Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ánh Trăng Nơi Tim Em

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Cái con bé này, bác cả đến thăm con mà con lâu thế mới mở cửa, mau cho hai bác vào nhà."

 

Hai người họ thoát khỏi bảo vệ, chen vào trong nhà.

 

Vừa đặt một chân vào, tôi thẳng tay cho ông ta một cái tát vang dội.

Bác gái bên cạnh sốt ruột: "Mày dám đ.á.n.h bác cả mày hả?!"

 

Tôi lại giáng thêm một bạt tai nữa cho bà ta. Hai người họ tức đến mức muốn đ.á.n.h tôi, Phương Thời vội vàng chắn trước mặt tôi.

 

Thế nhưng...

 

Tôi đã học tán thủ từ đại học.

 

Năm phút sau, hai người họ ngồi xổm dưới đất, kêu la t.h.ả.m thiết. Bọn họ rên rỉ: "Mày, mày dám đ.á.n.h người, tao sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt mày."

 

Tôi bình thản nói: "Hai người chưa được sự đồng ý của tôi mà xông vào nhà cướp bóc, tôi xem đây là tự vệ chính đáng."

 

Hai người họ tức đến mức lại muốn đ.á.n.h tôi. Vừa đúng lúc cảnh sát đến. Phương Thời đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.

 

Mọi chuyện được xử lý rất nhanh, hai người họ tự xưng là họ hàng của tôi, nhưng sau khi điều tra thì thực ra chỉ là người cùng làng, ngoài việc cùng họ ra thì chẳng có tí quan hệ nào, chẳng có lý lẽ gì cả.

 

Tôi cũng không còn là tôi của năm mười tám tuổi chỉ biết tạm thời nhẫn nhịn nữa.

 

Sau khi ra ngoài tôi nói với họ: "Còn để tôi nhìn thấy hai người nữa, gặp một lần, tôi đ.á.n.h một lần."

 

Phương Thời đứng bên cạnh tôi, sắc mặt âm trầm. Tôi thuận tay vỗ vai anh, lừa họ: "Thấy chưa? Bạn trai tôi đó, tập boxing, ra tay còn nặng hơn tôi nhiều."

 

Hai người họ hậm hực bỏ đi. Mặc dù miệng vẫn lẩm bẩm c.h.ử.i rủa, nhưng tôi biết họ không dám đến nữa.

 

Loại người không biết xấu hổ, thì phải dùng nắm đ.ấ.m để trị. Biết gặp phải đối thủ cứng cựa, tự khắc sẽ rút lui.

 

Nhìn bóng lưng tập tễnh của hai người họ, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy nhiên một lát sau, người bên cạnh đột nhiên cất tiếng nói khẽ khàng: "Em vừa nói gì? Bạn trai?"

 

Tôi giật mình quay phắt đầu lại.

 

Phương Thời vẻ mặt phức tạp, nhưng lời nói rất đơn giản: "Tôi nghe rõ rồi, em nói tôi là bạn trai em."

 

Tôi phản bác: "Đó là giả! Tôi còn nói anh biết boxing nữa! Anh biết không?"

 

Phương Thời gật đầu: "Tôi có thể học."

 

?! Cũng không cần phải như vậy chứ!

 

Sau chuyện này, mối quan hệ giữa tôi và Phương Thời rơi vào một trạng thái cân bằng kỳ lạ.

 

Rõ ràng là chưa tái hợp. Nhưng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm biến chất.

 

Tôi bận rộn không có thời gian nấu cơm phải sống dựa vào đồ ăn ngoài.

 

Bị Phương Thời bắt gặp vài lần. Thế là anh luôn chuẩn bị cơm trước, rồi đưa hộp cơm đầy ắp cho tôi.

 

Buổi tối cũng mời tôi đi dạo cùng. Hai chúng tôi nói chuyện rất ít, nhưng lạ thay lại không hề thấy lúng túng.

 

Có lẽ sự thay đổi quá rõ ràng, đến cả cái đồ ngốc nghếch Lâm Thâm cũng phát hiện ra, hỏi tôi: "Chị, chị yêu rồi hả?"

 

Tôi sững sờ một chút: "Đương nhiên là không! Nghĩ vớ vẩn gì thế! Em bây giờ đang là giai đoạn quan trọng của lớp mười hai, không được nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này!"

 

Sau khi bố mẹ mất, Lâm Thâm rất dựa dẫm vào tôi. Tôi không muốn em trai nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ rời xa nó.

 

Thế là tối nay, tôi từ chối lời đề nghị dắt ch.ó đi dạo của Lâm Thâm. Tôi tự nhốt mình trong phòng sách chơi game, nhưng càng chơi càng thấy bực mình, sau năm trận thua liên tiếp tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí.

 

Thế nhưng, Lâm Thâm không có ở nhà. Gọi điện thoại cho nó, tiếng chuông vang lên từ ghế sofa.

 

Tôi bực mình, cái thằng nhóc hư đốn này, thời buổi này ra ngoài mà không mang điện thoại sao?

 

Nghĩ bụng chắc nó cũng không chạy xa được, nhưng tôi vẫn lo lắng, thế là đành xuống lầu tìm. Cũng không khó tìm lắm, chỉ là khi tìm thấy, bên cạnh nó là Phương Thời. Hai người họ quay lưng về phía tôi.

 

Lâm Thâm mở lời trước: "Anh đang theo đuổi chị tôi phải không?"

 

Phương Thời im lặng một lát, rồi gật đầu.

 

"Hai người từng yêu nhau."

 

Đây là một câu trần thuật, Phương Thời vẫn gật đầu.

 

"Chị ấy đá anh, bây giờ anh đang muốn trả thù chị ấy sao?"

 

Lâm Thâm đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu nghiêm túc:

 

"Miểu Miểu là bạn thân của tôi, tuy anh là anh trai của cậu ấy, nhưng nếu anh muốn ức h.i.ế.p chị tôi, tôi sẽ không đồng ý."

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được thằng nhóc con ngày xưa dường như đã lớn rồi.

 

Tiếng gió lướt qua, tôi nghe thấy Phương Thời nói: "Tôi không muốn trả thù chị em."

 

"Tôi vẫn luôn thích cô ấy."

 

Lâm Thâm im lặng rất lâu: "Vậy anh có thể, đối xử tốt với chị ấy một chút không."

 

Giọng Lâm Thâm có chút buồn bã: "Chị tôi, đã bị tôi làm liên lụy quá lâu rồi."

 

"Anh nói hai người chia tay năm năm, vậy chắc là lúc bố mẹ tôi... Anh đừng trách chị ấy."

 

Lâm Thâm biết tất cả mọi chuyện. Tôi thà rằng em trai mãi mãi là đồ ngốc nghếch, cũng không muốn nó cứ mãi đè nén sự áy náy này trong lòng.

 

Nhưng tôi dường như đã bỏ qua một chuyện. Lâm Thâm không còn là cậu thiếu niên mười ba tuổi ngày đó nữa. Chúng tôi không ai nên bị mắc kẹt lại ở năm đó.

 

Ngày hôm sau, Lâm Thâm hốt hoảng gọi tôi: "Chị ơi, anh Thời hình như xảy ra chuyện rồi."

 

Tôi vẫn chưa ngủ dậy, mặt mũi ngơ ngác. Có chuyện gì được chứ? Tối qua không phải vẫn ổn sao? Nghe xong cuộc đối thoại của hai người họ, tôi đã lặng lẽ về nhà. Lâm Thâm lén lút đi tìm Phương Thời, điều đó cho thấy nó không muốn tôi biết.

 

Tôi cũng hiểu tính kiêu ngạo của thằng nhóc này, nên cũng giả vờ như không biết.

 

Nên tôi hỏi nó: "Anh ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Thâm gãi đầu: "À? Còn cần lý do sao?"

 

"Cụ thể thì em cũng không biết nữa."

 

"À đúng rồi, hình như tối qua đi cho mèo ăn, bị mèo vấp một cái, ngã không nhẹ đâu."

 

Hả?

 

Lâm Thâm cứ thế diễn một cách "ngon ơ".

Chương 7: https://zhihutruyen.site/chuong/anh-trang-noi-tim-em/118/chuong-7

(Đã hết truyện)

Hôm Nay Cỏ Xanh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Cháu gái mới một tuổi rưỡi nghịch điện thoại của tôi, vô tình bấm gọi video cho bạn trai cũ.

 

Bên kia màn hình, là bạn trai cũ của tôi đang đi xem mắt.

 

Con bé ngọng nghịu gọi một tiếng: Ba!

 

“Con của ai vậy?”

 

Hoắc Vận Hòa lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

 

Tôi cũng mặt không đỏ, tim không đập nhanh:

 

“Tất nhiên… là con anh rồi.”

 

Đầu dây bên kia bật cười:

 

“Bắn tầm xa, giờ mới chịu nảy mầm à?”

 

Không lâu sau, anh ta lại buông thêm một câu:

 

“Hôm nay cỏ ngoài kia xanh lắm.”

 

01

 

Cứu mạng.

 

Người ta ở Thông Thần Nhất Phẩm (khu bất động sản cao cấp) là mua được, là làm ra được, còn tôi thì là móc ngón chân ra mà có thôi.

 

Anh trai giao cho tôi trông cháu, tôi lại cho con bé chơi điện thoại.

 

Thế là cháu gái nhỏ mở được khóa, bàn tay bé xíu khéo khéo thế nào lại ấn ngay vào nút gọi video cho bạn trai cũ.

 

Đôi khi tôi nghĩ, phiền não trên đời này, mặt dày thôi là giải quyết được quá nửa.

 

Ví dụ như bây giờ.

 

Bạn trai cũ đã chia tay một năm rưỡi, hai đứa chúng tôi bỗng đối mặt trong cuộc gọi video.

 

Anh ta áo quần chỉnh tề, bóng bẩy hơn xưa, càng thêm điển trai.

 

Còn tôi thì mập lên 5kg, tóc tai bù xù, mép còn dính miếng ớt bột từ phần đậu hũ thối vừa ăn.

 

Sau nhiều năm, nếu có ngày gặp lại, ít nhất cũng nên cùng nâng chén cạn ly. Ai ngờ lại là một cú gọi nhầm.

 

Hoắc Vận Hòa lại rất bình tĩnh, hờ hững lên tiếng: “Con của ai thế?”

 

Cả người tôi ngứa ngáy, chỉ chờ để tung chiêu thôi.

 

Còn phải hỏi à? Tôi với anh ta đã chia tay một năm rưỡi, thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể là con của anh ta được.

 

“Hoắc tiên sinh, buổi xem mắt hôm nay tôi với anh…”

 

Bên kia vang lên giọng một cô gái dịu dàng.

 

Hoắc Vận Hòa giơ tay làm động tác “suỵt”.

 

Tôi ngẩn ra, lập tức thu chân, ngồi ngay ngắn, mặt không đỏ tim không loạn:

 

“Con… tất nhiên là con anh.”

 

Tôi kéo đứa cháu gái có bảy phần giống mình lại, kẹp lấy nách nó, rưng rưng nước mắt:

 

“Bảo bối, gọi ba đi… ba… ba.”

 

Hoắc Vận Hòa cười nhạt, chậm rãi nói:

 

“Tôi là bố thứ mấy của nó đây?”

 

Thấy góc màn hình có chiếc áo khoác nữ, tôi hơi chột dạ, ho khẽ:

 

“Đây đúng là con ruột của anh, anh đừng có chối.”

 

Hoắc Vận Hòa hơi nới lỏng cổ áo, chậm rãi nhả chữ:

 

“Bắn tầm xa, giờ mới nảy mầm à?”

 

Chưa kịp để tôi trả lời, anh ta lại buông thêm một câu, giọng điệu hàm ý:

 

“Hôm nay ngoài kia cỏ xanh lắm.”

 

Tôi: ……

 

Quả nhiên Hoắc Vận Hòa vẫn là Hoắc Vận Hòa, bề ngoài phong độ hào hoa, nhưng trong xương tủy vẫn là tên miệng lưỡi bỉ ổi.

 

Tôi khô khốc nhìn màn hình, nghẹn họng chẳng nói nổi câu nào.

 

Một lát sau, bên kia vang lên giọng nữ dè dặt: “Hoắc… Hoắc tiên sinh, cho tôi mạo muội hỏi, đứa bé này là… con ai vậy?”

 

Hoắc Vận Hòa mỉm cười nhạt, thu lại nét cợt nhả: “Không sao, là bà dì hàng xóm gọi nhầm số thôi.”

 

Anh ta vẫn còn cầm điện thoại, không hề cúp máy.

 

“Cô muốn uống nước trái cây đúng không? Ở đây không có, lát nữa tôi đưa cô lên tầng năm uống.”

 

Cô gái kia cười dịu dàng, gật đầu: “Hoắc tiên sinh đúng là người tinh tế.”

 

Với tư cách là bạn gái cũ, tôi tự thấy mình khá có phẩm chất. Anh ta không yêu tôi, thậm chí khi chia tay còn dùng bạo lực lạnh nhạt, nhưng tôi lúc đó không khóc không quậy, giữ đủ thể diện cho anh ta.

 

Thế mà bây giờ? “Bà dì”?

 

Ha, được thôi.

 

Ai mới là người từng lăn qua lộn lại trên giường với “bà dì” hả?

 

Hoắc Vận Hòa, càng lúc càng chẳng ra gì.

 

Tôi chợt nhớ đến lần trước mình đau bụng kinh, nhờ Hoắc Vận Hòa đi mua nước trái cây. Anh ta lấy cớ bảo uống không tốt cho sức khỏe, cứng nhắc từ chối.

 

Giờ thì hay rồi, còn đòi đưa người ta lên tầng năm uống nước trái cây? Rõ ràng là coi thường tôi.

 

Vừa hay, hôm nay tôi sẽ trả thù món nợ cũ!

 

Trong điện thoại, Hoắc Vận Hòa nói: “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước, như cô thấy, hiện giờ tôi đang…”

 

“Vận Hòa.”

 

Tôi ho khan cắt ngang.

 

Màn hình video, tôi và Hoắc Vận Hòa nhìn thẳng vào nhau.

 

“Tôi biết anh không thích con gái, chỉ muốn có con trai. Nhưng anh… cũng đâu có giỏi giang gì, con gái này là chúng ta làm thụ tinh ống nghiệm mới vất vả có được. Vậy mà anh định bỏ rơi mẹ con tôi sao…”

 

Nói đến đây, tôi khóc càng lúc càng lớn. Cháu gái thấy tôi khóc cũng oa oa theo, một thời gian ngắn thôi mà náo loạn cứ như thật.

 

Khóc cả buổi, Hoắc Vận Hòa vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi, nơi đuôi mắt khẽ cong lên một nụ cười khó đoán.

 

Ngược lại, bên kia đã không chịu nổi:

 

“Hoắc… Hoắc tiên sinh, tôi có việc, xin phép đi trước.”

 

Hoắc Vận Hòa hơi ngẩn người, không giải thích, cũng không giữ lại, chỉ nhã nhặn: “Hôm nay khiến cô chê cười, hôm khác tôi sẽ đích thân đến nhà chú dì để tạ lỗi.”

 

Đợi người ta đi rồi, tôi mới lau nước mắt, thoải mái ngả xuống gối, cười thỏa mãn.

 

Cầm tiếp miếng đậu hũ thối chưa ăn xong, nhẩn nha gặm.

 

Cháu gái vẫn ôm khư khư điện thoại, hướng vào màn hình gọi “ba ba” liên tục.

 

Tôi thầm nghĩ: anh trai tôi đúng là nuôi được đứa con vô lương tâm, thấy trai đẹp là chạy theo, đến bố ruột cũng quên mất.

 

Một lúc sau, Hoắc Vận Hòa hỏi: “Ngon không?”

 

Tôi gật đầu: “Không tệ.”

 

Anh ta nói: “Vậy ăn nhiều chút.”

 

Nghe thì thật dịu dàng, thậm chí giọng còn rất ấm áp.

 

Không, phải nói là quá ấm áp.

 

Lưng tôi lạnh toát, định tắt máy thì nghe giọng anh ta trầm ổn vang lên: “Ăn xong thì tôi tới đón em với con gái về nhà.”



Bình luận

Loading...