ANH NÓI PHÁ SẢN, NHƯNG LẠI CƯNG CHIỀU BẠCH NGUYỆT QUANG
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
9
Tôi và con đến một thành phố lớn hơn, nơi có biển mà con rất yêu thích.
Chúng tôi chính thức nói lời tạm biệt với quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trường học mới của con cũng khác xưa hoàn toàn.
Không còn ai chê bai con là đứa trẻ không cha.
Cũng chẳng ai kỳ thị vì chân con bị liệt.
Ngược lại, các bạn thường xuyên rủ rê con cùng chơi đùa.
Đã mấy lần con nhờ cô giáo gọi điện cho tôi để xin không về ăn cơm.
Tôi đành bất lực hỏi con: “Hôm nay lại chơi gì nữa đây hả nhóc?”
“Đá bóng đó mẹ ơi!” Con trai hào hứng trả lời.
Nghe xong mà tôi chỉ biết đau đầu, dở khóc dở cười.
Nhưng tôi vẫn chỉ dặn con phải chú ý an toàn.
Từ khi chuyển đến đây, ngày nào tôi cũng tích cực đưa con đi phục hồi chức năng.
Con trai cũng rất kiên cường và lạc quan, luôn miệng nói cảm thấy có cảm giác ở chân rồi.
Tôi chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, vẫn kiên trì cùng con trị liệu.
Cho đến một ngày, khi tôi đang nấu cơm thì nghe thấy tiếng nước nóng đổ xuống đất.
Ngay sau đó là tiếng reo vui của con trai:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chân con có cảm giác rồi!”
Tôi không thể tin nổi, mắt lập tức đỏ hoe.
Hai mẹ con ôm nhau bật khóc.
Tôi cứ ngỡ mọi thứ cuối cùng cũng đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Vậy mà đúng lúc đó, Phó Cảnh Xuyên lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Hôm đó, tôi đang đẩy xe lăn đưa con về nhà, hai mẹ con cười nói vui vẻ.
Phó Cảnh Xuyên chặn đường chúng tôi.
Anh ta trông tiều tụy hơn xưa rất nhiều.
Tóc tai rối bù, râu ria mọc đầy, chẳng còn chút khí chất nào như trước.
Phó Cảnh Xuyên bước lên một bước, đưa cho tôi một bó hoa.
“Tiểu Thi, lâu rồi không gặp… anh nhớ em lắm.”
Tôi lập tức kéo con trai lùi lại, trừng mắt nói với anh ta đầy khó chịu:
“Anh muốn làm gì?! Lạc Lạc bị dị ứng phấn hoa, anh quên rồi à?!”
Nghe vậy, Phó Cảnh Xuyên rơi vào trạng thái bối rối, vội vàng thu lại bó hoa, rồi cuống cuồng ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh ta lắp bắp xin lỗi tôi liên tục:
“Xin lỗi, xin lỗi… anh quên mất thật…”
“Tiểu Thi, thời gian qua anh luôn nghĩ về em, anh thật sự đã nhận ra lỗi sai của mình rồi.”
“Em cho anh một cơ hội được không? Em xem, anh còn mua đồ ăn nè, tối nay để anh nấu cơm cho hai mẹ con nhé!”
Anh ta nhiệt tình đưa túi rau lên trước mặt tôi, tiếc là… chẳng có món nào tôi thích.
Tôi chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”
Thấy tôi không nhượng bộ, anh ta lại đưa món đồ chơi cho con trai:
“Lạc Lạc xem nè, đây là món xe đua con thích nhất lần trước, ba mua cho con rồi.”
“Hàng mới nhất, xịn nhất, đắt nhất luôn đó!”
Nhưng Lạc Lạc cũng không thèm nhìn lấy một lần, tự mình đẩy xe lăn vòng qua người anh ta.
“Mẹ ơi, mình mau về đi, đừng để ý đến chú này nữa.”
Hai từ “chú ấy” như dao đâm vào tim Phó Cảnh Xuyên, anh ta nhìn tôi như cầu cứu.
Tựa hồ không hiểu nổi tại sao lại thành ra như vậy.
Tôi nhìn con trai hiểu chuyện, rồi lại nhìn Phó Cảnh Xuyên thê thảm, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Anh đi đi, Phó Cảnh Xuyên. Giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi không mang đi bất kỳ tài sản nào của anh, tôi chỉ mang theo Lạc Lạc.”
“Anh thấy đó, bây giờ tôi và con trai đã chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.”
Nói rồi, tôi và con không để ý tới anh ta nữa, đi thẳng lên lầu.
Nhưng Phó Cảnh Xuyên vẫn rất cố chấp, anh ta không chịu rời đi, còn thuê một căn nhà gần chúng tôi.
Tôi không muốn tiếp tục bị anh ta quấy rầy, nên lập tức báo cảnh sát và xin lệnh bảo vệ.
Phó Cảnh Xuyên rất đau lòng, nhưng vẫn tìm mọi cách để tiếp cận tôi.
Anh ta mang theo một bản thỏa thuận, nói sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho tôi.
“Anh đã cắt đứt với Diệp Hân rồi. Sau này chúng ta sống tử tế lại được không?”
“Em muốn gì anh cũng cho em và con. Dù sao Lạc Lạc cũng cần có cha bên cạnh mà.”
Nhưng tôi vẫn dứt khoát từ chối anh ta:
“Suốt bảy năm qua, có anh hay không, Lạc Lạc đều sống như nhau, sau này cũng chẳng cần.”
“Hơn nữa giờ tôi cũng không thiếu tiền. Tôi vừa được một công ty rất tốt nhận vào làm, đủ để hai mẹ con tôi sống ổn.”
“Xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa. Mỗi người hãy sống tốt phần đời của mình đi.”
10
Thế nhưng Phó Cảnh Xuyên vẫn không chịu từ bỏ.
Anh ta cũng không thể hiểu nổi vì sao tôi lại để tâm đến Diệp Hân đến thế.
Rõ ràng tôi với cô ta cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.
Anh ta tự cho mình là người biết điều, dù mối quan hệ với Diệp Hân mập mờ, nhưng chưa bao giờ công khai trước mặt tôi.
“Anh với Diệp Hân thực sự chưa từng có gì.”
“Anh biết em để tâm, anh có thể thề với trời — sau khi cưới em, anh chưa từng đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
“Tại sao em không thể cho anh một cơ hội? Anh thật lòng muốn bù đắp cho em và con.”
Nghe anh ta nói mà tôi thấy thật nực cười.
Anh ta lại cho rằng chuyện giữa mình và Diệp Hân “chưa từng lộ diện trước mặt vợ” thì nghĩa là… không tính là tiểu tam?
Trong đầu Phó Cảnh Xuyên, hóa ra chỉ cần vợ không biết thì phản bội cũng không sao?
Tôi chỉ thấy cạn lời.
Tôi mở khóa điện thoại, đưa ra cho anh ta xem giao diện tin nhắn và dòng thời gian cá nhân của Diệp Hân.
Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán — tất cả những bài khoe khoang kia đều cài chế độ “chỉ mình tôi xem được”.
“Sống cùng anh thật quá ngột ngạt, không chỉ phải chịu đựng việc tiểu tam lên mặt, mà còn phải chịu đựng sự lừa dối nghèo khổ của anh.”
Phó Cảnh Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Nhìn những dòng tin nhắn Diệp Hân gửi tôi, anh ta hoàn toàn cứng họng.
Giọng anh ta run run: “Hóa ra… em đều biết hết rồi sao?”
“Đúng vậy. Anh có thể vì con chó của Diệp Hân mà vung tiền không tiếc, vậy mà lại chưa từng cho mẹ con em sống một ngày thoải mái.”
“Phó Cảnh Xuyên, anh thật sự… khiến người ta thấy ghê tởm.”
Anh ta lắc đầu, còn muốn giải thích điều gì đó, nhưng tôi chẳng còn muốn nghe nữa.
Tôi đóng cửa thẳng thừng, cắt đứt mọi dây dưa.
Từ đó về sau, Phó Cảnh Xuyên không còn đến tìm tôi nữa.
Anh ta rất hối hận, hối hận vì đã đánh mất tôi, đánh mất một gia đình ấm áp.
Và rồi… anh ta đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Diệp Hân.
Ban đầu, Phó Cảnh Xuyên bắt cóc Diệp Hân, khiến cô ta phải chịu không ít đau khổ.
Nhưng chưa bao lâu sau, Diệp Hân đã trốn thoát.
Thế nhưng anh ta vẫn không dừng lại, càng lúc càng điên cuồng.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: muốn lấy mạng Diệp Hân.
Cho đến một đêm mưa gió sấm chớp đầy trời…
Tại khu trung tâm thành phố đang náo nhiệt, Phó Cảnh Xuyên đạp ga, lao xe tông chết Diệp Hân.
Cô ta chết tại chỗ.
Phó Cảnh Xuyên cũng không bỏ trốn.
Anh ta lấy con dao gọt trái cây đã chuẩn bị sẵn trên xe, từng nhát, từng nhát đâm vào người mình — cho đến khi mất máu mà chết.
Vụ việc gây chấn động không nhỏ, tôi và con biết được nhờ xem tin tức xã hội.
Rất nhiều người đến an ủi mẹ con tôi, nhưng cả hai chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Chẳng bao lâu sau, luật sư do Phó Cảnh Xuyên sắp xếp đã gửi đến di chúc của anh ta.
Anh ta để lại toàn bộ tài sản cho tôi và con trai.
Quãng đời còn lại,
Chỉ còn lại tôi và con — sống những tháng ngày thật tốt lành.
(Đã hết truyện)
Cùng chồng vạch mặt trà xanh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
1
Cuối tuần, tôi cùng Phạm Cận Trạch xem phim xong, hai người liền ôm nhau đi về nhà.
Vừa mở cửa, anh bỗng cắn nhẹ vào tai tôi, giọng nói trầm thấp, hơi thở nóng rẫy: “Bộ phim lúc nãy chán quá, hay là mình làm gì đó thú vị hơn đi em?”
Tôi mặt nóng bừng, cười đẩy anh một cái, nhưng anh cứ như keo con voi mà dính chặt lấy tôi, đường đường là đàn ông cao to lại lăn xả làm nũng.
Thật là khó chống đỡ!
Tôi còn đang ngẩn ra thì đã thấy anh nhanh tay đóng cửa, bế bổng tôi lên, lao thẳng về phía phòng ngủ.
Vừa đặt tay lên cửa phòng thì bỗng một giọng nói ngọt như mật vang lên sau lưng: “Anh Trạch, lâu rồi không gặp nha~”
Đèn phòng khách bật sáng.
Trên ghế sofa, một người phụ nữ đầy quyến rũ đang ngồi khoanh chân, mái tóc dài xõa nhẹ, ánh mắt đầy mê hoặc.
Không ngoài dự đoán — là cô em họ của tôi, Thời Vũ Hi.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, lộ ra đôi chân trắng nõn, ánh mắt long lanh nhìn Phạm Cận Trạch đầy tình tứ.
Khoan đã…
Đây rõ ràng là bộ đồ ngủ tôi mới mua!
Tôi sa sầm mặt, còn chưa kịp nói gì, cô ta đã vặn vẹo bước đến trước mặt tôi, cố làm ra vẻ vô tội ngây thơ: “Bộ đồ này nhìn đẹp quá, em muốn thử xem sao. Không ngờ mặc lên lại hợp đến thế, nhất thời không nỡ cởi ra luôn.”
“Chị à, chị đúng là có mắt thẩm mỹ đấy!”
Tôi nhếch môi cười lạnh, cố nén sự khó chịu trong lòng: “Cảm ơn nha!”
Cảm ơn tổ tiên mười tám đời nhà cô!
Phạm Cận Trạch nhìn cô ta với vẻ ghê tởm, tùy tiện vớ lấy chiếc áo khoác ném vào người cô ta: “Dù có đẹp thế nào cũng là đồ của người khác. Cô không nên tham lam mà nghĩ đến!”
Thời Vũ Hi rõ ràng nhận ra sự khó chịu của anh nhưng vẫn cố chu môi làm nũng, tỏ ra một bộ dạng ủy khuất đáng thương: “Chỉ là một bộ đồ thôi mà. Nếu chị không vui thì em sẽ thay ra ngay bây giờ!”
Nói rồi, cô ta đưa tay cởi nút áo, còn cố tình kéo trễ xuống thêm mấy phần.
Cô ta nghĩ tôi là đồ ngốc sao?
Đây chẳng phải hành động quyến rũ trắng trợn ư?
Nhưng trên mặt cô ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội, khiến tôi trông như kẻ hẹp hòi, không rộng lượng.
Phạm Cận Trạch cau mày, lẩm bẩm một câu: “Ở đâu bốc lên cái mùi chồn hôi vậy?”
Tôi và anh nhìn nhau, cười thầm.
Một con cáo già chín vạn năm lại cứ cố diễn vai bông hoa nhài trắng thuần khiết.
Cô ta không thấy mệt sao?
Nhưng tôi thuộc kiểu thẳng thắn, không vòng vo.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhàn nhạt nói: “Nói thật nhé, tôi đúng là không vui lắm.”
“Cô muốn cởi ra ngay bây giờ chứ?”
Động tác cởi đồ của Thời Vũ Hi khựng lại, sắc mặt cô ta tái mét, nhất thời không biết phải làm sao.
2
“Là mẹ đưa cho nó đấy!”
Mẹ tôi đột nhiên lớn tiếng, giọng nói đầy bất mãn.
“Quần áo của Hi Hi không may bị ướt, mà nó lại không có đồ để thay. Mẹ tiện tay lấy một bộ cho nó mặc thôi.”
Nói xong, mẹ tôi ôm chặt Thời Vũ Hi vào lòng, vẻ mặt đầy thương xót, không quên trừng mắt lườm tôi một cái: “Chỉ là một bộ quần áo rách thôi mà, Tống Triển Nhan, con làm quá lên làm gì?”
Ủa alo?
Những lời này mà thốt ra từ miệng bà thì tôi cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào.
Thời Vũ Hi là con gái của dì tôi.
Dì tôi mang thai con của người khác, nhưng vẫn cưới dượng - một người đàn ông thật thà chất phác.
Khi Thời Vũ Hi lên 6 tuổi, dì tôi ngoại tình bỏ trốn theo nhân tình, để lại nó cho dượng.
Dù dượng có hiền lành đến đâu cũng không thể nuốt trôi nỗi nhục này.
Ông ta ném một tờ kết quả xét nghiệm ADN xuống bàn, rồi vứt nó lại cho bà ngoại tôi.
Mẹ tôi thấy nó đáng thương, bất chấp sự phản đối của bố vẫn đón nó về nhà nuôi nấng.
Từ đó, Thời Vũ Hi trở thành bảo bối trong tay mẹ tôi, là cục cưng trong lòng bà.
Nó nói chuyện nũng nịu, miệng ngọt như bôi mật, luôn dỗ dành mẹ tôi như xoay bà trong lòng bàn tay.
Chỉ cần tôi và nó xảy ra tranh cãi, người bị mắng chắc chắn là tôi.
Mẹ tôi có một câu cửa miệng:
“Em con đáng thương như vậy, con không thể nhường nó một chút sao?”
“Em con lại khóc rồi? Con làm chị kiểu gì vậy?”
“Em con còn nhỏ, sao con cứ chấp nhặt với nó thế?”
Bà thậm chí ép tôi cố tình làm sai vài bài trong kỳ thi chỉ vì sợ rằng Thời Vũ Hi không đạt điểm cao bằng tôi, sẽ buồn mà khóc.
Mẹ tôi đúng là một vị Phật sống, mà tượng Phật khổng lồ ở Lạc Sơn còn phải đứng dậy nhường chỗ cho bà ngồi!
Tôi không phải chưa từng than phiền với bà.
Nhưng vô ích. Mẹ tôi luôn nghĩ rằng Thời Vũ Hi từ nhỏ đã thiếu tình mẹ, số phận rất đáng thương.
Bà nói tôi nhỏ nhen, bảo tôi cần phải bao dung hơn.
Tôi đúng là gặp quỷ rồi!
Nó sống dưới sự bảo bọc của bà nên ngày càng sung túc. Còn tôi, cứ như đứa trẻ được tặng miễn phí khi nạp thẻ điện thoại!
Nhưng giờ thời thế đã thay đổi rồi.
Tôi đã trưởng thành.
Thời Vũ Hi đừng mong hoành hành trước mặt tôi nữa!
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nói: “Mẹ, đừng nói là quần áo, chỉ cần là một sợi chỉ hay một chiếc cúc áo không phải của nó, nó cũng không được phép động vào.”
“Hi Hi, em không cần ai dạy em điều đó, đúng không?”
Thời Vũ Hi bị nghẹn họng, ánh mắt long lanh nước, giả vờ đáng thương:
“Anh Trạch, là lỗi của em, tất cả đều do em. Em không nên làm chị giận.”
“Nhưng… chỉ là một bộ quần áo thôi mà, chị có cần làm quá lên thế không? Bình thường chị cũng đối xử với anh như vậy sao?”
Ồ…
Không thể không công nhận, Thời Vũ Hi rất giỏi chuyển hướng mâu thuẫn.
Rõ ràng nó sai trước, nhưng chỉ cần vài câu nhẹ nhàng, nó đã lái vấn đề sang tôi, khiến tôi trông như một kẻ hẹp hòi, khó chịu với chồng.
Trước đây, tôi từng bị nó chơi trò này nhiều lần, bị nó chọc tức đến phát điên.
Nhưng lần này tôi không cần phải ra tay.
Bởi vì—
Chồng tôi đã ra mặt.
Phạm Cận Trạch vươn tay xoa đầu tôi, giọng điệu đầy cưng chiều: “Yên Yên, em vẫn quá hiền lành rồi.”
“Nếu anh gặp phải loại họ hàng không biết điều như thế này, anh chắc chắn sẽ lấy gậy đánh đuổi đi. Nói chuyện ỏn ẻn giả tạo thế này, nghe mà phát ngấy!”
Thời Vũ Hi lập tức bật khóc, mặt trắng bệch.
Mẹ tôi đau lòng ôm nó vào lòng, giọng đầy trách cứ: “Chỉ là một bộ quần áo thôi mà. Hi Hi dù sao cũng là em con, con có cần phải sỉ nhục nó như vậy không?”
Phạm Cận Trạch định phản bác, nhưng tôi đưa tay cản anh lại.
Tôi mỉm cười nhìn mẹ, giọng điệu nhàn nhã: “Mẹ, con nhớ hồi trước có một bà tên Tôn nào đó gửi ảnh riêng tư cho bố, mẹ đã lao vào đánh bà ta một trận nhừ tử đúng không?”
Mẹ tôi sững người, sắc mặt đỏ bừng vì bị bóc mẽ:
“Chuyện… chuyện đó sao có thể giống nhau được?”
“Mụ Tôn đó rõ ràng là đang quyến rũ bố con!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra mẹ cũng biết thế nào là ‘quyến rũ’ à?”
Mẹ tôi đứng hình một lúc, sau đó cứng cổ cãi lại:
“Tống Triển Nhan, Hi Hi là em gái con! Con cũng biết nó có tâm hồn của một đứa trẻ!”
“Nó làm sao có thể có những suy nghĩ xấu xa như thế?”
Phạm Cận Trạch lầm bầm:
“Hơn hai mươi tuổi mà còn có tâm hồn trẻ con?”
“Vậy chẳng phải là bị thiểu năng sao? Không tính đi khám thử à?”
Anh nói rất nghiêm túc, như thể thực sự lo lắng cho chỉ số IQ của Thời Vũ Hi.
Tôi suýt bật cười.
Không hổ danh là chồng tôi, từng câu từng chữ đều là dao găm sắc bén.
Tôi cố nén cười, bình thản nói: “Em không có nói Hi Hi nhất định có ý nghĩ xấu xa đâu. Chỉ là thấy cảnh mà nhớ chuyện cũ thôi mà.”
“Hi Hi, em đừng nghĩ nhiều quá nhé!” Tôi quay sang cô ta bỏ lại một câu vô thưởng vô phạt.
Nói xong, tôi bỏ mặc cô ta, lấy hết quần áo phơi trên sào, ném thẳng vào máy sấy.
Vài phút sau, quần áo đã khô sạch sẽ.
Tôi quay đầu lại, cười nói: “Hi Hi, sau này nếu em đi lấy chồng, nhớ mua một cái máy sấy quần áo nhé. Đỡ phải gây phiền phức cho người khác như vậy.”
Thời Vũ Hi nức nở khóc lớn: “Chị ơi, em chỉ coi anh Trạch như anh trai, em chưa từng có suy nghĩ không đứng đắn!”
Hừ, tốt nhất là vậy!
Nhưng dù có thì tôi cũng sẽ đè bẹp cô ta ngay tại chỗ!
Phạm Cận Trạch lạnh nhạt cắt ngang:
“Thời Vũ Hi, anh đã kết hôn với chị em rồi. Em phải gọi anh là ‘anh rể’!”
“Chẳng lẽ anh không xứng đáng có một danh phận à?”
“Đừng có kêu ‘anh Trạch’ kiểu lả lơi thế nữa, nghe nhức hết cả đầu!”
Nói xong, anh xoay người rời đi, chẳng thèm để ý đến cô ta.
3
Sau khi rửa mặt xong, tôi trở về phòng thì thấy Phạm Cận Trạch vẫn còn đang bực bội. Tôi nhào lên giường, ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng điệu ngọt ngào dỗ dành: “Chồng yêu ơi, vẫn còn giận sao? Nào, vợ thương, thơm thơm, ôm ôm, bế cao cao nha!”
Phạm Cận Trạch nhíu mày, nhưng vẫn một phát kéo tôi vào lòng, sau đó nghiêng đầu liếc về phía phòng khách, nhỏ giọng hỏi:
“Sao cô ta tự dưng lại mò đến đây?”
“Còn định ở nhà chúng ta bao lâu nữa?”
Tôi hôn nhẹ lên má anh, giọng mềm mại trấn an: “Chắc chắn là do mẹ em dẫn đến rồi. Bảo là đến để tìm việc, tìm được sẽ dọn đi ngay.”
Phạm Cận Trạch bỗng ngồi bật dậy, mặt đầy oán khí: “Thế nếu cô ta tìm không được việc thì chẳng phải sẽ sống ở đây cả đời sao?”
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc gật đầu: “Về mặt lý thuyết thì khả năng đó không phải là không có.”
Dù sao tôi cũng quá hiểu bản chất của Thời Vũ Hi.
Không thể phủ nhận, cô ta có nhan sắc, dáng người cũng không tệ.
Nhưng chính hai ưu điểm này đã khiến cô ta mất đi 90% ý chí phấn đấu.
Còn 10% còn lại, hoàn toàn dồn hết vào việc tìm đàn ông nuôi mình.
Cô ta còn có thể dạy một khóa học với tiêu đề: “Làm sao để đàn ông chi 300.000 tệ cho bạn chỉ bằng một câu nói”.
Chứ bảo cô ta nghiêm túc đi làm á?
Đánh c.h.ế.t cũng không có chuyện đó.
Hơn nữa, nhìn cô ta vừa nãy, rõ ràng đang cố tình quyến rũ Phạm Cận Trạch. Mẹ tôi thì làm bộ ngây ngô, không những không cản mà còn dung túng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰