chậm đến mức như người mất trí, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tôi ngay lập tức chạm vào người đàn ông kia — người tên là Cố Tri Dự.
Anh ấy bình tĩnh, lạnh nhạt.
Còn tôi thì đơ ra như tượng.
Đẹp trai thật sự.
Một chiếc sơ mi trắng và quần âu đơn giản, cơ ngực căng đến mức làm áo nhô cả lên, đôi chân dài miên man được quần âu ôm sát.
Thân hình chẳng khác gì mấy blogger sexy trên mạng.
Kính gọng vàng đeo lên, mùi daddy ngập tràn.
Đẹp tới mức khiến người ta muốn ngủm.
Và tôi — thật sự muốn ngủm.
Không.
Ai hiểu cho cái cảm giác chó má khi người đàn ông tối qua còn nằm trên giường tôi đòi chơi trò lưu manh, sáng nay lại trở thành giáo viên của tôi chứ???
2
“Cậu thấy thầy giáo dạy thay hôm nay có phải siêu đẹp trai không? Đúng chuẩn tinh anh thành thục, kiểu cấm dục gợi tình đấy!”
“Anh ấy cứ nhìn về phía tụi mình á, aaa…”
“Lạc Lạc, Lạc Lạc?”
“Sao thế, mặt cậu nhìn kỳ vậy?”
Bạn cùng phòng thấy tôi có gì đó không ổn, vội nhỏ giọng hỏi.
Tôi hoàn hồn, gượng cười như không:
“Không sao. Cậu nói đúng lắm. Vị thầy mới tên là Cố Tri Dự này đúng là rất đẹp trai, đẹp như chó.”
“Hả? ‘Đẹp như chó’ là khen á?”
“Là một lời khen tuyệt đối đấy.”
Tôi mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Cố Tri Dự đang giảng bài rất nghiêm túc trên bục.
Sáng nay tôi muốn xin nghỉ học để ngủ nướng, anh ta nhất quyết không cho.
Lúc đó tôi còn tưởng anh ta là vì muốn tôi chăm học, không để tôi sa ngã.
Đến mức vô tình như vậy, Hitler chắc cũng phải khóc vì cảm động.
Hóa ra chỉ là vì muốn chơi trò tình thú kiểu này với tôi.
Muốn chơi chứ gì, xem ai chơi ai tới chết.
Khi Cố Tri Dự bảo chúng tôi tự phân tích sơ đồ thí nghiệm trong sách, tôi liền mở khung chat với anh ta.
Gửi mấy dòng rất “thiếu đòn”:
【Chồng à, tối nay có thể tiếp tục pang pang pang. Em muốn thử kiểu mới. Vai giáo viên – học sinh khá là kích thích.】
【Nhưng anh cười là coi như mất quyền lợi đó nhé.】
Điện thoại đặt trên bục của Cố Tri Dự rung lên một cái.
Anh không thèm nhìn.
Vẻ ngoài vẫn là hình tượng giáo viên nghiêm túc, mẫu mực.
Tôi cố tình hắt hơi một cái.
Lúc anh quay sang nhìn, tôi lắc lắc điện thoại, nhép miệng ra hiệu:
【Xem điện thoại đi.】
Cuối cùng anh cũng cầm máy lên.
Ngón tay thon dài trượt nhẹ.
Mở khóa.
Trước ánh mắt đầy gian ý của tôi, khóe môi anh khẽ cong lên.
Nụ cười rất mỏng, rất nhẹ, nhưng rõ ràng.
?
Không phải chứ.
Cố Tri Dự giờ dễ dụ vậy luôn á?
Hai câu thôi mà cũng cười được?
Tôi đang hí hửng định chọc quê anh ta thêm thì nhận được hồi âm:
【Tan học ra bãi đậu xe của trường, mình cùng về nhà.】
3
Tan học, Cố Tri Dự bị một đám trai gái vây quanh xin cách liên lạc một cách rất “tế nhị”.
Tôi thì thong thả đi cùng bạn về ký túc xá.
Vừa ngã lưng xuống giường định ngủ bù, điện thoại đã đổ chuông.
Là anh ta gọi.
“Sao không đợi anh ở bãi xe?”
Liếc nhìn bạn cùng phòng đang đeo tai nghe xem show, tôi hạ giọng nói khô khốc:
“Bãi xe gì chứ. Tôi nói rồi, tuần này tôi ở ký túc.”
“Anh chưa đồng ý.”
“Cái đó cần anh đồng ý à? Anh không thấy mình vô liêm sỉ sao, ông chú?”
“Lạc Lạc, sao sau khi yêu em lại không ngoan nữa vậy?”
Đúng vậy.
Không ai biết — người đàn ông đẹp trai chỉ dạy thay một tiết tên là Cố Tri Dự, chính là bạn trai tôi.
Không có gì máu chó.
Anh ấy là anh trai hàng xóm, từng kèm tôi vài bài tập.
Xem như thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ anh ấy đã là “con nhà người ta” trong truyền thuyết: học giỏi, sự nghiệp tốt, đẹp trai.
Tôi đậu vào trường đại học gần nơi anh ấy công tác, từ đó liên lạc nhiều hơn.
Dù hơn tôi bảy tuổi, nhưng trong quá trình tiếp xúc, tôi luôn cảm thấy anh ấy có sự chín chắn và khoảng cách khiến người khác vừa sợ vừa mê.
Trước một người đàn ông trưởng thành ưu tú như thế, là tôi nảy sinh lòng xấu trước, chủ động theo đuổi.
Lúc đầu Cố Tri Dự từ chối thẳng thừng mấy lần.
Về sau, nhờ tôi kiên trì – mặt dày lăn xả – khóc lóc ăn vạ, anh mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng yêu vào rồi tôi mới phát hiện — bề ngoài anh nghiêm túc vậy thôi, chứ thật ra… không có tí nhân tính nào.
Suốt ngày quản tôi như quản cháu.
Tới khi yêu rồi tôi mới nhận ra — hóa ra Cố Tri Dự, cái ông già này, từ đầu đã đợi tôi tấn công.
Mỗi một chiêu tán tỉnh ngu ngốc của tôi, đều thành công là vì anh ấy… cố ý phối hợp.
4
Càng nghĩ tôi càng bực, tức đến mức nói năng không lựa lời.
“Yêu đương thì sao? Kết hôn còn có thể ly hôn nữa là, biết đâu mai mốt tụi mình chia tay cũng nên.”
“Em lại muốn bị dạy dỗ hả?”
Giọng của Cố Tri Dự trầm trầm, bình tĩnh một cách nguy hiểm.
Tối qua tôi lỡ miệng trêu anh “già gặm cỏ non”, lúc đó anh cũng dùng đúng tông giọng này.
Và rồi tôi đã phải trả giá đắt.
Nghĩ đến đó, lưng càng ê ẩm, chân càng mềm nhũn.
Tôi lập tức chột dạ, rút người lại chui trong chăn lẩm bẩm lí nhí.
“Dù sao cũng không về. Anh mà định ‘dạy dỗ’ tôi thì tôi càng không về để bị bắt nạt đâu.”
Cố Tri Dự vẫn thản nhiên nói:
“Vậy hộp bánh nhỏ anh đặt, hai dĩa tôm hùm, ba túi đồ nướng ai ăn đây? Định để đám chó hoang trong khu ăn hộ à?”
“???”
Sau một hồi giằng co trong nội tâm, tôi hất chăn ngồi dậy, nghiêm túc đáp:
“Đại Hoàng liệu có ăn được mấy món đậm vị thế không?”
“Tôi tới liền, đợi tôi ở bãi xe.”
Tạm biệt bạn cùng phòng, tôi xách túi chạy vèo ra bãi đậu xe của trường.
Vừa lên xe Cố Tri Dự, anh chẳng trách tôi giận dỗi ban nãy, cũng không nhắc gì chuyện tôi chọc anh trong lớp.
Vẫn như thường lệ, anh hôn tôi một cái, còn dịu dàng lau mồ hôi giúp tôi.
Trông chẳng khác gì một người bạn trai chính trực chỉ gọi người yêu về nhà ăn cơm.
Tôi cũng tạm thời hạ cảnh giác, ngoan ngoãn theo anh về.
Vừa bước vào nhà, tôi bỗng nhận ra đã để quên điện thoại trên xe.
“Cố Tri Dự, tôi phải xuống xe lấy điện thoại cái đã.”
Vừa xoay người lại…
Rầm.
Cánh cửa nhà bị anh đóng sầm lại.
Anh đưa tay cởi nút áo sơ mi trên cùng, hỏi một câu cực kỳ khó hiểu:
“Lạc Lạc, em có đói không?”
Tôi ngơ ngác:
“Không mà? Sáng anh làm bữa sáng cho tôi rồi. Tôi ăn no lắm, giờ còn chưa tới trưa nữa.”
“Vậy tốt, giờ chúng ta có thể làm chuyện đứng đắn rồi.”
Tôi bủn rủn cả chân. Nguy hiểm!
“Ch-chuyện gì cơ?”
“Thực hiện mấy tin nhắn em gửi lúc học ấy.”
Cố Tri Dự nhìn tôi chằm chằm.
Sau tiếng lách cách rất nhỏ, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh được anh tháo ra, đặt lên tấm thảm mềm.
Kế tiếp, kính cũng bị anh tháo xuống ném sang một bên.
Trong căn phòng khách mang phong cách Tây Ban Nha, chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường khẽ khàng tích tắc.
Không khí lập tức trở nên mờ ám.
...
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰