AN AN BÌNH YÊN
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi cầm điện thoại, tay run đến mức suýt đánh rơi.
Lưu Y Nặc — không phải con gái của bạn bố tôi.
Cô ta là con riêng mà ông ta dan díu bên ngoài!
Bảo sao ông ta nâng cô ta như trứng mỏng.
Cũng chẳng lạ khi anh cả, anh hai đối xử tốt với cô ta đến vậy — bởi vì họ đã sớm biết sự thật.
Trong căn nhà đó, người thừa… lại chính là tôi.
Tôi gục đầu xuống bàn, cười rất lâu, đến bật cả nước mắt.
Sau khi khóc xong, tôi lau mặt, bấm gọi cho luật sư của mẹ — luật sư Vương.
“Luật sư Vương, tôi muốn kiện Kiều Trấn Hùng. Tội danh: ngoại tình khi đang hôn nhân, cùng với chuyển nhượng, chiếm dụng trái phép tài sản thừa kế của mẹ tôi.”
“Tôi sẽ cung cấp đầy đủ chứng cứ.”
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản — để ông ta ra đi tay trắng.”
Năm đó, khi mẹ tôi mất, bà đã để lại di chúc.
Toàn bộ tài sản đứng tên bà, bao gồm căn biệt thự, và 30% cổ phần Kiều thị, được chia cho tôi và bố cùng thừa kế.
Nhưng với điều kiện: ông ta phải chung thủy trong hôn nhân, và có trách nhiệm nuôi dạy tôi đến khi trưởng thành.
Giờ đây, cả hai điều kiện ông ta đều đã vi phạm.
Ông ta không những ngoại tình, có con riêng, mà còn tự tiện lấy tài sản mẹ tôi để nuôi bồ, nuôi con riêng, thậm chí đem đi lấy lòng người khác.
Cuộc chiến pháp lý này — tôi nắm chắc phần thắng.
10.
Hôm ra tòa, bố tôi không đến.
Ông ta sau cơn đột quỵ vẫn còn nằm trong viện, nói năng cũng không rõ ràng.
Anh cả và anh hai đại diện tham dự phiên xét xử.
Khi luật sư của tôi trình lên bản kết quả xét nghiệm ADN, cùng với toàn bộ sao kê chuyển tiền mà bố đã lén gửi cho mẹ con Lưu Y Nặc suốt bao năm —
Phía họ cố gắng biện minh, nói bản xét nghiệm là giả, còn những khoản chuyển tiền kia chỉ là “giúp đỡ bạn cũ”.
Nhưng chứng cứ đã quá rõ ràng, không thể chối cãi.
Trong phiên tòa, tôi còn đưa ra đoạn ghi âm trước đó — chính là lúc họ ngồi trong nhà bàn bạc làm sao đuổi tôi đi, làm sao để lại toàn bộ công ty và bất động sản cho Lưu Y Nặc.
“Dù sao thì con bé Giao An cũng lạnh lùng, sau này lấy chồng cũng là người nhà khác, giữ công ty cho nó làm gì?”
“Vẫn là Y Nặc ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau này giao công ty cho nó, tụi mình cũng yên tâm.”
“Đợi bố chuyển hết cổ phần mẹ nó để lại sang tên mình, thì Giao An chẳng còn liên quan gì nữa.”
Cả khán phòng xôn xao.
Tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.
Cuối cùng, tòa tuyên án: Xác lập hành vi ngoại tình trong hôn nhân của bố tôi.
Hành vi cố ý chuyển nhượng và chiếm đoạt tài sản thừa kế là có thật.
Theo điều khoản trong di chúc của mẹ tôi, ông ta mất hoàn toàn quyền thừa kế.
Toàn bộ tài sản ông ta từng nhận từ mẹ tôi, bao gồm 30% cổ phần Kiều thị và một nửa tài sản chung sau hôn nhân, đều chuyển sang đứng tên tôi.
Anh cả và anh hai, với tư cách là đồng phạm xâm chiếm tài sản, phải chịu trách nhiệm bồi thường liên đới.
Bọn họ không chỉ không được chia một xu từ di sản của mẹ, mà còn phải trả lại tất cả tiền cổ tức và khoản tiền họ từng lấy từ công ty và từ bố.
Khi bản án được tuyên, hai anh tôi sụp xuống ngay tại chỗ, ngồi bệt luôn trên ghế bị cáo.
Bước ra khỏi phòng xử án, tôi thấy Thẩm Thanh Hà đang chờ ngoài cửa.
Anh đi tới, tự nhiên đón lấy túi xách trong tay tôi.
“Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi.”
“Tối muốn ăn gì? Ăn mừng chút chứ.”
“Lẩu đi. Loại cay nhất.”
“Được.”
11.
Bố tôi hoàn toàn sụp đổ.
Công ty phá sản, bị cưỡng chế thanh lý, ông ta không chỉ trắng tay mà còn gánh thêm đống nợ.
Anh cả và anh hai cũng chẳng khá hơn.
Để trả tiền bồi thường, họ phải bán xe sang, bán biệt thự, chuyển về sống trong một căn hộ cũ kỹ hai phòng ngủ.
Nghe nói, anh cả đi xin việc — bằng cấp bình thường, lại không chịu cực, gặp đâu thất bại đó.
Anh hai thì không chịu nổi cú sốc, ngày nào cũng say xỉn, cả người như bỏ đi.
Còn Lưu Y Nặc, từ sau khi nhà họ Kiều sụp đổ thì bốc hơi luôn.
Chỉ nghe nói vợ của Chủ tịch Lý là người cực kỳ tàn nhẫn, cho người phá nát mặt cô ta, còn đánh gãy một chân, cảnh cáo nếu còn dám quay lại thành phố này — sẽ để cô ta biến mất vĩnh viễn.
Tiêu Nhiên cũng chẳng khá hơn.
Vụ ầm ĩ trong buổi đấu giá hôm đó khiến nhà anh ta mất mặt hoàn toàn trong giới.
Sau đó, scandal của nhà họ Kiều nổ ra, nhà họ Tiêu cũng bị liên lụy, mấy dự án hợp tác đều đổ bể.
Bố Tiêu giận điên lên, cắt hết thẻ của anh ta, đuổi sang nước ngoài để “khuất mắt trông coi”.
Tôi nghe nói, Tiêu Nhiên sống không dễ dàng gì ở đó.
Không có gia đình chống lưng, không biết tiếng, lại còn giữ nguyên cái bản tính công tử.
Chẳng mấy chốc đã tiêu sạch tiền, cuối cùng phải rửa chén thuê trong tiệm ăn Hoa.
Thậm chí còn vì nợ bạc mà bị người ta chặn đánh sau hẻm, sống dở chết dở.
Tất cả những người từng làm tổn thương tôi, đều đã nhận được báo ứng xứng đáng.
Thế giới này, đôi khi vẫn công bằng đến không ngờ.
Tôi dùng số tiền mẹ để lại và phần cổ phần trong công ty thành lập một công ty đầu tư mới.
Thẩm Thanh Hà là đối tác của tôi, anh ấy giúp tôi rất nhiều.
Dự án “Số hóa bảo tồn di sản văn hóa đô thị” đoạt giải Vàng trong một cuộc thi cấp quốc gia, nhận được hỗ trợ tài chính từ quỹ nhà nước, và lập nên một quỹ từ thiện chuyên biệt.
Cuộc sống của tôi, cuối cùng cũng bước vào quỹ đạo đúng đắn.
Thỉnh thoảng, tôi cũng nghĩ đến bố và hai anh.
Dì Trương kể, cuộc sống của họ rất tệ.
Bố tôi sau cơn đột quỵ hồi phục kém, không thể tự lo cho bản thân.
Anh cả, anh hai thì không ai chịu chăm sóc tử tế, cả căn nhà loạn như cái chợ.
Họ nhờ dì Trương nhắn tôi:
Nói rằng họ đã biết sai, xin tôi tha thứ, cầu xin tôi vì tình máu mủ mà quay về thăm bố.
Tôi từ chối.
12.
Một năm sau, công ty tôi phát triển ổn định, cũng có chút danh tiếng trong ngành.
Tôi và Thẩm Thanh Hà, từ đồng nghiệp thành người yêu.
Tình cảm của chúng tôi không ồn ào mãnh liệt, nhưng lại rất yên bình và vững chắc.
Chúng tôi có chung lý tưởng, cùng quan điểm sống, biết trân trọng và tôn trọng lẫn nhau.
Có lẽ, đó chính là hình mẫu tình yêu tốt nhất của người trưởng thành.
Sinh nhật tôi năm đó, Thẩm Thanh Hà bao trọn một nhà hàng trên cao để tổ chức tiệc.
Món quà anh tặng tôi là một chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở ra — bên trong là một chiếc chìa khóa.
“Cái này là gì vậy?”
“Chìa khóa nhà mới.”
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt ánh lên như có sao trời:
“Giao An, mình kết hôn nhé. Anh muốn cho em một mái nhà thật sự.”
Tôi nhìn anh, sống mũi cay cay, mắt hơi đỏ.
“Nhà.”
Từ ấy từng là vết thương, từng là dối trá và phản bội.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước người đàn ông này, nó dường như… có một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Tôi gật đầu, “Được.”
Tất cả những gì đã qua, chỉ là chương mở đầu.
Cuộc đời mới thuộc về tôi —giờ mới chính thức bắt đầu.
Hết
(Đã hết truyện)
Ba Năm Và Một Lần Dứt Tình (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Đô Thị,
Vả Mặt,
Tôi và bạn trai đã tiết kiệm suốt ba năm cho khoản tiền đặt cọc mua nhà, vậy mà chỉ sau một đêm đã mất đi một nửa.
Tôi gọi điện hỏi anh ta, anh ta thản nhiên nói: “Lộ Lộ để ý một cái túi xách, anh tạm thời cho cô ấy mượn rồi. Đều là anh em cả, không tiện từ chối.”
Ngay giây sau đó, “chị em gái” của anh ta – Trình Lộ – đã đăng lên vòng bạn bè bức ảnh chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn cùng ảnh chụp chung với anh ta, kèm dòng chữ: “Cảm ơn quà sinh nhật của anh trai ngoan, yêu anh!”
Tôi bật cười, chuyển toàn bộ 250 nghìn tệ còn lại trong tài khoản liên kết của hai đứa sang tài khoản cá nhân.
Tối hôm đó, tôi dọn ra khỏi nhà.
Phó Dự Thâm, anh đã “tình thâm như biển” với “anh em tốt” rồi, thì cuộc sống sau này, hai người cứ từ từ mà hưởng đi.
1.
“Ngụy Lai, em làm ầm ĩ đủ chưa?”
“Lần này em dọn ra ngoài rồi, đừng có như con chó chạy quay về cầu xin anh nữa đấy.”
Phó Dự Thâm tựa người vào khung cửa phòng ngủ, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống tôi khi tôi đang nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali.
Tôi không ngẩng đầu, cũng chẳng đáp lời.
“Chỉ là hai trăm năm mươi nghìn thôi mà? Đáng gì chứ?”
“Quan hệ giữa anh và Lộ Lộ em chẳng biết à? Bọn anh là anh em, cô ấy sinh nhật, anh là anh trai thì tặng quà có sao?”
“Với lại, anh chẳng nói là cho mượn sao? Vài hôm là cô ấy trả lại thôi.”
Cuối cùng tôi cũng dừng lại, quay người lại, bình tĩnh nhìn anh ta.
Tiền đặt cọc mua nhà đã tiết kiệm suốt ba năm.
Nói là “cùng nhau”, nhưng thật ra hơn 400 nghìn trong đó là do tôi từng đồng từng hào dành dụm.
Vì cái “ngôi nhà tương lai” đó, ban ngày tôi làm thiết kế ở công ty, buổi tối nhận việc làm thêm, cuối tuần còn đi làm bán thời gian.
Bỏ luôn trà sữa và đồ ăn vặt yêu thích, lần cuối cùng tôi mua đồ mới là vào Tết năm ngoái.
Còn Phó Dự Thâm thì sao?
Tổng cộng anh ta chỉ tiết kiệm chưa tới năm vạn, lại vì cái gọi là “anh em tốt” Trình Lộ kia mà liên tục rút rồi lại gửi, gửi rồi lại rút.
Hôm nay thì nói “anh em” dọn nhà mới nên phải đi mừng, ngày mai lại nói khởi nghiệp đang kẹt vốn nên cần giúp đỡ, ngày kia lại nói chó của “anh em” chết cần tổ chức tang lễ.
Mỗi lần đều nói: “Vợ ơi, đợi anh có thưởng sẽ bù vào.”
Nhưng tiền thưởng của anh ta, tôi chưa từng thấy một đồng.
Giờ thì sao? Vì Trình Lộ mà bỏ ra hai trăm năm mươi nghìn mua túi xách, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thậm chí, còn chẳng buồn báo trước với tôi một câu.
Nếu không phải hôm nay tôi vào kiểm tra tài khoản khi đi gửi tiền, có lẽ đợi đến lúc tài khoản trống rỗng tôi mới phát hiện ra.
Tôi mở điện thoại, đưa bài đăng vòng bạn bè của Trình Lộ cho anh ta xem.
“Cho mượn?”
“Phó Dự Thâm, anh gọi cái này là cho mượn à?”
Trong ảnh, Trình Lộ đeo chiếc túi giới hạn đó, dịu dàng tựa đầu vào vai anh ta.
Phó Dự Thâm liếc nhìn qua, chẳng những không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại còn nhíu mày.
“Chẳng lẽ em đang ghen sao?”
“Trước đây em chẳng quan tâm, sao hôm nay lại làm khó anh?”
Tôi cười, cười đến mức nước mắt cũng muốn trào ra.
Đúng vậy, trước đây tôi đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Để mặc Trình Lộ nhân danh “anh em”, để Phó Dự Thâm bỏ tôi đang sốt cao lúc ba giờ sáng để đi uống rượu với cô ta.
Để mặc Trình Lộ mặc áo sơ mi của Phó Dự Thâm, nằm trên giường của chúng tôi, còn tôi thì phải ra ghế sofa ngủ.
Để mặc Trình Lộ trước mặt tôi, thân thiết khoác vai bá cổ với Phó Dự Thâm.
Còn tôi, là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ta, chỉ cần vừa mở miệng phản đối một chút, liền bị nói là “nhỏ nhen”, “vô lý gây sự”, “không hiểu chuyện”.
Ba năm qua, tôi không chỉ tích cóp số tiền đó, mà còn gom góp từng lần thất vọng.
Mỗi lần, tôi đều tự nhủ, Phó Dự Thâm chỉ là vô tâm thôi, anh ấy yêu tôi, chỉ là không biết cách từ chối.
Nhưng lần này, tôi không muốn tự lừa mình nữa rồi.
“Phó Dự Thâm, chúng ta chia tay đi.”
Lúc tôi nói ra câu này, tim dường như không còn đau như trước.
Nhiều hơn là một cảm giác… được giải thoát.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰