88 Tệ, Tiền Ăn Tối Một Tháng!?
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
1
Tôi là một blogger ẩm thực. Thời gian làm việc tự do nên hàng ngày tôi đều đi đón con gái Duyệt Duyệt tan học tiểu học.
Trong một buổi họp phụ huynh ở trường, tôi quen biết mẹ của Bạch Siêu - bạn cùng lớp con gái tôi, bọn họ vừa mới chuyển đến khu chung cư này.
Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.
Trong lúc trò chuyện, cô ta nói với tôi: "Trường cho tan học quá sớm, muộn nhất là 5 rưỡi chiều phải đón. Tôi là y tá, làm việc thất thường, ca ngày thì 7-8 giờ tối mới về đến nhà. Nhà tôi không có người già giúp đỡ, mà gửi các trung tâm giữ trẻ bên ngoài thì tôi không yên tâm, biết làm sao đây!"
Tôi chỉ cười không nói gì.
Cô ta lại hỏi: "Nhà cô toàn cô đón con à? Cô không đi làm sao?"
"Ừ, tôi đón con suốt."
Tôi không trả lời câu hỏi về việc có đi làm hay không. Tôi thấy không cần thiết phải kể hết chuyện của mình cho người ngoài nghe.
Vài ngày sau, gần đến giờ đón con, hàng xóm đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng rất gấp gáp:
"Mẹ Duyệt Duyệt, lát nữa cô có đi đón Duyệt Duyệt không?"
"Có, có chuyện gì vậy?"
"À, là thế này, hôm nay tôi bị đổi ca đột xuất, không đón được Siêu Siêu, phiền cô đón giúp tôi được không? Tối tôi về sẽ qua nhà cô đón nó. Xin lỗi đã làm phiền cô."
Người ta đã nói vậy, tôi cũng không tiện từ chối. Nghĩ rằng chỉ là tạm thời nên tôi đã đồng ý.
2
Bạch Siêu là con trai của hàng xóm mới chuyển đến trường năm nay. Duyệt Duyệt có kể rằng trong lớp thằng bé rất nghịch ngợm , không nghe lời thầy cô. Giáo viên chủ nhiệm đã gọi phụ huynh đến mấy lần nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng đến nhà người khác chắc nó sẽ ngại ngùng, ngoan ngoãn hơn chứ?
Không ngờ, nó lại rất tự nhiên.
Hôm nay tôi đã mua nhiều thực phẩm, định quay một video nấu ăn. Bình thường giờ này, con gái tôi sẽ ngoan ngoãn làm bài tập trong phòng. Con bé biết mẹ đang bận nên không làm phiền. Nhưng hôm nay đón Bạch Siêu về, thằng bé nhìn cái gì cũng thấy lạ. Nó vào bếp quấy rầy tôi mấy lần. Còn rất hứng thú với thiết bị quay phim của tôi, cứ lấy xuống nghịch.
Bộ thiết bị này là sau khi đạt một triệu người theo dõi đầu năm nay, tôi đã chi hơn chục nghìn tệ mua mới để có được chất lượng quay tốt hơn. Nó một phát giật xuống rồi cầm chạy mất.
Tôi đuổi theo gọi mãi: "Bạch Siêu, cháu để thiết bị của dì xuống đi, cái đó không phải đồ chơi trẻ con đâu."
Có lẽ do giọng tôi to quá. Thằng bé liền òa khóc ầm lên. Cuối cùng, tôi phải dỗ dành mãi nó mới thôi. Công việc quay phim hôm nay cũng không hoàn thành được.
Tôi tự an ủi: "Thôi, so đo với một đứa trẻ làm gì, mai quay vậy."
3
Vì có thêm một đứa trẻ nên tôi làm thêm một món thịt. Bữa ăn rất thịnh soạn hương vị cũng rất ngon. Không ngờ Bạch Siêu ăn nhiều đến vậy. Một mình nó ăn còn nhiều hơn cả tôi và Duyệt Duyệt cộng lại. Đến khi chồng tôi - Đổng Huy tan làm về nhà, món ăn đã bị nó ăn hết sạch mà vẫn chưa đủ.
Nó nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng: "Dì ơi, dì nấu ăn ngon hơn mẹ cháu nhiều. Sau này cháu đến ăn cơm ở nhà dì được không ạ?"
"Cái này..." Tôi nghĩ đó chỉ là lời trẻ con nói bừa.
Chồng tôi có vẻ không vui, lẩm bẩm: "Ăn không thì không được, lần sau muốn đến thì phải bảo mẹ đưa tiền ăn cho dì Thẩm của cháu, ngay cả phần của chú cũng ăn."
Bạch Siêu chu môi: "Đưa thì đưa, mẹ cháu không phải không có tiền."
Chồng tôi nhếch mép, nói nhỏ: "Thằng nhóc này, coi đây như nhà mình thật, chẳng khách sáo gì cả."
Anh ấy miễn cưỡng đi đặt đồ ăn ngoài.
Tôi tưởng chuyện này chỉ là một sự cố nhỏ, không ngờ vài ngày sau, hàng xóm lại gọi điện. Lần này là khi tôi vừa đưa con gái đến trường. Tôi đang xem email công việc từ các đối tác.
"Mẹ Duyệt Duyệt, hôm nay tôi về muộn, cô giúp tôi đón Siêu Siêu được không?"
Nhớ đến hành động của thằng bé lần trước, trong lòng tôi không vui.
Tôi từ chối: "Mẹ Bạch Siêu à, cô không thể cứ thế này được. Giờ tan học của trường là cố định, dù sao cô cũng phải tìm cách chứ?"
"Vâng, tôi biết. Dạo này tôi cũng đang tìm lớp giữ trẻ gần trường, nhưng chưa tìm được chỗ phù hợp, thật sự phiền cô quá."
Cô ta đã nói vậy, tôi thật sự không tiện từ chối nữa. Nghĩ rằng, khi cô ta tìm được lớp giữ trẻ thì chắc sẽ không nhờ tôi giúp nữa chứ?
Thế là tôi đồng ý. Sợ thằng bé lại phá phách, hôm nay tôi quay video nấu ăn trước. Nghĩ rằng đón trẻ về chỉ cần hâm nóng đồ ăn là được. Hơn nữa, hôm nay còn cố ý làm thêm hai món.
Kết quả không ngờ, Bạch Siêu quá hiếu động. Lần này đến, ăn xong vội vàng rồi lại giật lấy thiết bị quay phim của tôi để nghịch:
"Dì ơi, cái này là gì vậy? Sao dì lại dùng nó để quay dì nấu ăn?"
Tôi vội buông đũa, đi về phía nó để lấy lại thiết bị:
"Siêu Siêu, dì đã nói với cháu rồi, cái này không phải đồ chơi trẻ con, mau trả lại cho dì."
"Không! Cháu không trả! Cháu muốn chơi."
Nó cầm thiết bị chạy khắp nhà. Duyệt Duyệt thấy vậy liền giúp tôi đuổi theo. Bạch Siêu đi dép khách của nhà tôi, đôi dép hơi to so với nó, chân không vững nên ngã. Máy quay của tôi bị văng ra ngoài, rơi xuống. Kết quả là nó lại khóc trước.
4
Tám giờ tối, hàng xóm đến đón con. Mắt Bạch Siêu vẫn còn đỏ.
Cô ta xót xa hỏi: "Sao thế này?"
Bạch Siêu liền bịa chuyện, nói tôi không cho nó chơi đồ chơi, còn đánh nó. Sau đó, nó cho mẹ xem vết đỏ trên trán do ngã.
Hàng xóm lập tức nổi giận, ôm chặt con trai, khóc theo:
"Con yêu của mẹ, là mẹ không tốt, để con chịu thiệt thòi, sau này chúng ta không đến đây nữa."
Nói xong cô ta kéo con đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.
"..."
Sau đó, có lẽ vì Bạch Siêu nhớ đồ ăn tôi nấu nên đã nói sự thật với mẹ.
Cuối tuần, hàng xóm đặc biệt dẫn Bạch Siêu đến nhà tôi xin lỗi:
"Cái máy quay của cô không sao chứ? Có cần tôi tìm người sửa cho cô không?”
May mà hãng sản xuất biết tôi là blogger có một triệu người theo dõi, muốn tôi quảng cáo cho bọn họ nên đã đổi miễn phí cho tôi cái mới. Nếu không, tôi nhất định phải bắt cô ta đền tiền.
"Không cần đâu, tôi quản không nổi con cô. Sau này đừng cho nó đến nhà tôi nữa, cô tự đi tìm trung tâm giữ trẻ đi."
Hàng xóm vội nói: "Ôi, mẹ Duyệt Duyệt à, đừng so đo với trẻ con thế. Con tôi nó bảo đồ ăn cô nấu ngon lắm. Cứ nhắc mãi. Tôi là người đi làm, không như cô. Tôi thực sự không có năng khiếu việc nhà, nấu nướng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này để cô đón Siêu Siêu nhé? Sau đó cứ để nó ăn tạm bữa tối ở nhà cô. Tôi không để nó ăn không đâu, tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi đã tính rồi, nhà tôi 30 tệ tiền đồ ăn đủ cho một ngày. Ba người chia đều thì một bữa của trẻ con cũng chỉ hơn 3 tệ. Một tháng cũng không phải ngày nào cũng đến, nhiều lắm là 20 ngày. Tính ra một tháng tiền ăn tối là 66 tệ. Tôi trả thêm cho cô, một tháng 88 tệ, nghe cũng may mắn. Cô thấy sao?"
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰