AN AN BÌNH YÊN
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi cầm điện thoại, tay run đến mức suýt đánh rơi.
Lưu Y Nặc — không phải con gái của bạn bố tôi.
Cô ta là con riêng mà ông ta dan díu bên ngoài!
Bảo sao ông ta nâng cô ta như trứng mỏng.
Cũng chẳng lạ khi anh cả, anh hai đối xử tốt với cô ta đến vậy — bởi vì họ đã sớm biết sự thật.
Trong căn nhà đó, người thừa… lại chính là tôi.
Tôi gục đầu xuống bàn, cười rất lâu, đến bật cả nước mắt.
Sau khi khóc xong, tôi lau mặt, bấm gọi cho luật sư của mẹ — luật sư Vương.
“Luật sư Vương, tôi muốn kiện Kiều Trấn Hùng. Tội danh: ngoại tình khi đang hôn nhân, cùng với chuyển nhượng, chiếm dụng trái phép tài sản thừa kế của mẹ tôi.”
“Tôi sẽ cung cấp đầy đủ chứng cứ.”
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản — để ông ta ra đi tay trắng.”
Năm đó, khi mẹ tôi mất, bà đã để lại di chúc.
Toàn bộ tài sản đứng tên bà, bao gồm căn biệt thự, và 30% cổ phần Kiều thị, được chia cho tôi và bố cùng thừa kế.
Nhưng với điều kiện: ông ta phải chung thủy trong hôn nhân, và có trách nhiệm nuôi dạy tôi đến khi trưởng thành.
Giờ đây, cả hai điều kiện ông ta đều đã vi phạm.
Ông ta không những ngoại tình, có con riêng, mà còn tự tiện lấy tài sản mẹ tôi để nuôi bồ, nuôi con riêng, thậm chí đem đi lấy lòng người khác.
Cuộc chiến pháp lý này — tôi nắm chắc phần thắng.
10.
Hôm ra tòa, bố tôi không đến.
Ông ta sau cơn đột quỵ vẫn còn nằm trong viện, nói năng cũng không rõ ràng.
Anh cả và anh hai đại diện tham dự phiên xét xử.
Khi luật sư của tôi trình lên bản kết quả xét nghiệm ADN, cùng với toàn bộ sao kê chuyển tiền mà bố đã lén gửi cho mẹ con Lưu Y Nặc suốt bao năm —
Phía họ cố gắng biện minh, nói bản xét nghiệm là giả, còn những khoản chuyển tiền kia chỉ là “giúp đỡ bạn cũ”.
Nhưng chứng cứ đã quá rõ ràng, không thể chối cãi.
Trong phiên tòa, tôi còn đưa ra đoạn ghi âm trước đó — chính là lúc họ ngồi trong nhà bàn bạc làm sao đuổi tôi đi, làm sao để lại toàn bộ công ty và bất động sản cho Lưu Y Nặc.
“Dù sao thì con bé Giao An cũng lạnh lùng, sau này lấy chồng cũng là người nhà khác, giữ công ty cho nó làm gì?”
“Vẫn là Y Nặc ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau này giao công ty cho nó, tụi mình cũng yên tâm.”
“Đợi bố chuyển hết cổ phần mẹ nó để lại sang tên mình, thì Giao An chẳng còn liên quan gì nữa.”
Cả khán phòng xôn xao.
Tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Cuối cùng, tòa tuyên án: Xác lập hành vi ngoại tình trong hôn nhân của bố tôi.
Hành vi cố ý chuyển nhượng và chiếm đoạt tài sản thừa kế là có thật.
Theo điều khoản trong di chúc của mẹ tôi, ông ta mất hoàn toàn quyền thừa kế.
Toàn bộ tài sản ông ta từng nhận từ mẹ tôi, bao gồm 30% cổ phần Kiều thị và một nửa tài sản chung sau hôn nhân, đều chuyển sang đứng tên tôi.
Anh cả và anh hai, với tư cách là đồng phạm xâm chiếm tài sản, phải chịu trách nhiệm bồi thường liên đới.
Bọn họ không chỉ không được chia một xu từ di sản của mẹ, mà còn phải trả lại tất cả tiền cổ tức và khoản tiền họ từng lấy từ công ty và từ bố.
Khi bản án được tuyên, hai anh tôi sụp xuống ngay tại chỗ, ngồi bệt luôn trên ghế bị cáo.
Bước ra khỏi phòng xử án, tôi thấy Thẩm Thanh Hà đang chờ ngoài cửa.
Anh đi tới, tự nhiên đón lấy túi xách trong tay tôi.
“Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
“Tối muốn ăn gì? Ăn mừng chút chứ.”
“Lẩu đi. Loại cay nhất.”
“Được.”
11.
Bố tôi hoàn toàn sụp đổ.
Công ty phá sản, bị cưỡng chế thanh lý, ông ta không chỉ trắng tay mà còn gánh thêm đống nợ.
Anh cả và anh hai cũng chẳng khá hơn.
Để trả tiền bồi thường, họ phải bán xe sang, bán biệt thự, chuyển về sống trong một căn hộ cũ kỹ hai phòng ngủ.
Nghe nói, anh cả đi xin việc — bằng cấp bình thường, lại không chịu cực, gặp đâu thất bại đó.
Anh hai thì không chịu nổi cú sốc, ngày nào cũng say xỉn, cả người như bỏ đi.
Còn Lưu Y Nặc, từ sau khi nhà họ Kiều sụp đổ thì bốc hơi luôn.
Chỉ nghe nói vợ của Chủ tịch Lý là người cực kỳ tàn nhẫn, cho người phá nát mặt cô ta, còn đánh gãy một chân, cảnh cáo nếu còn dám quay lại thành phố này — sẽ để cô ta biến mất vĩnh viễn.
Tiêu Nhiên cũng chẳng khá hơn.
Vụ ầm ĩ trong buổi đấu giá hôm đó khiến nhà anh ta mất mặt hoàn toàn trong giới.
Sau đó, scandal của nhà họ Kiều nổ ra, nhà họ Tiêu cũng bị liên lụy, mấy dự án hợp tác đều đổ bể.
Bố Tiêu giận điên lên, cắt hết thẻ của anh ta, đuổi sang nước ngoài để “khuất mắt trông coi”.
Tôi nghe nói, Tiêu Nhiên sống không dễ dàng gì ở đó.
Không có gia đình chống lưng, không biết tiếng, lại còn giữ nguyên cái bản tính công tử.
Chẳng mấy chốc đã tiêu sạch tiền, cuối cùng phải rửa chén thuê trong tiệm ăn Hoa.
Thậm chí còn vì nợ bạc mà bị người ta chặn đánh sau hẻm, sống dở chết dở.
Tất cả những người từng làm tổn thương tôi, đều đã nhận được báo ứng xứng đáng.
Thế giới này, đôi khi vẫn công bằng đến không ngờ.
Tôi dùng số tiền mẹ để lại và phần cổ phần trong công ty thành lập một công ty đầu tư mới.
Thẩm Thanh Hà là đối tác của tôi, anh ấy giúp tôi rất nhiều.
Dự án “Số hóa bảo tồn di sản văn hóa đô thị” đoạt giải Vàng trong một cuộc thi cấp quốc gia, nhận được hỗ trợ tài chính từ quỹ nhà nước, và lập nên một quỹ từ thiện chuyên biệt.
Cuộc sống của tôi, cuối cùng cũng bước vào quỹ đạo đúng đắn.
Thỉnh thoảng, tôi cũng nghĩ đến bố và hai anh.
Dì Trương kể, cuộc sống của họ rất tệ.
Bố tôi sau cơn đột quỵ hồi phục kém, không thể tự lo cho bản thân.
Anh cả, anh hai thì không ai chịu chăm sóc tử tế, cả căn nhà loạn như cái chợ.
Họ nhờ dì Trương nhắn tôi:
Nói rằng họ đã biết sai, xin tôi tha thứ, cầu xin tôi vì tình máu mủ mà quay về thăm bố.
Tôi từ chối.
12.
Một năm sau, công ty tôi phát triển ổn định, cũng có chút danh tiếng trong ngành.
Tôi và Thẩm Thanh Hà, từ đồng nghiệp thành người yêu.
Tình cảm của chúng tôi không ồn ào mãnh liệt, nhưng lại rất yên bình và vững chắc.
Chúng tôi có chung lý tưởng, cùng quan điểm sống, biết trân trọng và tôn trọng lẫn nhau.
Có lẽ, đó chính là hình mẫu tình yêu tốt nhất của người trưởng thành.
Sinh nhật tôi năm đó, Thẩm Thanh Hà bao trọn một nhà hàng trên cao để tổ chức tiệc.
Món quà anh tặng tôi là một chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở ra — bên trong là một chiếc chìa khóa.
“Cái này là gì vậy?”
“Chìa khóa nhà mới.”
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt ánh lên như có sao trời:
“Giao An, mình kết hôn nhé. Anh muốn cho em một mái nhà thật sự.”
Tôi nhìn anh, sống mũi cay cay, mắt hơi đỏ.
“Nhà.”
Từ ấy từng là vết thương, từng là dối trá và phản bội.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước người đàn ông này, nó dường như… có một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Tôi gật đầu, “Được.”
Tất cả những gì đã qua, chỉ là chương mở đầu.
Cuộc đời mới thuộc về tôi —giờ mới chính thức bắt đầu.
Hết
(Đã hết truyện)
Hủ Tục Náo Hôn (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Trả Thù,
Trọng Sinh,
Làm phù dâu cho đám cưới bạn thân, tôi bị phù rể đè lên giường.
Chú rể nói chiếc nhẫn được giấu trong váy của tôi, một đám người muốn chui vào trong để tìm kiếm.
Tôi liều mạng chống cự, nhưng cô bạn thân khoanh tay đứng nhìn lại bâng quơ mà nói:
“Kết hôn thì lúc nào chả náo nhiệt một chút, bọn họ sờ cậu chính là đang để mắt đến cậu đấy.”
1.
Khi tôi đến hội trường tổ chức đám cưới, Lâm Tuyết đã nhăn mặt quẳng một cái túi bóng cho tôi.
“Sao cậu đến muộn quá vậy? Hơn một trăm người đang phải đợi cậu đấy! Mau đi thay đồ đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi!”
Tôi mở túi nilon ra, đó là một chiếc váy phù dâu màu tím.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, Lâm Tuyết đã vội đẩy tôi vào phòng thay đồ.
Một cô gái khác tên là Trần Hân cũng đang thay quần áo trong phòng. Cô ấy là bạn của chú rể, hôm nay cũng đảm nhận vị trí phù dâu như tôi.
Trong khi thay đồ, tôi nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Mặc váy vào xong, cuối cùng tôi cũng biết được nỗi bất an dai dẳng nãy giờ bắt nguồn từ đâu.
Bộ váy trên người tôi rõ ràng không phải là váy phù dâu, nó vô cùng thiếu vải, phần thân váy bên trên là lớp vải nửa trong suốt ôm sát vào người, phần cổ chữ V thậm chí còn được xẻ sâu đến tận rốn.
Phần váy bên dưới được may bằng lụa, thiết kế ngắn cũn cỡn. Tuy rằng bên trong có quần bảo hộ, nhưng ống quần lại rộng thùng thình, vừa cử động một chút là có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong.
Tôi và Trần Hân đều cau mày, cảm thấy không thích hợp lắm.
Tôi muốn ra ngoài tìm Lâm Tuyết hỏi xem cô ấy có đưa nhầm đồ không, nhưng Trần Hân đã ngăn tôi lại.
“Thôi bỏ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của họ, chúng ta cố gắng chịu đựng một chút.”
Không đợi tôi từ chối, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Lâm Tuyết dẫn theo một đám người xông thẳng đến chỗ tôi.
“Ôi, hôm nay cậu trang điểm kiểu gì vậy? Nhìn khác hẳn mọi khi!”
“Mà thôi, chả sao cả, tôi không nói sai đúng không? Chị em tốt của tôi có dáng người rất đẹp!”
“Chân này, ngực này, trắng quá đi mất! Quả nhiên chọn màu tím siêu tôn da!”
Đứng đầu trong đám người này là năm, sáu ông chú trung niên bụng bự, trên mặt ai nấy đều có một lớp dầu bóng nhẫy, mỉm cười với hàm răng xỉn màu ố vàng.
Bọn họ thi nhau chảy nước dãi, hai mắt sáng lên, ánh mắt tràn đầy d.ụ.c vọng khi thấy tôi và Trần Hân.
Cả tôi và Trần Hân lập tức cầm lấy áo khoác che lại thân mình, tạm thời thoát khỏi ánh nhìn ghê tởm của bọn họ.
Không đợi tôi mở miệng, mấy ông chú này đã tiến lên phía trước, quàng tay qua vai tôi và Trần Hân, xô đẩy chúng tôi rời khỏi phòng.
Tôi dùng hết sức lực đẩy người bên cạnh ra, lôi kéo Lâm Tuyết sang một bên chất vấn:
“Cậu có chắc đây là váy phù dâu không? Mặc thế này thì sao tớ dám ra ngoài gặp ai chứ?”
Lâm Tuyết thản nhiên xua tay:
“Vớ vẩn! Đây là váy phù dâu chứ còn gì nữa. Hôm trước tớ phải đến chợ bán thức ăn cẩn thận chọn lựa rất lâu đấy, tiêu tốn hẳn 50 tệ!”
Tôi không thể tin nổi vào tai mình, cô ta đang nói là 50 tệ thật à?
Chưa kịp nổi giận thì đã có hai phù rể đến gần tôi, một người bên trái, một người bên phải kìm kẹp lôi tôi ra ngoài.
“Mau lên nào, còn rề rà ở đây làm gì vậy? Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ hai vị mỹ nữ chiêu đãi đấy!”
Tôi và Trần Hân bị bọn họ đưa đến địa điểm tổ chức tiệc cưới, mỗi người phải cầm một ly rượu trắng trên tay.
Thái độ của mấy người đàn ông ở đây khiến tôi cực kỳ bài xích, họ liên tục hò reo cổ vũ tôi uống hết cả ly rượu trong một ngụm.
Việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không có biện pháp nào khác, đành phải chiêu đãi khách của cô dâu chú rể trước.
Tôi muốn làm qua loa một chút, chỉ cần không thất lễ với người ta là được. Nhưng lúc này, một ông chú đột nhiên nhoài người ra, dùng một tay rót hết ly rượu vào miệng tôi.
Vị rượu trắng cay xè sặc lên tận khí quản, tôi ho đến chảy cả nước mắt, đám người xung quanh không hề an ủi mà còn chế giễu:
“Con bé này không được rồi! Tửu lượng như thế thì sau này sao ngồi vào bàn rượu đàm phán kinh doanh được?”
“Cô bé cần phải luyện tập thêm thôi! Dù sao gặp được nhau tức là có duyên rồi, để chúng tôi giúp cháu rèn luyện miễn phí nhé.”
Trên bàn có một người đàn ông bụng phệ mặc vest, là chú ba của chú rể. Ông ta chen vào bên cạnh tôi, một tay đặt lên vai tôi, tay kia rót rượu cho tôi.
"Nào, nào, đổ đầy đi!"
Bàn tay trên vai tôi càng ngày càng trượt xuống dưới, tôi lắc vai, bàn tay đó bị ném ra một lúc rồi lại đặt về vị trí cũ.
Lần này, ông ta thậm chí còn thò tay thẳng vào trong váy của tôi.
Tôi kinh hoàng hét lên:
"Chú làm gì vậy? Đừng có chạm vào tôi!"
Ai ngờ, ông ta không những không buông tay, còn nhắm mắt lại ghé sát vào tai tôi mà hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!"
Vẻ mặt lão vô cùng đáng khinh, lè nhè nói: “Hôm nay là ngày cháu trai tôi lấy vợ, chúng ta nhất định phải ‘náo hôn’ một trận ra trò mới được.”
"Đi, chúng ta cùng vào phòng tân hôn và tận hưởng một buổi tối vui vẻ nhé!"
Tôi ra sức vùng vẫy, cuối cùng cũng hất được tay ông ta rồi chạy ra ngoài, cố gắng chạy thoát đến một nơi không có ai xung quanh hoặc tìm ai đó để giúp đỡ mình.
Nhưng tôi chưa kịp chạy ra ngoài, mấy phù rể mặc vest đã bất ngờ bước ra dang tay chặn tôi lại.
Một người đàn ông giữ chặt eo tôi, hai người còn lại thì mỗi người giữ một chân của tôi.
Tôi bị họ bế vào phòng tân hôn, giống như s.ú.c sinh chờ làm thịt.
Trong phòng, Lâm Tuyết ngồi trên giường tân hôn, mỉm cười nhìn đám đàn ông ném tôi lên giường.
"Này, mọi người đang chơi trò gì vậy? Sao ai cũng cười toe toét hết cả thế này."
Tôi gào thét tuyệt vọng, cật lực giãy giụa:
"Aaa! Lâm Tuyết cứu tôi, mau bảo bọn họ thả tôi ra!"
Lâm Tuyết thản nhiên phớt lờ tôi, đứng dậy nhường chỗ cho những người khác.
“Giường này vẫn quá nhỏ, còn không đủ chỗ cho hai người nằm.”
"Việc vui như này, nên mời thêm mọi người đến xem mới đúng."
Tôi thấy cô ta mở cửa ra, hét lên với bên ngoài:
"Mau vào đi! Đến giờ náo hôn rồi!"
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu ở đầu giường, vừa quay đầu lại, cả người chỉ cảm thấy sôi máu.
Trần Hân bị vài người đàn ông ép vào góc tường, váy phù dâu của cô ấy rách nát, hai tay ôm chặt lấy thân trên cố gắng che chắn cơ thể.
Tôi lăn người hất hết mấy gã đàn ông ra, kéo chăn lên đắp cho cô ấy, bảo vệ cô ấy ở phía sau.
Tiếng hét của Lâm Tuyết đã thu hút một lượng lớn người lao vào phòng. Họ cầm điện thoại di động, đứng ở một bên xem kịch vui.
Tôi hoàn toàn hoảng sợ.
Cả đám người vây quanh tôi và Trần Hân. Bọn họ chơi xếp La Hán, nhét bao lì xì đỏ,... và cả những trò chơi náo hôn thô t.ụ.c mà cả đời tôi đều không thể nghĩ tới.
Tôi dùng hết sức đẩy người đang đè trên người mình ra, điên cuồng vùng vẫy:
"Thả tôi ra! Anh đang phạm tội đấy!"
"Còn giả vờ cao quý cái gì?"
"Nó muốn thêm lì xì chứ còn gì nữa?"
Tôi nằm trên giường, vô số lì xì màu đỏ vứt lên người tôi từ bốn phương tám hướng.
Bộ váy trị giá 50 tệ rất mỏng manh, có vẻ như nó không thể chống đỡ được bao lâu.
Tôi nhắm mắt lại, nhịn không được mà mỉm cười.
Đến đây đi nào.
Cùng nhau cút xuống địa ngục hết đi!!
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰