Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ai mới vô dụng

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

11

Chu Khải Chính đi lần này, suốt một tuần không có tin tức.

Trong thời gian đó, Giang Lan có gọi cho tôi hai lần.

Không hiểu sao, mỗi lần nghe điện thoại cô ấy, trong lòng tôi cứ thấy bồn chồn khó tả.

Sau này biết cô ấy đã có bạn gái dễ thương, tôi mới thật sự yên tâm.

Tôi đi học, đến trường làm thủ tục, nhập học theo kế hoạch.

Tuy không cưới được với Từ Nam, nhưng chuyện học hành tôi vẫn kiên trì.

Năm đó thi đại học, vì gia đình nên tôi không phát huy tốt, chẳng vào được trường mong muốn, cũng không chọn được ngành yêu thích.

Bây giờ có cơ hội tiếp tục học, tôi càng trân trọng.

Bài vở vẫn nặng, tiếng Anh của tôi khá, nhưng học hoàn toàn bằng tiếng Anh vẫn rất khó.

Bận rộn quá, nên tôi không còn nhiều thời gian nghĩ đến Chu Khải Chính.

Vì thế, hôm đó khi rời thư viện, nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt, tôi thật sự kinh ngạc.

Anh không đến tay không.

Nhưng thứ anh mang tới lại là thứ tôi chưa từng nghĩ đến.

Anh đưa tôi một tờ báo.

Đó là nhật báo có lượng phát hành lớn nhất ở Bắc Kinh, gần nửa trang được dùng chỉ để đăng tin ấy.

Tiêu đề in đậm chiếm trọn mắt tôi:

“Tiết lộ lớn! Vị hôn thê của Chu Khải Huân – con trai cả quá cố nhà họ Chu – rời Bắc Kinh, tuyên bố không bao giờ trở lại!”

Bên dưới còn kèm vài dòng và ảnh.

“Ba năm qua, cô Triệu luôn sống trong phòng tổng thống khách sạn Quốc tế, được nhà họ Chu chăm sóc như người thân…”

Ảnh không thấy rõ mặt, nhưng nhìn nghiêng cũng biết cô ta xinh đẹp dịu dàng.

“Phỉ Phỉ, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của anh.”

Chu Khải Chính nắm tay tôi, nhẹ kéo tôi vào lòng.

“Anh cũng có lỗi, có gì lẽ ra phải hỏi thẳng em.”

“Nhưng lỗi vẫn là ở anh.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Vì em không chắc anh có yêu em hay không, nên em chẳng có tư cách để hỏi gì cả.”

“Còn anh thì từ ngày cưới em, đã tự hỏi không biết Phỉ Phỉ có thích anh chút nào không.”

“Nếu không thích, em đã không cưới.”

“Nếu không thích, anh cũng sẽ không lấy.”

“Vậy là chúng ta đều đoán, đều thử, rồi tự kết luận rằng người kia không yêu mình sao?”

“Anh tưởng em chê anh nhàm chán.”

“Còn em tưởng anh thấy em ngoan ngoãn dễ bảo.”

Nói đến đây, Chu Khải Chính bất chợt cười.

Tôi vốn định trừng anh, nhưng cuối cùng cũng bật cười theo.

“Chu Khải Chính, sao anh lại đột nhiên tiễn cô ta ra nước ngoài?”

Anh im lặng một lát, cuối cùng nói: “Năm đó, cô ấy không chỉ gặp anh trai anh ở khách sạn Quốc tế.”

Tôi bỗng hiểu ra.

“Lẽ nào, người cô ta yêu từ đầu… là anh?”

Chu Khải Chính không phủ nhận: “Đừng nhắc nữa. Dù sao anh trai anh lúc sinh thời yêu cô ấy sâu đậm, nếu không, khi biết sự thật, anh ấy đã chẳng tuyệt vọng đến mức tự vẫn. Nhưng thế nào cũng phải nói, xin lỗi em, chuyện này là anh làm em chịu thiệt.”

Tôi lắc đầu.

Nếu nói thiệt thòi, thật ra cũng không đến mức ấy.

Giây phút ấy, tôi còn nghĩ — nếu ngày xưa cô ta thật sự yêu anh trai Chu Khải Chính, có lẽ người đàn ông đáng thương ấy đã không chết, còn tôi với Chu Khải Chính cũng chẳng đi vòng vèo thế này.

Nhưng nghĩ kỹ, hóa ra điều này cũng có cái hay.

Nếu không có những chuyện ấy, muốn để một người đàn ông cứng nhắc như Chu Khải Chính chịu nói “Anh yêu em”, có lẽ phải đợi đến khi tóc tôi bạc mất rồi.

“Chỉ nói xin lỗi là không đủ đâu.”

Tôi kiễng chân, vòng tay qua cổ anh: “Khi xin lỗi, anh phải nói… anh yêu em.”

Thật hiếm khi được thấy tai Chu Khải Chính đỏ lên như vậy, tôi vui mừng như phát hiện lục địa mới.

“Phỉ Phỉ, lời như vậy… phải nói ở nhà.”

“Anh không nói, tức là không yêu em.”

Tôi giả vờ nghiêm mặt.

Chu Khải Chính có vẻ bất đắc dĩ: “Anh hình như bị lừa rồi.”

“Hả?”

“Trước đây trước mặt bà nội, em ngoan lắm.”

“Vậy giờ anh hối hận à?”

“Một chút.”

“Chu Khải Chính!”

“Hối hận vì không đối xử với em tốt hơn, không cưng em hơn, không khiến em vui sớm hơn.”

Anh cúi đầu hôn tôi. “Hôm ở sân bay, thấy em cười đùa với sư huynh, Thẩm Phỉ Phỉ, anh ghen chết đi được.”

“Thật không?”

“Thật. Cả đêm anh không ngủ, như thằng trai trẻ thất tình, uống rượu đến sáng.”

Nghe thật chẳng giống phong cách anh chút nào, tôi không tưởng tượng nổi cảnh đó — nhưng trong lòng lại ngọt ngào không tả được.

“Tôi không tin anh làm vậy đâu.”

“Nếu không thật, chính tôi cũng chẳng tin nổi.”

“Chu Khải Chính!”

Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, hai tay ôm cổ anh.

“Em muốn thấy anh ghen thêm lần nữa.”

Mặt anh liền sầm xuống: “Tốt nhất đừng nghĩ tới.”

Nhưng rồi suốt quãng đời sau, Chu Khải Chính vẫn thường xuyên ghen.

Ghen với sư huynh Từ Nam, ghen với Giang Lan.

Về sau, ngay cả con trai của chính mình, anh cũng ghen cả một trời.

12 – Ngoại truyện

Ba giờ sáng, năm người đàn ông mắt díp lại nhìn Chu Khải Chính đang ngồi phờ phạc trên sofa, châm thuốc.

“Tam ca, khuya vậy gọi bọn em ra làm gì?”

“Uống rượu.”

Chu Khải Chính mệt mỏi, chẳng buồn nói dài.

Anh đẩy chai rượu qua, mấy người nhìn nhau.

Cuối cùng Lục Ly lấy can đảm hỏi: “Tam ca, là vì chuyện ly hôn không vui à?”

“Thật ra ly hôn cũng chẳng phải chuyện lớn.”

“Giờ ai mà chẳng ly dị vài lần mới hợp thời, đúng không?”

“Tam ca, dù anh có hai, ba đời vợ thì vẫn phong độ ngút trời, vẫn là đỉnh kim tự tháp trong giới đàn ông Bắc Kinh.”

“Cô Thẩm đó đúng là không biết điều, được gả cho anh là phúc tám đời mà còn giở trò.”

Lục Ly lải nhải, lông mày Chu Khải Chính càng lúc càng nhíu.

“Tam ca đột nhiên kết hôn, tôi đã ngạc nhiên lắm rồi. Cô Thẩm tuy đẹp, nhưng cũng đâu đến mức nghiêng nước nghiêng thành…”

“Cút ra ngoài.”

Chu Khải Chính đá mạnh vào bàn trà, ánh mắt đã thoáng giận.

“Được rồi được rồi, không được nói nửa câu không hay về cô ấy.”

Lục Ly ngoan ngoãn im, tự rót rượu uống.

Rất nhanh, họ cạn sạch ba chai, còn Chu Khải Chính thì uống không ngừng.

Trần Lâm An không động vào rượu: “Tam ca, tôi xin phép về trước, Hy Hòa ở nhà một mình sợ lắm, mai tôi còn ca mổ tim.”

Chu Khải Chính gật đầu: “Đi đi.”

Trần Lâm An khoác áo, chào mọi người rồi đi.

Triệu Kinh Trạch cũng đứng dậy: “Mạn Mạn ở nhà một mình tôi cũng không yên, anh bớt uống đi, nhớ giữ dạ dày.”

Chu Khải Chính lại gật đầu.

Lục Ly thở dài: “Lại thêm một tên sợ vợ, các anh đúng là bắt nạt tôi — cô đơn mà bị ép xem các người phát cẩu lương.”

Chu Khải Chính cầm ly rượu, ánh mắt đờ đẫn.

Dù say, anh vẫn nhớ rõ — có lần ở nước ngoài, Trần Lâm An say khướt vì nghe tin xấu về Giang Hy Hòa, người vợ bây giờ của anh ta.

Khi ấy, anh ta cứ lặp lại một câu: “Tam ca, hình như cuộc đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Khi đó, Chu Khải Chính không hiểu.

Nhưng lúc này, anh dường như đã hiểu.

Suốt gần ba mươi năm sống, cuộc đời anh thật ra vô vị đến lạ.

Từ nhỏ đã phải học vô số thứ, sớm biết mình mang trọng trách nặng nề, sống có khuôn phép, kế thừa sự nghiệp gia đình.

Ngày nào cũng chỉ xoay quanh công việc.

Và có lẽ, chút ánh sáng duy nhất, sống động nhất trong đời anh — chính là Thẩm Phỉ Phỉ.

Dù bận đến đâu, anh vẫn tranh thủ quay về nhà, chỉ để tiện thể đưa cô về.

Nhìn cô ngồi thẳng lưng trước mặt, vừa ngoan vừa căng thẳng, hai tay xoắn lấy tay áo đến nhăn nheo.

Muốn trêu cô, nhưng lại chẳng biết nói đùa thế nào.

Anh đúng là cổ hủ, nhàm chán.

Từ khi cưới, cô hiếm khi cười tươi như trước.

Anh phải thừa nhận — lúc thấy cô ở sân bay cười nói với người đàn ông khác, anh thật sự ghen phát điên.

Anh cũng muốn được xoa đầu cô, muốn đùa giỡn với cô như thế.

Nhưng mỗi lần đứng trước cô, anh lại cứng đờ, chẳng biết bắt đầu ra sao.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương, lần đầu làm cô đau, bản thân anh cũng áy náy.

Suốt tháng đi công tác, anh vẫn nhớ cô, nhưng không biết thể hiện thế nào.

Anh nhờ Giang Lan chọn quà — túi xách, trang sức mà con gái thích.

Nhưng chưa kịp tặng, đã nhận đơn ly hôn.

Anh nghĩ, chắc Phỉ Phỉ không thích mình thật.

Cũng đúng thôi — cô còn trẻ, sao lại thích một ông già khô khan như anh.

Anh cố trì hoãn, mong còn cơ hội.

Nhưng cuối cùng, không nỡ ép cô thêm.

Nếu cưới anh mà không vui, anh chỉ có thể để cô tự do.

Chỉ là, đêm cô ra đi, anh vẫn không kìm được mà đuổi theo đến sân bay…

Chu Khải Chính uống cạn ly cuối cùng, nhìn mấy người bạn đã say gục.

Anh loạng choạng đứng dậy.

Nghĩ đến lời Lục Ly vừa nói — Trần Lâm An và Triệu Kinh Trạch đều là “sợ vợ”.

Thật ra, anh nghĩ, làm chồng ngoan cũng đâu có gì xấu.

Anh cũng muốn làm chồng ngoan.

Nhưng vợ anh ly hôn rồi, bỏ đi mất.

Anh chẳng còn vợ nữa.

Anh mới là người đáng thương nhất.

Còn đáng thương hơn cả Lục Ly độc thân.

Nhưng rất nhanh, Chu Khải Chính lại tỉnh táo.

Vì Giang Lan nói với anh rằng, “vị sư huynh” của Phỉ Phỉ — cũng giống cô.

Anh lập tức bay sang Mỹ.

Dù sao, đó vẫn là vợ anh.

Tự mình đi đón về, có gì mà mất mặt chứ.

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

Tình Yêu Sai Thời Điểm (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng, Ngược,

1
520 vào trúng thứ 7, không ăn mừng một chút đúng là có lỗi với bản thân.

“Chúng ta đi xem phim trước sau đó ăn cơm, em muốn ăn gì buffet hải sản, thế nào?”

Tôi tràn ngập hào hứng.

Nét mặt của Chu Lâm lại có chút lúng túng.
“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Tinh Thu nói ngày mai Đồng Đồng muốn đi Tắc Nhĩ Thành, ở đó hình như có hoạt động chủ đề, Tinh Thu sợ một mình cô ấy không trông được con.”

“Cô ấy không thể bảo bố mẹ giúp, hoặc là bạn bè của cô ấy? Hoặc là anh phải đi?” Trong lòng tôi kìm nén tiếng thở dài, không tránh khỏi sự không vui, Chu Lâm thở dài một hơi.

“Bố mẹ cô ấy đã không còn trẻ nữa, làm gì còn sức lực, hơn nữa ngày mai là 520, lại còn là thứ 7, bạn bè đều có việc riêng hết rồi.”

“Anh cũng biết là 520.”

“Ai cũng có việc, mỗi anh là không có?”

Chu Lâm cau mày, giọng khó chịu: “Em so bì những chuyện này với một đứa trẻ có ý nghĩa gì không? Nó có hiểu 520 không?”

Mặt tôi trở nên lạnh lùng, đứng dậy muốn rời đi.

Chu Lâm hoảng sợ.

Anh ấy kéo tôi lại: “Nhiễm Nhiễm, em đừng gây chuyện với anh nữa có được không, anh cũng không còn cách nào, em biết mà. Tinh Thu mở lời với anh, anh không thể từ chối.”

Trong lòng tôi rất mệt mỏi: “Chuyện này đến khi nào mới kết thúc?”

Chu Lâm nói: “Đợi Đồng Đồng lớn lên, Tinh Thu quen dần sẽ ổn thôi.”

Anh ấy nói mà không có sự tự tin nào.

Tôi lại không biết truy cứu từ đâu nên chỉ đành thoả hiệp lần nữa. “Bỏ đi, không đón 520 nữa.”
2
Chồng của tôi đã trải qua ngày 520 cùng người khác.

Tôi không thể tức giận, cũng không thể bất mãn, thậm chí còn phải làm vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ đi chơi vui vẻ, ăn buffet hải sản mà tôi muốn ăn.

Còn tôi chỉ có thể ở nhà gặm mì ăn liền.
Điều này làm cho tôi bực tức từ tim lên đến đầu.

Vì thế, tôi quả quyết mua chiếc túi xách tay mà tôi đã thích từ rất lâu nhưng không nỡ mua, quẹt thẻ của Chu Lâm.

Không lâu sau Chu Lâm đã gọi điện thoại đến.
Trong giọng điệu của anh ấy mang theo ý cười: “Không giận nữa à?”

Tôi chắc chắn nói: “Em vốn không hề giận.”

“Đúng đúng đúng, Tiểu Quai nhà chúng ta rộng lượng nhất, buổi trưa ăn em gì vậy?”

Tôi nhìn gói mì tôm một cái, vừa định mở miệng nói.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hứa Tinh Thu.

“Chu Lâm, em không có sức nữa, giúp em bế Đồng Đồng một chút, cô bé mập mạp, có phải con lại nhiều thịt hơn rồi không?”

“Hư, ghét mẹ, bố bố, bế con!”

Một tiếng ‘bố’ khiến cho đầu óc tôi ù đi, như muốn nổ tung

“Chu Lâm…”

“Nhiễm Nhiễm, anh tắt trước đây, quay về rồi nói nha!”

Tắt điện thoại, trong lòng tôi rối như tơ vò.

Không nghĩ nhiều, tôi trực tiếp gọi lại.

Không có người nghe.

Tắt rồi lại gọi, vẫn không có người nghe.

Cho đến lần thứ 4, Hứa Tinh Thu đã nhấc máy.

“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì không?”

“Chu Lâm đâu? Bảo anh ấy nghe máy.”

Cô ấy như không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Chu Lâm cùng Đồng Đồng đi cáp treo rồi, tạm thời không có cách nào nghe điện thoại, cô có chuyện gì không? Đợi kết thúc rồi tôi nói với anh ấy cho!”

Cuộc đối thoại này cho tôi một loại cảm giác hoán đổi thân phận vô lý.

Giống như cô ấy mới là vợ của Chu Lâm, còn tôi chỉ là một người ngoài không biết phải trái.

Hứa Tinh Thu tiếp tục nói: “Cô không cần lo, Chu Lâm rất tốt, chúng tôi chơi rất vui vẻ, lúc nữa tôi gửi cho cô một tấm ảnh nhé, hôm nay là ngày lễ, cô cũng cảm nhận được một chút…”

Không đợi cho cô ấy nói xong, tôi trực tiếp tắt điện thoại.

Tôi sợ không tắt máy thì tôi sẽ chửi thề mất.
3
Hứa Tinh Thu cả hiện tại khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.

Nhưng rõ ràng từ khi có chuyện đến bây giờ chưa đến một năm.

Thời gian thay đổi, thế sự xoay vần!

Chồng của Hứa Tinh Thu là Lý Tư, anh ấy là bạn thời thơ ấu cùng lớn lên của Chu Lâm.

Một năm trước anh ấy đã chết.

Rất đột ngột, không có dấu hiệu nào. Một ngày nọ bình thường như bao ngày khác, sau khi Lý Tư tan làm, hẹn Chu Lâm đi chơi bóng.

Chu Lâm nhớ đến chuyện đi ra quán mua vịt cho tôi nên đã rời đi sớm hơn.

Lí Tư thì vẫn còn hưng phấn.

Thế nhưng, chỉ nửa tiếng sau khi Chu Lâm rời khỏi, Lý Tư đã chế..t vì nhồi máu cơ ti..m.

Chuyện này khiến cho Chu Lâm tự trách và ghét bản thân mình đến mức cực đoan.

“Chỉ nửa phút thôi, nếu anh cố gắng vì cậu ấy nửa phút, cậu ấy có thể đã không chết!”

Chu Lâm là bác sĩ, anh ấy cảm thấy bản thân mình có thể cứu được cậu ấy.

Nhưng hôm đó anh lại khăng khăng đi về trước.

Sự đau khổ này gần như lấn át anh ấy.

Tôi quả thực không nỡ lòng nào.

Cho nên, khi Tinh Thu không biết phải làm sao vì cống nước bị tắc, tôi đã đồng ý để Chu Lâm đi.

Đó là lần đầu tiên, cũng là tháng thứ 3 sau khi Lý Tư ch..ết.

4
Hứa Tinh Thu nói được làm được.

Cô ấy đã gửi cho tôi mười mấy tấm ảnh.

Có Chu Lâm bế Đồng Đồng.

Có Chu Lâm dắt Đồng Đồng.

Còn có cả Chu Lâm bóc tôm cho Đồng Đồng.

Trong ảnh, vẻ mặt của Chu Lâm dịu dàng, ánh mắt anh ấy nhìn Đồng Đồng đầy ắp sự nuông chiều và yêu thương.

Trong đó có một số bức ảnh tôi đã phóng to lên, đây là số ít ảnh có mặt của Hứa Tinh Thu.

Cô ấy và Chu Lâm để cho Đồng Đồng ở giữa, ba người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Đương nhiên không có một chút bất thường nào.

Thật sự giống như một gia đình ba người.

Mãi đến 10h đêm Chu Lâm mới quay về.

Anh ấy có vẻ mệt mỏi, nhìn thấy tôi mở miệng liền nói: “Mệt quá đi mất! năng lượng của Đồng Đồng thực sự quá tốt, anh đã mệt đến kiệt sức rồi, nó vẫn còn có thể nhảy lên nhảy xuống. Đừng thấy nó là một đứa bé gái, ồn ào không kém con trai nhà người ta chút nào, đúng rồi, hôm nay có một chuyện cực kỳ thú vị…”

Chu Lâm nhiệt tình kể cho tôi nghe những khoảnh khắc khác nhau của Đồng Đồng, giống như một người cha háo hức khoe con gái của mình.

Tôi im lặng nhìn anh.

Một lúc lâu không nhận được phản hồi.

Chu Lâm cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Sao vậy? giận rồi à?”

Tôi hỏi anh ấy: “Anh không có gì khác để nói với em sao?”

Chu Lâm cau mày, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã không giấu được sự thiếu kiên nhẫn nữa.

Nếu như nói ra âm thanh trong lòng anh ấy lúc này có lẽ là: “Lại làm sao nữa?”

“Em muốn nói thì thì cứ nói thẳng ra!”

Tâm trạng vốn đã không được vui của tôi lại lần nữa tăng lên.

“Chu Lâm, tại sao Đồng Đồng lại gọi anh là bố?”

Chu Lâm buồn bực xoa xoa hai bên thái dương.

“Nó nhớ bố nó rồi, nó hỏi hôm nay có thể gọi anh là bố một ngày được không. Em nói xem, anh nên từ chối thế nào?”

Không giải thích, không an ủi, không áy náy.

Anh ấy ném câu hỏi sang cho tôi, giống như rất nhiều lần đã từng.

Tôi với Chu Lâm kết thúc câu chuyện không vui vẻ, tôi đuổi anh ấy ra phòng khách.

Nửa đường anh ấy lại muốn nói chuyện vui vẻ với tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Cuối cùng anh ấy cũng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng quay người đi ra phòng khách.



Bình luận

Loading...